Chương 21: Lam Hải đại sư

Tòa tháp này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, bên trong có một hương vị xa xưa và phong cách cổ kính. Cầu thang được làm bằng đá cẩm thạch dẫn lên cao, cứ cách mười trượng (1) là lại có một viên dạ minh châu chiếu sáng.

Lam Hải đại sư trong ấn tượng của Tô Tất là một người tiên phong đạo cốt (2), sở hữu một khuôn mặt hiền hậu, thế nhưng, lúc nàng thật sự nhìn thấy Lam Hải đại sư, mới biết được lời đồn đúng là không thể tin.

Lúc Ninh vương đưa các nàng đến nơi cao nhất trong tòa tháp, chỉ quái nhân trước mắt cho Tô Tất, cơ mặt hắn rõ ràng giật giật: «Đây chính là tiểu lão đầu, ngoài ý muốn đúng không?»

Đó là một lão đầu có vóc dáng thấp bé, trên mặt nhìn không ra một chút sắc thái nào của kỳ nhân như trong truyền thuyết, hắn lúc này đang vùi đầu tìm kiếm trong một đống sách vở cùng tư liệu.

Vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc âm trầm, đôi mày nhăn lại, bộ dáng suy tư, những trang giấy bị vò vứt đầy phía trước án thư của hắn, mực vẫn còn ướt, chắc là vừa mới bị vứt ra.

Nếu lúc này mà lên chào hỏi, cắt ngang suy nghĩ của hắn, thì đúng thật là tự tìm đường chết. Tô Tất nhìn Ninh vương, thấy trên mặt hắn hiện lên một nụ cười tuấn mỹ, ngón trỏ thon dài đặt trên môi, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, sau đó dắt nàng yên lặng ra khỏi phòng.

«Tiểu lão đầu mỗi lần nghiên cứu không ra cách giải, tính tình cực kỳ cáu kình đáng ghét, vẫn nên chờ một chút, đợi hắn nghĩ xong rồi nói sau.»

«Hắn đang nghiên cứu cái này sao?» Tô Tất lấy ra tờ giấy mà lúc này nàng thuận tay nhặt được, hứng thú mở ra xem, sau đó đưa cho Ninh vương. Không phải chỉ là phương trình hình học thôi sao, còn tưởng rằng có gì khó khăn lắm chứ.

Ninh vương cười khẽ, điểm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng: «Thực ra ta cũng không hiểu nhiều về toán học lắm, nàng xem không hiểu cũng là lẽ thường, không cần phải để ý nhiều.»

«Xem không hiểu?» Tô Tất nhướng mày, sau đó nhếch miệng cười nhạt, «Ngươi cho rằng ta xem không hiểu sao?»

Nhớ lại đôi mắt sáng rực của nàng sau khi nhìn thấy đề toán thần bí kia, lúc này nhìn đề toán trong tay lại tỏ vẻ khinh thường, trong lòng Ninh vương đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, hắn thậm chí có một loại ảo giác rằng, trên đời này có phải không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó nàng hay không?

«Chẳng lẽ, tiểu vương phi của ta là một thiên tài hay sao?» Thanh âm của Ninh vương dịu dàng ôn nhu, nhưng lại mang theo sự thăm dò.

Tô Tất không trả lời, chỉ cười mà không nói, xoay người chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc thưởng thức bức tranh trên tường.

Tô Tất chỉ là tùy ý nhìn một cái, nhưng khi ánh mắt chạm đến bức tranh, mày nàng hơi nhíu lại.

Nhìn sơ qua thì chỉ là một bức tranh thủy mặc bình thường, nét vẽ lưu loát tự nhiên, nhìn qua giống hệt như cảnh thật, rất có quan niệm nghệ thuật, nhưng lại thiếu một chút màu sắc, hơn nữa phía trên không tựa đề, có thể thấy người vẽ nên bức tranh này không phải là một danh gia (3).

Thế nhưng – đây là vật trang trí duy nhất được Lam Hải đại sư treo lên tường, có lẽ cũng không phải là một vật bình thường.

Tô Tất ngưng thần nín thở tập trung toàn bộ tinh thần vào bức tranh, lại mơ hồ cảm giác được một cỗ lực đạo rất lớn, nàng thậm chí có thể cảm thấy, nếu hiểu được cỗ lực đạo này, sẽ rất có ích cho việc tu luyện của bản thân.

«Chẳng lẽ bức tranh này là do Tiên thiên cường giả vẽ sao?» Tô Tất thì thào tự nói.

«Ngươi có thể nhìn ra sao?»

Thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến khiến cho Tô Tất nhíu mày. Với thân thủ của nàng, cư nhiên lại không thể phát hiện ra khi người nọ đến gần, nếu hắn ra tay công kích bất ngờ, mình há có thể tránh được sao?

Tô Tất xoay người lại, nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng so với ai không so, lại đi so với Tiên thiên cường giả. Lam Hải đại sưu thâm sâu bí hiểm, cũng không phải là người mà nàng có thể đánh đồng.

«Lam Hải đại sư.» Tô Tất không giống như những người khác lần đầu tiên gặp Tiên thiên cường giả mờ mịt vô thố, nàng tự nhiên hào phóng chào hỏi Lam Hải đại sư.

Mái tóc bạc trắng bù xù hỗn độn, hai tròng mắt chứa đầy tơ máu, khuôn mặt hiện lên vẻ tiều tụy, nhưng tinh lực lại vẫn tràn đầy như trước, khiến cho người ta có cảm giác rằng hắn là một học giả hiện đại, hoàn toàn không giống một Tiên thiên cường giả a.

Lam Hải đại sư khoát khoát tay, «Đại sư? Nơi này không có đại sư? Chỉ có một lão già đang lâm vào khốn cảnh. Nói đi, ngươi làm sao nhìn ra được đây là bức tranh do Tiên thiên cường giả vẽ?»

«Ta chỉ mơ hồ cảm giác được bên trong dường như ẩn chưa một cỗ lực đạo thần bí, ta không biết cỗ lực đạo này là gì, có lẽ chỉ có Tiên thiên cường giả mới có thể giải thích được.»

«Coi như ngươi nói cũng có chút đạo lý, nói đi, các ngươi tới đây có việc gì?» Khuôn mặt Lam Hải đại sư lãnh đạm, đối với nàng không chút hứng thú.

«Tiểu lão đầu, trí nhớ của ngươi không phải kém như vậy chứ? Chuyện hôm qua vừa nói mà giờ đã quên?» Khóe môi Vệ Lăng Phong khẽ nhếch lên, đẩy Tiểu Niệm lên trước mặt hắn, không khách khí nói: «Thiên tài ngũ cấp chín tuổi, đốt đèn tìm khắp nơi cũng không tìm được, còn không mau nhận lấy.»

Đôi mắt của Lam Hải đại sư hơi sáng lên, hắn nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Tiểu Niệm, sau đó cũng rất nhanh buông ra, hành động chỉ diễn ra trong chớp mắt, Tô Tất ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

«Cùng lắm chỉ ngu ngốc như ngươi thôi, không khác chút nào, hơn nữa tình trạng thân thể lại kém như vậy, không thu.» Lam Hải đại sư lập tức cự tuyệt, tỏ vẻ sốt ruột phất phất tay: «Không có việc gì nữa thì về đi, đừng làm phiền việc nghiên cứu của ta.»

«Tỷ tỷ…..» Tô Niệm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đáy mắt hiện lên vẻ buồn bã.

Tô Tất cho hắn một ánh mắt an ủi, sau đó thản nhiên nhìn Lam Hải đại sư, khuôn mặt hiện lên sự tính toán, nàng thong thả khoanh tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nói: «Một bịch lúa tốt năm thăng, một bịch lúa xấu 2 thăng (4).»

Không hiểu sao chỉ một câu nói của nàng lại khiến cho thân ảnh đang tiến đến gần cửa phòng kia lập tức giật mình đứng lại, hắn xoay người, nhíu mày nói: «Tính như thế nào?»

Tô Tất thản nhiên nhướng mày, khóe môi nhếch lên khinh thường: «Như phương trình, lấy năm bịch lúa tốt, trừ đi bảy bịch lúa xấu, ta được một đấu và một thăng (5a – 7b = 1,1). Tiếp theo, lấy bảy bịch lúa tốt, trừ năm bịch lúa xấu, ta được hai đấu và năm thăng (7a – 5b = 2,5). Từ đó dùng cách cộng trừ giải ra là xong (Giải hệ phương trình hai ẩn). (5)»

Não bộ của Lam Hải đại sư chuyển động liên tục, biểu tình trên mặt biến hóa thất thường, hắn kích động chỉ vào Tô Tất: «Ngươi chờ ở đó! Ta đi một chút sẽ quay lại! Ngàn vạn lần đừng bỏ đi!»

————————

Chú giải:

(1) Mười trượng = 33,33m.

(2) Tiên phong đạo cốt: Phong: Dùng kết hợp (như phong cách, phong tư, phong thái) để nói về dáng dấp tao nhã, cao quý của một người, tức là những nét hay, đẹp của người ấy biểu lộ qua dáng đi, cử chỉ.

Cốt: Bộ xương; dùng theo nghĩa bóng là dáng dấp con người, thường nói là cốt cách, đồng nghĩa với phong cách, phong tư, phong thái.

Tiên: Ông tiên.

Đạo: Ông đạo, đạo sĩ, người tu tiên.

Tiên phong đạo cốt: Phong thái của ông tiên, cốt cách của người đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng. (Theo sggp.org.vn)

(3) Danh gia: Học giả có tiếng tăm.

(4) (5): Tất tỷ ở đây là trả lời một bài toán mà Lam Hải đại sư đang bí. Đó là đáp án và lời giải của một bài toán, đề bài đó đây:

«Bây giờ có năm bịch lúa tốt (5a), trừ đi một đấu và một thăng gạo (1,1) thì bằng bảy bịch lúa xấu (7b). Bảy bịch lúa tốt (7a), trừ đi hai đấu và năm thăng gạo (2,5) thì bằng năm bịch lúa xấu (5b). Hỏi lúa tốt, lúa xấu mỗi bịch có bao nhiêu?»

Còn đây là cách giải:

Các nàng thấy, như bài trên ta có phương trình: 5a – 1,1 = 7b -> 5a – 7b = 1,1

7a – 2,5 = 5b -> 7a – 5b = 2,5

Từ đây các nàng dùng cách giải phương trình hai ẩn thì sẽ được: a = 0,5 = 5 thăng, b = 0,2 = 2 thăng.

P/s: 1 thăng = 0,592 kg, 1 đấu = 10 thăng. (theo Wikipedia)

Ai còn không hiểu cách giải thì cứ pm ta nhé ^^

Lưu ý: Phần trong ngoặc trên truyện là do ta thêm vào để mọi người đọc cho dễ hiểu, chứ không phải của tác giả đâu nhé ^^

Xin chân thành cảm ơn bạn Nagato Yuki ở bên Tàng thư viện đã giúp ta tìm đề bài và dịch dùm ta đáp án cùng lời giải (Vì vốn ta đọc lời Tất tỷ nói trong bản cv cũng có hiểu gì đâu T~T).