"An Dĩ Tú, muốn làm Thái Tử Phi? Ta cho ngươi mãn nguyện, hãy tận hưởng thật tốt đi, ta mong sau này ngươi còn có thể cười."
Ý thức của An Dĩ Tú có chút mơ hồ, nhưng tiềm thức nói cho nàng biết nàng đang gặp nguy hiểm, với phản xạ của một đặc công nàng mở mắt ra.
Một tên nam tử giang chân ở trên người nàng, xé rách y phục của nàng.
Không chút do dự, nàng vươn tay vặn ghãy cánh tay của hắn.
"Ôi... Đau....đau."
An Dĩ Tú gỡ tay hắn xuống, tiện tay cầm cây trăm trên bàn cắm vào cổ họng hắn.
Nàng mặc quần áo xong bắt đầu đánh giá xung quanh.
Bàn ghế cổ kính, mọi thứ giống như trên truyền hình, đây là nơi nào?
Nhớ rõ trước khi hôn mê nàng đang thực hiện nhiệm vị bí mật, bị người bạn kề vai chiến đấu ngày xưa phản bội, ngực trúng đạn, bây giờ đã xuất hiện ở nơi này.
Chẳng lẽ ta xuyên không.
"Bành"
Cánh cửa phòng bị người bên ngoài dùng lực phá.
"Lão gia, ta nghe hạ nhân nói nhị tiểu thư tư tình với nam nhân bên ngoài." Một thiếu phụ mặc áo xanh dẫn đầu đi tới.
Thiếu phụ nhìn nam nhân đang gục mặt xuống đất, lộ ra vẻ mỉm cười: rất tốt, "nhân tang câu hoạch" - Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi hai tay đặt sau lưng cất bước tiến đến, mắt nhìn tên nam nhân kia, nhịn không được dừng bước chân, khuôn mặt chữ điền biểu hiện rất không vui.
Câu nói của thiếu phụ kia làm cho An Dĩ Tú biết rõ quan hệ của mấy người này, thiếu phụ kia gọi nàng nhị tiểu thư, chứng tỏ nàng là đích nữ, bà ta là di nương trong phủ.
Còn ngươi nam nhân trung niên kia chắc nàng phải gọi là phụ thân, người nam nhân bị nàng gϊếŧ chết....chắc hẳn thông đồng với bà di nương muốn hủy hoại thanh danh nàng, nếu vậy thì chết không có gì đáng tiếc.
An Dĩ Tú ngồi yên tĩnh trên giường, trong lòng suy nghĩ.
Muốn hại nàng?
Nàng dĩ nhiên không để cho người nữ nhân này như ý, đã như vậy quyền chủ động sẽ nằm trong tay nàng.
"Huy động nhân lực mang phụ thân tới không biết là làm gì vậy?" An Dĩ Tú liếc thiếu phụ kia, nàng không biết phải xưng hô thế nào, nên dứt khoát không xưng hô.
Người thiếu phụ này là Thôi Như Liên, hoa khôi trong thanh lâu, được An Kiến đưa vào phủ 14 năm trước, ngoại hình vẫn trẻ trung như trước, nên được An Kiến sủng ái.
Nghe được giọng điệu bất kính của An Dĩ Tú, An Kiến vô cùng tức giận, vỗ vào bàn thật mạnh mắng: "An Dĩ Tú, sao ngươi có thể nói chuyện như thế với Thôi di nương? Tam tòng tứ đức đều vào bụng heo rồi à?"
"Lão gia, nhị tiểu thư không nhận di nương ta thì cũng không sao, nhưng ngài, đừng chọc tức thể cốt, thϊếp đau lòng".
Dừng một chút, Thôi Như Liên nhìn về phía An Dĩ Tú: "Nhị tiểu thư, nha đầu ngươi cũng thật là, đã sắp gả cho thái tử lại làm chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, không chỉ thái tử mà cả người dân bình thường cũng không muốn lấy ngươi."
Thôi Như Liên muốn trấn an, nhưng thực chất là châm ngòi, vừa vặn có thể làm cho An Kiến tức giận đùng đùng.
"Nữ nhi bất hiếu nhà ngươi, lại có lá gan tư tình cùng nam nhân, ngươi quỳ xuống cho ta." An Kiến vừa rót chén trà liền ném vào người An Dĩ Tú.
Lực rất lớn, ném lên người có chút đau.
An Dĩ Tú lén lút liếc mắt, trong nội tâm thầm mắng: cái lão già chết tiệt này, nếu thật sự chọc giận nàng, nàng sẽ không bận tâm tới tình cảm phụ nữ gì nữa, tối đến ta sẽ hái đầu ngươi treo tường thành.
"Phụ thân, con không phục, chuyện gì đều phải có chứng cứ, người nói con cùng nam nhân tư tình vậy đưa chứng cứ ra đây."
Dù sao người nam nhân kia đã bị nàng gϊếŧ chết, một người chết thì có thể có chứng cứ gì chứ, nói như thế nào đều là việc của nàng.
An Kiến tức giận thân thể run lên, chỉ vào nam nhân kia nói: "các ngươi bắt hắn đem lại cho ta."
Mấy người binh phủ nghe lệnh làm việc.
Nụ cười trên mặt Thôi Như Liên ngày càng lớn.
"Thưa lão gia, hắn đã chết " Một người binh phủ trong đó nói.
Vẻ mặt Thôi Như Liên lặp tức cứng đờ.