Vệ Lăng Phong nhìn Tô Tất, miệng chỉ biết cười khổ, nàng đang mượn bà lão để trút giận lên người hắn.
Vì thế, Vệ Lăng Phong bèn liếc Tô Tất một cái, nói với bà lão, «Thật ra Nhϊếp chính vương đã hạ lệnh giảm thuế của thành Cách Giang trong ba năm rồi, mà những nơi thâm sơn cùng cốc như Thôn Lão Hổ, Nhϊếp chính vương lại đặc biệt hạ lênh, giảm thuế mười năm.»
Bà lão nghe vậy, mắt trừng lớn, sửng sốt nói: «Thật hay giả vậy? Bên ngoài đã bố cáo đưa tin chưa? Sao lại không nghe tin tức gì cả?»
Tô Tất đẩy cái bát lên phía trước, trêu tức liếc Vệ Lăng Phong một cái, «Đúng vậy, ta ở dưới núi mà cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến thông tin này, ngươi không phải nhớ nhầm đấy chứ?»
Vệ Lăng Phong dở khóc dở cười, sau một lúc lâu, phượng mâu híp lại nhìn Tô Tất, tà mị cười nói: «Không nhầm được, Nhϊếp chính vương vừa ra quyết định xong, các ngươi không biết cũng không có gì lạ.»
Tô Tất hừ mũi khinh bỉ, bà lão ngược lại bị chọc cười, cười nói, «Vệ công tử không phải hoàng đế cũng không phải Nhϊếp chính vương, sao có thể nói miễn là miễn chứ? Ngươi đó, đây không phải chuyện có thể nói giỡn được, ta lúc nãy còn bị ngươi lừa, cứ tưởng là giảm thuế thật.»
Tô Tất lại nói thầm trong lòng, hoàng đế hiện giờ không làm chủ được, người đứng đầu Đông Vân Quốc là Vệ Lăng Phong, hắn muốn làm gì còn cần nghĩ ngợi sao? Giảm thuế, thật sự là quá đơn giản.
Vệ Lăng Phong thấy bà không tin, cũng không miễn cưỡng, chỉ dùng ánh mắt hai người mới hiểu cười tùm tỉm nhìn Tô Tất.
Không lâu sau, mày kiếm của Vệ Lăng Phong nhíu lại, khuôn mặt hiện lên vẻ nghi ngại.
Bà lão thấy sắc mặt hắn khẽ biến, vội hỏi là xảy ra chuyện gì, Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc hỏi nàng, «Ở cửa thôn truyền tới tiếng bước chân rất lộn xộn, xem ra người đó bị thương khá nặng, hắn đang đi về phía chúng ta, bà mau đi mở cửa đi.»
«Hả?» Bà lão không khỏi sửng sốt. Người trẻ tuổi này không phải đang mê sảng đấy chứ? Ngồi trong phòng mà vẫn nhìn thấy được tình hình ở cửa thôn? Nàng cười nói, «Vệ công tử chắc không phải là nghe nhầm chứ?»
Vệ Lăng Phong nhếch miệng cười nhạt.
Không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa rầm rầm, tần suất gõ cửa rất nhanh, hiển nhiên người nọ đang vô cùng vội vã.
Bà lão bị tiếng đập cửa dọa giật mình, sau đó dùng ánh mắt gặp quỷ mà nhìn Vệ Lăng Phong một lúc lâu, mãi mới lấy lại tinh thần chạy đi mở cửa, cửa gỗ mở ra, nàng không khỏi ngây người.
Ngoài cửa là một người mặc áo dệt bằng vải thô nằm rạp dưới đất, y phục trên người hắn bị phủ một lớp tuyết dày, hơn nữa còn loang lổ vết máu, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, vô cùng nhếch nhác, nhưng bà lão xuyên qua vết máu nhem nhuốc trên mặt hắn, nhận ra vẻ quen thuộc.
«A Đại! A Đại, ngươi có sao không?» Bà lão hoảng sợ đi tới ôm lấy người đang chìm trong tuyết, gấp đến độ hét lên, «A Đại, con làm sao vậy A Đại, con đừng làm mẹ sợ, mau tỉnh lại đi!»
Cửa vừa mở ra, gió lẫn tuyết thổi vào bên trong, Tô Tất vừa vặn ngồi ở vị trí đón gió, lập tức ho khan không ngừng.
Ngay sau đó thân mình Vệ Lăng Phong di chuyển, chỉ trong chớp mắt đã lôi A Đại vào và đóng cửa lại, khiến nhiệt độ trong phòng trở nên ấm áp.
Bà lão đánh lên mặt A Đại, lắc thân mình của hắn, muốn đưa hắn từ trong hôn mê tỉnh lại.
Tô Tất nhìn thấy, dưới sự giúp đỡ của Vệ Lăng Phong tới trước giường, khàn khàn nói với bà lão, «Bà đừng gấp, cháu cũng biết chút y thuật, hãy để cháu xem cho cậu ấy.»
Bà lão bán tín bán nghi nhìn Tô Tất, đôi mắt ngấn lệ.
«Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ cố hết sức chữa trị cho cậu ấy.» Tô Tất nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu với bà lão, trên mặt là vẻ lạnh lùng đoan chính của thầy thuốc, khiến người ta có cảm giác tin phục, bà lão liền tránh ra nhường chỗ cho nàng.
Bà lão nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thấy lo lắng, lại nói với Tô Tất, «Vậy cô xem qua trước đi, ta đi mới Hoàng đại phu tới, ông ấy là thầy thuốc tốt nhất trong vùng này, vừa vặn lại ở trong Thôn Lão Hổ chúng ta.» Nói xong, bà lão cầm lấy áo lông dày, vội vàng phóng đi trong tuyết.
Tô Tất nhìn bóng dáng bà biến mất trong đêm, chậm rãi lắc đầu, thầm cười khổ.
Thừa dịp Hoàng đại phu còn chưa tới, Tô Tất cẩn thận giúp A Đại bắt mạch, lại kiểm tra lưỡi và các vết thương trên người hắn, càng kiểm tra, mày của nàng càng nhíu lại, theo như nàng thấy, A Đại……nếu như không được chữa trị kịp thời, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, bà lão và Hoàng đại phu xông vào, phía sau còn kéo theo một đám phụ nữ.
Hóa ra là A Đại theo phần lớn những nam nhân khác vào rừng đi săn, nhiều người như vậy mà vẫn chưa có tin tức của ai, chỉ có một mình A Đại máu chảy đầm đìa về đến nơi, những người khác lại không chút tung tích, những phụ nhân này sợ chồng mình gặp chuyện không may, nên ngay khi nhận được tin tức liền ùn ùn kéo đến.
Thấy Tô Tất cầm một cây kim châm vào gáy A Đại, Hoàng đại phu trong lúc cấp bách hét lớn một tiếng: «Dừng tay! Mau dừng tay!»
Động tác trong tay Tô Tất ngừng lại, khó hiểu nhìn Hoàng đại phu.
Hoàng đại phu xông tới lớn tiếng hét lên với Tô Tất: «Tiểu cô nương đang làm cái gì vậy? Kim này ngươi nghĩ muốn châm thì châm sao? Hiểu biết của ngươi về huyệt đạo được bao nhiêu? Nếu không cẩn thận châm trúng tử huyệt, mạng của A Đại sẽ không còn, ngươi có biết hay không?»
Hoàng đại phu mặc dù tuổi đã quá sáu mươi, nhưng hắn ở trên núi lâu năm, không khí trong lành lại mỗi ngày rèn luyện, nên sức khỏe rất tốt, hét một tiếng trung khí mười phần, không khỏi khiến mọi người bị hắn dọa cho đứng hình.
Tô Tất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói, «Chỗ ta muốn châm, chính là tử huyệt.»
Tử huyệt? Tử huyệt, một phát chết người, vậy mà nàng lại dám trắng trợn thừa nhận muốn châm vào tử huyệt, việc này thì khác gì mưu sát?
«Hồ đồ! Thật quá hồ đồ!» Hoàng đại phu tức đến mặt đỏ bừng, nói với bà lão, «Mau mau, đưa đứa nhỏ không biết trời cao đất dày này ra ngoài, để nàng ở đây, đừng nói là chữa cho A Đại, ngay cả ta cũng bị nàng làm cho tức chết!»
Vệ Lăng Phong đứng ra trước mặt Tô Tất, ánh mắt sắc bén như đao, bắn thẳng về phía Hoàng đại phu: «Ai dám vô lễ với nàng?»
Vệ Lăng Phong lúc này, toàn thân tỏa ra khí phách quân lâm thiên hạ, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không một ai dám phản bác lại.
Bà lão thấy bọn họ ầm ĩ, liền kéo ống tay áo Hoàng đại phu, thấp giọng nói, «Đừng cái nhau nữa, mau chữa trị cho A Đại trước đi.»
Những người phụ nữ khác muốn biết tình hình của chồng con họ từ miệng A Đại, nên cũng vội vàng khuyên nhủ Hoàng đại phu đang thở phì phì.
«Mau cứu A Đại đi, ông xem, mặt nó đã tím ngắt lại rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao?»
Hoàng đại phu bị thuyết phục, cuối cùng hừ lạnh với Tô Tất một tiếng, lúc này mới chậm rại tới trước mặt A Đại, giơ tay bắt mạch cho hắn.
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu nhìn ông ta, nàng thật muốn xem, Hoàng đại phu dám ra mặt chỉ trích nàng đến tột cùng có bản lĩnh gì. Nhưng chỉ mới nhìn hành động vừa rồi của hắn, Tô Tất đã lập tức đoán được hắn cùng lắm chỉ trị được ba loại bệnh như trúng gió cảm mạo trong thôn mà thôi.
Bà lão thấy Hoàng đại phu nhíu mày, trong lòng căng thẳng, cố nén nghi vấn không dám quấy rầy hắn, lại vội vàng thấp thỏm không yên dò hỏi: «Như thế nào? A Đại có gì đáng lo ngại không? Phải uống thuốc gì bây giờ?»
Hoàng đại phu hoàn hồn lại từ trong suy tư, thở dài với bà lão, bất đắc dĩ nói, «Lưu tẩu, thực xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức, xin hãy nén bi thương……Ai, hãy mau chuẩn bị hậu sự cho A Đại đi.»
«Hả?» Bà lão lập tức trọn tròn mắt, lệ từ vành mắt không ngừng chảy xuống, nàng khóc ròng kéo ống tay áo của Hoàng đại phu, liều mạng cầu xin: «Hoàng huynh, xin huynh đừng bỏ rơi A Đại, huynh cho nó một đơn thuốc đi, mặc kệ thuốc đắt tiền như thế nào ta đều sẽ mua cho hắn, ta có bạc, huynh xem, ta có bạc mà!» Nói xong, bà lão run run đưa tay vào ống tay áo, rút ra thỏi bạc Vệ Lăng Phong đưa cho bà, còn có toàn bộ xu tiền của bà nữa, toàn bộ đều đưa cho Hoàng đại phu, «Huynh xem xem từng này có đủ hay không, huynh nói đi, có đủ hay không?»
Nghe tiếng kêu tê tâm phế liệt của bà lão, Hoàng đại phu thầm thấy xót xa cùng vô lực, hắn đẩy những đồng bạc kia về phía bà lão, thở dài nói, «Lưu tẩu, ta nhìn thấy A Đại lớn lên từ nhỏ, ta cũng đau lòng muốn cứu hắn lắm, nhưng ta hiện tại thật sự bất lực, bởi vì hắn, hắn trúng phải độc Diêm La Tán, trong thiên hạ không ai có thể giải, trừ phi…..»
«Trừ phi cái gì?!» Bà lão vội vàng nắm lấy ống tay áo của hắn, lớn tiếng hỏi.
«Trừ phi Dược tề sư cao cấp xuất hiện, hơn nữa người đó còn phải đồng ý bào chế dược tề giải độc cho A Đại.» Dược tề sư cao cấp đối với loại thôn y như Hoàng đại phu mà nói là một vị trí chỉ có thể ngước nhìn, đối với thời đại này mà nói, lại là nhân vật cao quý cỡ nào? Huống chi cho dù có xuất hiện một Dược tề sư cao cấp, với sự thanh cao lãnh ngạo coi trời bằng vung của bọn họ, sao có thể vì một thường dân mà chữa bệnh? Cho nên bệnh của A Đại lại càng không có khả năng chữa khỏi.
Tô Tất thản nhiên liếc Hoàng đại phu, khóe miệng hơi nhếch lên. Coi như hắn tự mình biết mình, không giống bọn lang băm bình thường, rõ ràng không có khả năng lại còn sống chết không thừa nhận, lấy tiền của người ta.
Bà lão nghe Hoàng đại phu nói xong, hét lên, «A Đại của ta —» Sau đó thân mình mềm nhũn ngã xuống, may mà người đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được bà, không để xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy, nhưng lúc này Lưu bà bà lại bị kích động quá mức mà rơi vào hôn mê.
Hoàng đại phu vội vàng tiến đến trị liệu cho Lưu bà bà, hiện trường nhất thời rơi vào hỗn loạn.
Lưu bà bà vất vả lắm mới tỉnh dậy, cháu dâu bà đứng bên cạnh vừa gạt lệ vừa nói với bà, «Lưu thẩm, thẩm hãy nén bi thương, sức khỏe của thẩm mới quan trọng a, về phía hậu sự của A Đại, con sẽ giúp hắn thu xếp, thẩm trước hết hãy nghỉ ngơi đi đã.»
«Không, không, không…..A Đại sẽ không chết, nó sẽ không chết!» Lưu bà bà vừa khóc vừa vỗ ngực, khóc đến thê thảm, những người ở đây cũng đều xúc động, im lặng gạt lên.
Tô Tất tiến lên một bước, nhưng lại bị Vệ Lăng Phong ngăn cản.
Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nhưng Vệ Lăng Phong cũng không chút yếu thế nghênh đón ánh mắt của nàng, thì thầm nói, «Không thể.»
«Đúng vậy, ta không thể trơ mắt nhìn hắn rõ ràng là có thể cứu sống, nhưng lại vì ta khoanh tay đứng nhìn mà chết đi, cho nên, mời ngươi buông tay!» Trong mắt Tô Tất hiện lên vẻ tức giận khó kiềm chế.
«Cứu người thì có thể, nhưng không thể làm tổn hại đến sức khỏe của nàng. Hiện tại bản thân nàng còn khó bảo toàn, yếu đến đứng cũng không nổi, sao có thể bào chế dược tề được?» Ngữ khí của Vệ Lăng Phong gấp gáp lại mang theo vài phần quan tâm. Mạng của người trước mắt mặc dù cũng là mạng, nhưng hắn quan tâm tính mạng của Tô Tất hơn.
«Ta tất có chừng mực, không cần ngươi xen vào, ca ca.» Tô Tất lạnh lùng liếc hắn, mà Vệ Lăng Phong thì lại kinh ngạc buông tay nàng ra, bước chân có chút run rẩy, lùi về phía sau. Xưng hô kia đối với hắn mà nói, là đau đớn vĩnh viễn không thể phai mờ.
Tô Tất không nhìn hắn nữa, xoay người đi về phía bà lão, cười nói, «Bà lão, bà đừng khóc cùng đừng bi thương, con trai của bà sẽ không chết đâu. Chỉ cần bà tin tưởng cháu, cháu có thể đem một A Đại vui vẻ trả lại cho bà.»
Tiếng khóc của bà lão lập tức ngừng lại, bà được người bên cạnh đỡ đứng lên, nâng khuôn mặt đẫm lệ, kinh ngạc nhìn Tô Tất, «Cô nói cái gì? Cô có biện pháp cứu A Đại? Cô thật sự có biện pháp cứu A Đại sao?»
Tô Tất chậm rãi gật đầu, «Đúng vậy, chỉ cần bà tin tưởng cháu, làm theo sự dặn dò của cháu, A Đại sẽ không có việc gì.»
Không đợi bà lão trả lời, cháu dâu của bà đứng bên cạnh đã nghi hoặc nhìn Tô Tất, hiếu kỳ hỏi: «Các ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại ở trong nhà Lưu thẩm? Là thân thích sao?»
Bà lão vừa lau nước mắt vừa trả lời, «Không phải thân thích. Bọn họ lúc chiều bị lạc đường trên núi, lại đúng lúc trời nổi bão tuyết, trong một thời gian ngắn không thể xuống núi được, nên ta cho bọn họ ở nhờ.» Bà lão nức nở nói.
Bà đột nhiên nhớ ra, lúc A Đại còn ở cửa thôn Vệ công tử đã biết, bảo nàng nhanh đi mở cửa, giống như là tận mắt nhìn thấy. Vệ công tử thần thông quảng đại, Tô cô nương nói không chừng thật sự có thể trị cho A Đại. Nhưng ngay cả Hoàng đại sư còn nói phải chuẩn bị hậu sự, thì Tô cô nương có thể có biện pháp nào?
Tô Tất biết rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, liền nhân cơ hội nói, «Hoàng đại phu đã nói không thể chữa trị, một khi đã vậy, chữa ngựa chết thành ngựa sống, cứu không được cũng không sao, nếu chữa được, bà sẽ có lại đứa con, buôn bán lời như vậy bà còn do dự cái gì nữa?»
Hoàng đại phu hất cằm kiêu ngạo, liếc xéo Tô Tất, lạnh lùng hừ một tiếng. A Đại khẳng định sẽ chết, chẳng lẽ nàng còn có bản lĩnh điều chế giải dược? Nàng cũng không phải Dược tề sư cao cấp.
Tô Tất cười nhạt với hắn, hất hàm so với hắn còn kiêu ngạo hơn, đáy mắt hiện lên vẻ châm biếm rõ ràng.
A Đại trúng độc Diêm La Tán, giải dược cũng không khó điều chế, chỉ là giải dược cần thuốc dẫn hiếm mà thôi, thế nhưng vị thuốc dẫn hiếm này Tô Tất lại vừa vặn mang theo bên người.
Nàng cầm bút viết đơn thuốc đưa cho Hoàng đại phu, tựa tiếu phi tiếu nói: «Đây là dược, mong Hoàng đại phu giúp chuẩn bị, đương nhiên, nếu ông không mong ta cứu được A Đại, để tránh mọi người nói ông vô năng, thì từ chối cũng được.»
Những lời này nói ra, Hoàng đại phu cho dù không muốn giúp cũng không được. Hắn thở phì phì trừng mắt nhìn Tô Tất, giật lấy tờ giấy trong tay nàng, cười lạnh nói, «Được, ta sẽ xem xem ngươi làm thế nào để cứu A Đại! Nếu ngươi có thể cứu sống hắn, thì chứng tỏ ta đây mắt mờ, về sau không bao giờ hành nghề y nữa!»
Nói xong, hắn thở phì phì đẩy cửa mà đi, chuẩn bị giải dược.
Tô Tất nở nụ cười như có như không, bắt đầu thu xếp.
Thân thể nàng còn suy yếu, đứng nãy giờ, trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết đã lấm tấm mồ hôi lạnh, môi cũng tái nhợt, không chút huyết sắc.
Mọi người thấy bộ dáng của nàng, không khỏi thầm nghĩ, người cháu dâu nọ lại càng chua ngoa hơn, trực tiếp nói, «Tô cô nương, cô thật sự biết y thuật sao? Thật sự có thể cứu A Đại? Thế nhưng bệnh của chính cô thì tại sao chữa không khỏi vậy?»
Tô Tất thản nhiên nhướng mày, «Ba canh giờ tiếp theo sẽ có kết quả, chờ không được thì về trước, ba canh giờ sau đến cũng được.
Mọi người cũng không dám khinh thường nàng.
Chuẩn bị tốt dụng cụ, Tô Tất nhốt mình trong phòng chế giải dược, ước chừng hai canh giờ sau, bên trong không chút động tĩnh, mọi người không khỏi dùng ánh mắt tò mò nhìn Vệ Lăng Phong.
Chỉ thấy sắc mặt Vệ Lăng Phong hung ác nham hiểm, hắn khẽ mím môi, đôi mắt sắc bén như chim ưng, thẳng tắp bắn về cánh cửa, tựa như có thể xuyên qua cánh cửa nhìn vào bên trong. Thời gian dần trôi đi, sắc mặt hắn ngày càng trở nên tái nhợt, đáy mắt còn có một tia nóng nảy.
Đến khi hắn không kiềm chế được nữa, muốn đứng dậy đạp cửa xông vào, thì cánh cửa lại lặng lẽ mở ra, để lộ khuôn mặt suy yếu tái nhợt của Tô Tất. «Thế nào? Còn chịu đựng được sao?» Hai tay Vệ Lăng Phong dìu Tô Tất, để nàng khỏi té ngã.
Tô Tất yếu ớt tựa vào lòng hắn, dùng một chút sức lực cuối cùng để chống đỡ, đưa chén dược tề màu tím vừa chế ra cho hắn, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười yếu ớt nhưng lại thỏa mãn: «May quá, cuối cùng cũng làm xong rồi.»
Bà lão dựa theo phân phó của Tô Tất, đút từng chút dược tề màu tím vào miệng A Đại, khoảng một khắc đồng hồ sau mới xong.
Tô Tất nâng ống tay áo lên lau mồ hôi, sau đó nói, «Một nén nhang sau giải dược sẽ có phản ứng, đến lúc đó giúp hắn nôn hết ra, đọc tố sẽ được giải sạch, còn các chuyện băng bó linh tinh còn lại, Hoàng đại phu hẳn có thế xử lý.» «Chờ A Đại tỉnh lại đã, ngươi hãy khoan đắc ý.» Hoàng đại phu vẫn không tin Tô Tất có thể cứu A Đại, nghe vậy lạnh lùng cười.
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc hắn, không nói gì.
Một khắc đồng hồ rất nhanh trôi qua, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào A Đại, hy vọng mí mắt nhắm chặt kia có thể mở ra.
Quả nhiên như sở liệu, ở thời khắc mấu chốt hắn chậm rãi mở mắt. Mọi người không khỏi reo hò, tất cả đều chạy đến bên A Đại.
A Đại mở mắt nhìn họ, miệng nói ra một câu, nhưng lại đánh mọi người rớt xuống địa ngục sâu thẳm!