Mãi đến khi Ninh vương rời đi, Tô Tình mới toàn thân run rẩy vô tri vô giác trở về Hình Thiên viện của mình.
Trong đầu nàng vẫn hiện lên nụ cười mị hoặc câu hồn của Ninh vương với Tô Tất, dáng vẻ tươi cười cùng sủng nịch đến tận trời làm cho ngực nàng chua chát, đau đớn như bị chiên trên chảo nóng.
«Tiểu thư, ăn chút gì đi, nếu không sẽ không tốt cho thân thể đâu.» Nha hoàn Tiểu Tử bên người Tô Tình bưng đồ ăn tiến vào, cẩn thận đặt lên bàn, nở nụ cười trong trẻo khuyên nhủ.
«Tức đến no luôn rồi, còn ăn cái gì? Không ăn!»
Tô Tình tức giận vung tay ném cái mâm đi, nhất thời, đồ ăn rơi vãi trên đất, canh nóng bắ.n ra khắp nơi, té vào người Tiểu Tử, nàng đau đến mức khóc ra tiếng.
«Khóc cái gì mà khóc, còn không mau cút ra ngoài!» Tô Tình đang phiền muốn chết, còn nghe được tiếng khóc sướt mướt bên cạnh, nhất thời cơn tức bộc phát, dùng sức hung hắng đá vào sau lưng Tiểu Tử, «Mau cút ra ngoài, đừng có làm vướng mắt bổn tiểu thư!»
Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong sự che chở yêu thương, muốn cái gì là có c.ái ấy, từ trước đến nay chưa ai dám nói với nàng nửa chữ ‘không’, hôm nay bị Tô Tất chế nhạo cho thương tích đầy mình, còn mất hết thể diện trước mặt Ninh vương, càng quá đáng hơn là hai người bọn lại có thể làm trò tình chàng ý thϊếp trước mặt nàng!
Ai mà chẳng nói Tô Tình nàng chính là Ninh vương phi tương lai!
«Tiểu Tử, ngươi cứ ra ngoài trước đi, để ta khuyên Tứ tỷ.» Tô ngũ tiểu thư, cũng chính là Tô Vũ chậm rãi đi đến, nhìn thấy Tiểu Tử đang co người trong góc tường khóc thút thít, lại nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, mi gian hiện lên một chút tính toán.
Tiểu Tử bụng đầy ủy khuất, nhưng vẫn dập đầu tạ ơn rồi đi ra ngoài.
Tô Vũ đi tới trước mặt Tô Tình, chậm rãi thở dài, lòng đầy căm phẫn nói: «Chuyện hôm nay đừng nói tỷ tỷ tức giận, ngay cả người ngoài là ta nhìn thấy cũng cũng không nén được lửa giận, tỷ tỷ, ngươi nói Ninh vương sao có thể như vậy được chứ.»
Tô Tình hừ một tiếng: «Ninh vương làm sao? Nếu không phải tiểu tiện nhân kia cố làm ra vẻ, Ninh vương sẽ nói giúp cho nàng sao?»
«Tỷ tỷ nói đúng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu tiện nhân Tô Tất, nhưng hiện giờ Ninh vương đã tỏ rõ thái độ bảo vệ nàng, chúng ta phải làm sao để trả thù nàng đây?» Tô Vũ nhìn gân xanh nổi rần rật trên mặt Tô Tình, đáy mắt che giấu sự hả hê, đứng dậy lẩm bẩm nói: «Nói thật, bộ dáng của tiểu tiện nhân kia đúng là không tồi, Ninh vương sở dĩ coi trọng nàng như vậy, chắc cũng vì bị khuôn mặt tà mị kia mê hoặc đi?»
Tô Tình nghe vậy, đôi mắt sáng lên!
Ninh vương yêu thích chính là dung mạo như yêu tinh của tiểu tiện nhân kia, nếu như, dung nhan của nàng ta không còn, Ninh vương sẽ vẫn yêu nàng như trước sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Tình hiện lên nụ cười âm độc giả tạo.
Tô Tất cho dù xinh đẹp như thế nào đi nữa, nhưng nàng ta là ai a? Nàng ta chính là phế vật trong truyển thuyết, một chút võ công cũng không có, ở trước mặt mình chỉ có thể chịu bị khi dễ.
Nếu như hủy đi dung mạo của nàng, hoặc cứ để cho nàng dứt khoát biến mất khỏi thế giới này, chẳng lẽ Ninh vương có thể khiến một người đã chết sống dậy hay sao?
Đến lúc đó, chiếc ghế Ninh vương phi không phải vẫn sẽ nằm trong tay nàng như trước a?
Nghĩ được diệu kế như vậy, Tô Tình liền vội vã muốn thực hiện.
«Tô Vũ, ngươi về trước đi, ta còn có việc phải làm.» Tô Tình ra vẻ bình tĩnh đuổi Tô Vũ đi, bởi nàng hiểu được, càng nhiều người biết thì càng ít đi một phần cơ hội.
Cho dù là người cùng nàng lớn lên từ bé là Tô Vũ, nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
«Vậy tỷ tỷ cứ làm việc đi, muội về trước. Có điều, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng đi gây phiền toái cho Tô Tất nha, dù sao nàng hiện tại đang có được sự sủng ái của Ninh vương, vài hôm nữa sẽ trở thành Ninh vương phi, chúng ta phải đi theo lấy lòng nàng mới đúng.»
«Được rồi được rồi, ngươi về trước đi.» Câu nói của Tô Vũ chính là dầu đổ vào lửa, đốt lên sự đố kị của nàng, khiến đốm lửa nhỏ trong lòng nàng lập tức lan ra toàn bộ đồng cỏ.
Nhìn thấy Tô Tình cầm roi da nghênh ngang mà đi, Tô Vũ xoay người, khóe miệng âm u cười lạnh.
Chờ cho Tô Tất biến mất khỏi thế giới, mình sẽ đem việc này vạch trần, đến lúc đó Ninh vương nổi giận tìm Tô Tình tính sổ, mà người có công là mình sẽ có thể vững vàng ngồi trên chiếc ghế Ninh vương phi.
Ngao cò tranh đấu, ngư ông là nàng lại có thể đắc lợi.
Chưa nói đến tính toán trong lòng Tô Vũ, trước phải nói đến việc Tô Tình lúc này đang nổi giận đùng đùng vung roi, đi vòng qua đường lớn để tránh người khác phát hiện.
Khi tới Thanh Trúc viên vắng lặng, nàng không thèm che giấu lửa giận nữa, trực tiếp một cước đá vào căn nhà cũ nát: «Tô Tất, tiểu tiện nhân ngươi ra đây cho ta!»
Tô Tất lạnh lùng nghiêm mặt từ bên trong bước ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Tính, thờ ơ hỏi một câu: «Tiểu tiện nhân ngươi mắng ai đó?»
«Tiểu tiện nhân mắng ngươi!» Tô Tình không chút nghĩ ngợi thốt ra.
«Nguyên lai là tiểu tiện nhân ngươi đang mắng ta a, chẳng trách ầm ĩ như vậy.» Tô Tất ngoáy ngoáy lỗ tai.
«Tô Tất, ngươi muốn chết!» Tô Tình thẹn quá hóa giận, không nói hai lời vung roi lên.
Roi da sắc bén vẽ ra một đường cung tròn trong không khí, mạnh mẽ quét về phía Tô Tất, Tô Tất nhẹ nhàng tránh né, nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu tức giận.
Không nói hai lời liền động thủ với nàng, còn trực tiếp dùng sát chiêu, nàng ta là đang muốn gϊếŧ toàn gia diệt toàn tộc nhà nàng đúng không?
Nếu giờ phút này đứng ở đây không phải nàng, mà là Tô Tất yếu đuối tay trói gà không chặt kia, một roi này có thể trực tiếp lấy mạng của nàng!
Mái tóc đen dài bay trong gió, toàn thân Tô Tất bị bao phủ bởi sát khí dày đặc.
«Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Nàng là ai?» Tiểu Tô Niệm cả ngày đều đắm chìm vào việc tu luyện, không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, nên khi nhìn thấy Tô Tình, hắn hoàn toàn không nhận ra.
Tô Tình quất một roi không trúng, trong lòng buồn bực, đột nhiên nhìn thấy một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài, còn gọi Tô Tất là tỷ tỷ.
Quả hồng thì đương nhiên dễ nhặt hơn.
Tô Tình không chút nương tay, roi da vung về phía Tô Niệm.
Nếu như Tô Tình chỉ xuống tay với Tô Tất thì Tô Tất cũng sẽ không ra tay quá ngoan độc, cùng lắm chỉ trêu chọc nàng vài cái mà thôi, nhưng nàng ngàn không nên vạn không nên, không nên hướng roi về phía Tô Niệm.
Những năm gần đây, tỷ đệ hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, Tô Tất từ lâu đã xem Tô Niệm là người thân duy nhất của mình, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào động đến một ngón tay của đệ đệ nàng.
Đôi mắt trở nên băng lãnh, đối mặt với roi da đang quét tới, Tô Tất ra tay nhanh như chớp, đầu ngón tay nắm lấy đuôi roi.
Chiếc roi đột ngột thay đổi mục tiêu, tấn công ngược lại về phía mặt Tô Tình.
Phải biết rằng, Tô Tất là bát cấp cường giả, mà Tô Tình cùng lắm cũng chỉ đạt tới tứ cấp, sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, trong mắt Tô Tất, Tô Tình chẳng qua cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém, hoàn toàn không đủ để gây sợ hãi.
Chỉ nghe thấy «Ba –» một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Tình chảy ra một dòng máu đổ thẫm.
Roi da quét một đường từ trên xuống dưới, từ trán đến mũi rồi xuống tới môi, một đường máu thẳng tắp chia khuôn mặt của Tô Tình ra làm hai.
«A!» Tô Tình hét lên một tiếng thê lương, bỏ roi da xuống, run rẩy che hai mắt, không thể tin nổi.
«Tô Tất, ta với ngươi không đội trời chung!»
Bỏ lại những lời này, Tô Tình ngay cả roi da cũng không nhặt lên, che mặt nghiêng người chạy đi.
Nàng chắc là đi kêu cứu viện đi? Dựa vào tính tình âm độc của nàng ta, không biết lại bịa ra chuyện gì nữa đây.
«Tiểu Niệm, ngươi vào trước đi, tỷ tỷ có việc phải ra ngoài một chuyến.» Đáy mắt Tô Tất hiện lên vẻ tàn nhẫn, nếu Tô Tình nói hươu nói vượn trước mặt Lão thái gia, vậy Tô phủ này không thể ở lại được nữa.
«Tỷ tỷ…Có phải xảy ra chuyện gì không?» Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài ngẩng lên, Tiểu Niệm cắn m.ôi dưới, lo lắng bất an hỏi.
«Có tỷ tỷ ở đây, không có việc gì đâu, ngoan, ngươi về ngủ trước đi, tỷ tỷ làm xong việc rồi sẽ về.»
Thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Niệm xong, Tô Tất chạy dọc theo hướng mà Tô Tình đã đi, nháy mắt đã núp ở phía sau Tô Tình không xa, trên đường lần theo dấu vết nàng mà đi.
Tô Tình quả nhiên lòng dạ độc ác, nàng không quay về viện của mình, mà chạy thẳng đến chỗ Lão thái gia.
Lão thái gia là cửu cấp cường giả, Tô Tất không dám đến quá gần, chỉ có thể ẩn th.ân dưới mái hiên xa xa, lặng lẽ không một tiếng động thu lại khí tức.
«Gia gia, cha, Tình nhi bị hủy dung, ngài phải làm chủ cho Tình nhi, ô ô ô –»
Tô Tình không nói hai lời trực tiếp gục trong lòng Tô lão thái gia, ôm hắn khóc đến thảm thiết.
Lúc này cha của Tô Tình là Tô Nguyên Ly đang ở trong phòng của Lão thái gia, hắn nhìn thấy vết thương huyết lệ mơ hồ trên mặt Tô Tình, đôi mắt lạnh lẽo đến đóng băng: «Tình nhi, ngươi cứ từ từ mà nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ai khi dễ ngươi? Gia gia nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.»
«Đúng vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mặt của ngươi….»
«Đều tại Tô Tất, đều tại tiểu tiện nhân chết tiệt đó, là nàng đánh ta bị thương thành như vậy!» Tô Tình vừa khóc vừa lên án, nước mắt như những hạt trân châu, cuồn cuộn rơi xuống.
«Tô Tất….» Tô lão thái gia cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ được đã từng nghe qua ở đâu.
«Tô Tất….Chính là đứa nhỏ năm đó Tứ đệ mang từ bên ngoài về?» Tô Nguyên Ly nghĩ nửa ngày mới nhớ ra trong Tô phủ của bọn họ đúng là có một người như vậy.
«Thế nhưng nàng trời sinh đã là phế vật, một chút khả năng thiên bẩm để luyện võ cũng không có, thực lực như vậy thì lấy gì để đả thương ngươi? Tình nhi, không được vu oan cho người khác, mau thành thật nói xem chuyện gì đã xảy ra.» Tô lão thái gia trừng mắt hỏi.
«Gia gia, thật sự là Tô Tất…»
«Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, năm đó là đích thân gia gia kiểm tra, Tô Tất căn bản một chút thiên bẩm cũng không có, nếu không thì cũng đâu bị vứt bỏ trong xó như vậy.» Tô lão thái gia dù thế nào cũng không nghi ngờ sự phán đoán của mình năm đó.
Tô Tình nghẹn miệng, một bên nức nở, một bên lên án Tô Tất không biết liêm sỉ, bên ngoài cùng nam nhân có quan hệ ái muội, kể ra đủ loại tội của Tô Tất, như là đạo đức bại hoại, đanh đá ngoan độc, linh tinh đủ loại.
Sau khi đưa Tô Tình ra ngoài bó thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai cha con Tô Nguyên Ly.
«Phụ thân, người cảm thấy lời Tình nhi vừa nói…có thể tin không?» Không phải hắn hoài nghi nữ nhi của mình, thật sự là Tô Tất trong lời nói của nàng quá mạnh mẽ, cùng với tiểu cô nương nhát gan hèn mọn trong ấn tượng của bọn họ rõ ràng là hai người khác nhau.
«Ngươi thấy sao?» Mắt Tô lão thái gia híp lại, hỏi vặn một câu.
«Với tính cách đê hèn của Tô Tất, nếu nói nàng khi dễ Tình nhi, hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng vừa rồi Tình nhi có nhắc tới dung mạo của Tô Tất còn xinh đẹp hơn cả nàng, điểm này trái lại có thể lợi dụng.» Đáy mắt Tô Nguyên Ly hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nữ nhi bảo bối của hắn bị người ta đả thương thành như vậy, hắn cần phải làm một số việc để cân bằng tâm lý.
«Ngươi định lợi dụng như thế nào?»
Tô Nguyên Ly lạnh lùng cười: «Nếu nhớ không lầm, nha đầu kia năm nay cũng đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi bàn việc cưới xin rồi. Lão Tứ đã mất, không ai có thể lo liệu cho tương lai của nàng, chúng ta vì nàng tổ chức một đám hỏi là được.»
Tô lão thái gia nghe ra chút manh mối, ngồi trên ghế, ánh mắt lóe sáng: «Tiếp tục nói.»
«Phải.» Tô Nguyên Ly bước tới trước mặt Tô lão thái gia, thanh âm vững vàng: «Cho nàng xuất giá, gả vào công khanh hầu môn (1) là điều không thể, nhưng có thể đưa cho một đại quan già làm vợ bé, hoặc gả cho Tiểu quan mới nhậm chức để hối lộ cũng được.»
Tô lão thái gia chậm rãi nói: «Mấy ngày trước đây Tĩnh Vĩnh hầu nói, thế tử của quý phủ hắn còn chưa lấy vợ, bảo ta giúp hắn nhìn xem, ta thấy đem nha đầu Tô Tất kia vừa dịp này tặng cho con trai của hắn làm thϊếp cũng không tệ.»
«Nhưng mà cha…. Thế tử của Tĩnh Vĩnh hầu trời sinh tính tàn bạo, trên phố đánh chết bao nhiêu người, quan trọng hơn….Hắn là nam phong (2).»
«Thanh niên huyết khí phương cương (3) có gì không tốt?» Tô lão thái gia chậm rãi nói, «Nha đầu Tô Tất kia, chúng ta cực khổ dưỡng dục nàng nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là lúc nàng nên quay về báo đáp Tô phủ rồi.»
Quả nhiên là gừng càng già càng cay!
Nếu bàn về tâm ngoan thủ lạt, trước mặt Tô lão thái gia, Tô Nguyên Ly chỉ có thể cam bái hạ phong.
——————–
Chú giải:
(1) Công khanh hầu môn: Nhà quyền quý.
(2) Nam phong: Gay, đồng tình luyến ái nam, đoạn tụ đấy ạ.
(3) Thanh niên huyết khí phương cương: Ý nói thanh niên trai tráng khỏe mạnh.