Tô Tất nấp ngoài cửa sổ nheo mắt lại, đôi mắt không nhịn được xẹt qua sự trào phúng.
Những kẻ đê tiện thì lại luôn đứng trên đầu thiên hạ, mà mỗi người trong Tô phủ này đều thuộc loại tiểu nhân bỉ ổi không ai bằng, nếu bàn về sự vô liêm sỉ, đổi trắng thay đen, tâm ngoan thủ lạt, quả thực là không ai hơn được bọn họ.
Đem các tỷ đệ các nàng vứt vào trong xó, vậy mà còn có mặt mũi nói một câu cực khổ nuôi dưỡng các nàng nhiều năm, còn nói hiện tại là lúc nàng nên quay về báo đáp Tô phủ, ta khinh!
Nói cái gì mà nàng không có khả năng gả cho thế tử, chỉ có thể gả cho những người sa cơ thất thế, bọn họ còn muốn đem nàng làm con cờ để lợi dụng, ta nhổ vào!
Nếu là Tô Tất trước đây, chỉ sợ sẽ để mặc cho người ta bán tươi mình đi như vậy, nhưng bọn họ không biết, thân thể này đã sớm thuộc về môt linh hồn mạnh mẽ khác.
Các ngươi muốn Tô Tình gả cho Ninh vương, rồi gả ta cho cái tên nam phong thô bạo tàn nhẫn kia đúng không?
Nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu!
Đôi mắt sắc bén của Tô Tất lóe lên hận ý, liếc mắt nhìn bóng người ở bên trong, sau đó xoay người tan biến trong bóng tối mịt mờ.
Thân ảnh nhỏ nhắn của nàng như một con báo nhạy bén, nàng không trở lại Thanh Trúc viện, mà lại tránh thủ vệ tuần tra, bay qua tường rào, lao vào bóng đêm.
Trong quang cảnh mập mờ, Tô Tất lách mình tiến vào Ninh vương phủ.
Dựa vào thân thủ cao cường cùng giác quan nhạy bén, Tô Tất có thể cảm nhận được vị trí của từng cao thủ đứng ngoài sáng lẫn nấp trong tối, muốn tránh được những cao thủ này tuyết đối không dễ dàng.
Có điều Tô Tất là đặc công đã trải qua huấn luyện, điểm quan trọng nhất chính là kỹ năng ẩn thân, trong thế giới này tuyệt đối không một ai có thể bì kịp nàng.
Thân ảnh nhỏ nhắn nhẹ nhàng như gió, lướt qua trong nháy mắt, chỉ lưu lại trong khí một chút tàn ảnh.
Lúc này đêm đã khuya, Vệ lăng Phong trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn màu trắng, bên hông là một chiếc dây lưng dài mảnh được thắt hờ, để lộ ra l*иg ngược cường tráng, vô cùng mị hoặc. Mái tóc đen không được bối lên, buông xõa xuống vai, nhè nhẹ bay khi gió thổi qua, xinh đẹp tà mị.
Hắn chậm rãi quay sang, trên mặt lộ ra nụ cười yêu dã đến cực điểm nói: «Vật nhỏ, ngươi cuối cùng cũng nhớ ta sao?»
Tô Tất nghiêng người tựa vào cánh cửa, một tay khoanh trước ngực, tay kia đưa lên nhẹ nhàng vuốt cắm, đôi mắt trong trẻo đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
«Ngươi nhìn đã chưa?» Vệ Lăng Phong vẫn nở nụ cười yêu mị như cũ, thanh âm không nhanh không chậm.
Đôi mắt Tô Tất ánh lên sự lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc: «Vệ Lăng Phong, ngươi thật sự muốn lấy ta?»
Vệ Lăng Phong nghe vậy, đáy mắt hiện lên tinh quang, bộ dáng quý nhã tuấn nhan, nụ cười tà mị vẫn không đổi, đem tay Tô Tất đặt lên môi mình: «Đương nhiên, bổn vương đã quyết định là sẽ lấy ngươi.»
«Không hối hận?»
«Vui còn không kịp, sao lại hối hận được?» Vệ Lăng Phong đem bàn tay nàng trên môi hắn chuyển sang đặt bên má, vừa vuốt vừa ngắm, nhất định không chịu buông tay.
«Tốt lắm, ta đồng ý lời cầu hôn của ngươi, nhưng ta có mấy điều kiện.» Tô Tất lạnh lùng cười.
Tô lão thái gia nói, nàng trừ tên nam phong tàn bạo kia thì sẽ không thể gả cho ai khác, hừ, nàng lại muốn gả cho Ninh vương – nam tử trong mơ của toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, nàng muốn cho những người trong Tô phủ phải mở to hai mắt mà nhìn, Tô Tất nàng không phải là người dễ chọc.
Hiện giờ Ninh vương đã biết được thân phận thần bí của nàng, nếu đã không là địch, thì chỉ có thể hợp tác với hắn.
Ở bên cạnh Ninh vương, trừ việc có thể loại bỏ một đám người ra, còn tìm được chỗ dựa vững chắc, quan trọng nhất là, cảm giác ở cùng một chỗ với hắn cũng không tệ lắm. Một khi đã như vậy, tội gì mà không làm?
«Nga?» Đáy mắt Vệ Lăng Phong tràn đầy hứng thú cùng ý cười, hắn chỉ biết, tiểu vương phi của hắn mà đã đồng ý việc này, chắc chắn là có chuyện khó xử muốn hắn giúp.
«Thứ nhất, không được tiết lộ thân phận của ta, bao gồm cả thân phận Mộng Điệp tiên tử.»
«Di, tiểu vương phi của bổn vương ngoài thân phận Mộng Điệp tiên tử – người trong mộng của toàn bộ nam nhân trong thiên hạ ra, chẳng lẽ còn có thân phận khác?» Đôi mắt Vệ Lăng Phong sáng lên, trên mặt nở rộ nụ cười câu hồn đoạt phách.
«Chuyện này không cần ngươi quản.» Tô Tất theo thói quen nhấc tay ra hiệu Vệ Lăng Phong nghe nàng nói, «Thứ hai, dẫn đệ đệ của ta tới bái Lam Hải đại sư làm sư phụ.»
Đại lục gồm có bốn quốc gia, cao thủ trong từng quốc gia nhiều như mây, người còn sống nếu đạt tới thập cấp cường giả, cũng đã đứng đầu trong võ lâm, nhưng thật ra, sau mười tầng này còn có một cảnh giới mới, gọi là ‘Tiên thiên chi cảnh’.
Tương truyền mấy trăm năm nay, mỗi quốc gia đều có một vị đạt đên Tiên thiên cường giả, được gọi là Hộ quốc pháp sư của đế quốc.
Mà Hộ quốc pháp sư của Đông Vân quốc chính là Lam Hải đại sư, vị đại sư này ngoại trừ Tiên thiên cường giả, cầm kì thư họa cũng không một ai có thể theo kịp. Nếu Tiểu Niệm có thể bái hắn nhập môn, thật sự là phúc đức tu luyện cả đời.
Vệ Lăng Phong nghe xong, không khỏi cười khổ nói: «Vật nhỏ, ngươi có lẽ không biết, trong ba trăm năm qua, Lam Hải đại sư thu nhận đồ đề, nếu tính cả bổn vương, cũng chỉ có ba người…»
«Ta biết, nên lúc này mới muốn cho Tiểu Niệm bái hắn nhập môn, nếu không thì sao ta phải nhờ đến ngươi.» Tô Tất nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, «Ngươi vẫn không chịu đáp ứng?» Sau khi nàng xuất giá, để Tiểu Niệm một mình ở lại Tô phủ, nàng quả thực không an tâm, nếu có thể bái Lam Hải đại sư nhập môn, về sau ngay cả Tô lão thái gia cũng phải kiêng nể.
Ninh vương nắm chặt lấy bàn tay ngọc của nàng đang đặt trên môi hắn, khóe miệng nở rộ nụ cười xinh đẹp, «Được, ngươi nói như thế nào thì là như thế ấy, bổn vương đáp ứng hết.»
«Thứ ba, ta biết ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, ta sẽ tận lực giúp ngươi đoạt được, chỉ có điêu, khi ngươi ngồi lên vị trí hoàng đế kia, một khi lập ra tam cung lục viện ba ngàn mỹ nữ, hôn ước của chúng ta sẽ lập tức mất hiệu lực. Bởi vì điều ta muốn chính là một đời một kiếp một đôi hai người cùng yêu nhau, thừa ra một người cũng không được.»
Vệ Lăng Phong thu lại nụ cười xinh đẹp ngạo mạn, chậm rãi nâng mắt lên, nhìn Tô Tất trước mặt.
Trên thế giới này, chưa một ai dám bình tĩnh đối mặt với quý tộc hoàng thất mà nói, nàng muốn một đời một kiếp một đôi hai người cùng yêu nhau, thừa ra một người cũng không được.
Lại có thể đúng tình hợp lý như vậy.
Hắn còn nhớ, năm đó khi được gặp mẫu phi, hắn hy vọng bao nhiêu rằng phụ hoàng có thể cùng mẫu phi một đời một kiếp một đôi yêu nhau, nếu như thế, mẫu phi của hắn cũng không sớm như vậy đã….
Vì vậy, hắn từ nhỏ đã lập lời thề, kiếp này con nguyện chỉ yêu một người, nắm tay người đó làm bạn đến già, sườn phi thị thϊếp gì đó, toàn bộ đều không cần.
Cái này gọi là thần giao cách cảm sao? Ngay tại giờ khắc này, một giây này, nàng đã nói ra bí mật che dấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn.
Tiểu vương phi của hắn đúng là vô cùng đặc biệt, hắn từ đầu đã biết, nhưng Tô Tất lúc này đây, vẫn khiến cho hắn cảm thấy rung động, kinh ngạc, vui mừng, còn có cả xúc động.
Hắn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, có thể nhìn ra được châu ngọc trong bảo khố.
«Một đời một kiếp một đôi sao? Được, bổn vương hứa với ngươi, Cho đến cuối đời, bổn vương cũng chỉ yêu mình ngươi, Tô Tất.» Khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc của Vệ Lăng Phong xuất hiện sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Giọng nói của hắn dịu dàng ấm áp, nhưng cũng mang theo cả sự kiên định.
Đối diễn với ánh mắt của Vệ Lăng Phong, sự lạnh lùng tàn nhẫn ở một nơi nào đó trong nàng, hiện tại lại bị thay thế bởi sự thương tiếc, loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng nàng cũng không bài xích nó.
Tô Tất lạnh nhạt cười cười: «Vì sao lại là ta?»
Vệ Lăng Phong không chút do dự nói: «Bởi vì chúng ta vốn là cùng một loại người. Đều kiên cường ngạo mạn, lạnh lùng tàn nhẫn, kiêu ngạo dũng mãnh, chúng ta vốn dĩ là nên đi cùng nhau.»