"Này, chờ một chút." Trương Húc Đông vội vàng vẫy tay ngăn cản, hôm nay là buổi biểu diễn của anh, sao lại có thể để cho mấy người này có lợi được: "Hôm nay không phải các anh đến đây để vận động à? Chẳng lẽ tôi đoán sai hả? Do võ quán của các anh yên tĩnh quá nên mới đến chỗ tôi thi đấu sao? Muốn đánh thì đánh với tôi trước đi."
Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun quay mặt nhìn nhau sửng sốt, sau đó gần như nói ra cùng một lúc: "Đúng đó, hôm nay bọn tôi đến để xem anh có đủ sức mở võ quán quyền anh hay không."
Sau đó, hai người họ vô cùng ngạc nhiên, lại nói ra cùng một lúc: "Anh nói trước? Hay tôi nói trước?" Sự ăn ý giữa hai người này khiến Trương Húc Đông có chút kinh ngạc.
"Anh bắt chước tôi nói chuyện làm gì, muốn đánh nhau à?" Yasujiro Yamato giận dữ nói.
"Mẹ nó, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?" Park Ji Hyun không nhún nhường nói.
Trương Húc Đông cũng không biết phải làm sao, hai người này nghĩ anh đang nói đùa sao, anh nói: "Đừng có anh tôi nữa, nếu đã đến đây, vậy thì cùng lên đi, đỡ phiền cho tôi."
Bạo Lực lắc lắc cái đầu, nhìn hai chủ võ quán kia, khinh thường nói: "Anh Đông, chỉ là hai thằng nhãi mà thôi, anh cứ đứng một bên, để em đến đánh bay bọn họ ra ngoài."
"Cậu không cần ra tay, để tôi giải quyết bọn họ cho nhanh." Trương Húc Đông cười nói, dù gì thì đây cũng là cơ hội để anh quảng cáo, một sàn đấu quyền anh Đông Thăng mới mọc lên, tất nhiên là anh muốn cho những người học viên ở đây nhìn thấy giá trị đồng tiền mà họ đã tiêu.
Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun thấy Trương Húc Đông và Bạo Lực nói chuyện như vậy, dường như trên cơ bản là không đặt bọn họ vào trong mắt thì cười mỉa mai. Park Ji Hyun nói: "Anh muốn đánh với hai người bọn tôi à? Anh hãy xem lại bản thân mình đi. Chỉ trong năm phút đồng hồ tôi có thể xử lý anh, trách cho anh thua lại nói bọn tôi lấy hai chọi một."
"Để tôi lên cho, tôi có thể giải quyết anh ta trong vòng ba phút, nếu không, tôi - Yasujiro Yamato sẽ không mở võ quán ở thành phố Đài nữa." Yasujiro Yamato tự tin nói.
Park Ji Hyun khinh thường: "Ba phút á? Chỉ cần một phút tôi cũng có thể hạ gục anh ta, nếu không tôi sẽ cởi truồng quay về nước H."
Trương Húc Đông nói: "Mẹ nó, hai người các anh có chơi nữa không? Đi lên cùng nhau hoặc là đều cút đi cho tôi, còn ở đó lề mề. Nếu đánh không lại các anh, tôi sẽ tặng không cho các anh sàn đấu quyền anh này. Nếu tôi thắng thì hai người các anh phải cởi truồng chạy về đất nước của các anh đi."
"Anh có làm được không đấy Trương Húc Đông?" Mễ Tuyết đi đến bên cạnh Trương Húc Đông, cô ấy lo lắng hỏi: "Bọn họ là cao thủ đai đen cửu đẳng, lại còn trẻ như vậy, không dễ giải quyết đâu."
Trương Húc Đông cười ha hả, nói nhỏ: "Cô đừng quên, tôi từng là vua lính đánh thuê, võ thuật của tôi là để gϊếŧ người, còn bọn họ chỉ để thể hiện, tôi tin tưởng bản thân mình có thể giải quyết bọn họ trong nháy mắt."
Mễ Tuyết ngẩn người ra, cô ấy cũng không nói nữa, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấy lo lắng cho Trương Húc Đông, dù gì thì anh cũng là cao thủ cửu đẳng, nếu anh không thắng được, thì cô ấy cũng chỉ đành tự mình bước lên.
Trước các phóng viên truyền thông, Trương Húc Đông nói: "Mong các quý vị khán giả làm chứng. Một mình tôi đấu với Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun, nếu tôi thua tôi sẽ đưa cho bọn họ phòng tập quyền anh này, nếu bọn họ thua họ sẽ phải cởi truồng chạy về đất nước của họ."
"Thầy Trương, thầy Trương, thầy Trương." Những người trẻ tuổi ở thành phố Đài hò hét, họ đều là con cháu của Viêm Hoàng, một khi đối với người ngoài, hầu hết mọi người đều lựa chọn ủng hộ đất nước của mình, hơn nữa, cách Trương Húc Đông quảng cáo cũng khiến cho bọn họ rất ngưỡng mộ.
Nói đến như vậy thì Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun cũng không thể từ chối, dù sao mỗi người bọn họ đều có niềm tin có thể chiến thắng Trương Húc Đông, hơn nữa lại còn tận hai người. Nhưng mà hai người bọn họ cũng chưa từng hợp tác, không có sự ăn ý, mà võ sĩ kiêng kị nhất là nóng nảy, háo thắng vì trước mắt họ muốn đánh bại Trương Húc Đông, nhưng ngược lại, như vậy thì mất nhiều hơn được, Trương Húc Đông muốn đạt được hiệu quả như vậy, cho nên mới có thể tự tin lấy một chọi hai.
Nhưng khi bọn họ hợp lại thì thực lực cũng không thể khinh thường, dù sao đều là cao thủ đai đen cửu đẳng, đương nhiên cũng phải nhìn theo tuổi tác của mấy người này, nếu không đai đen cửu đẳng cũng không đáng tiền, mặc dù như vậy nhưng Trương Húc Đông vẫn muốn lấy bản lĩnh thật sự để thu phục bọn họ.
Trương Húc Đông nói: "Hai vị, xin mời đi bên này."
Cao thủ chân chính quyết đấu, quan trọng nhất là khí thế, đối mặt với núi lở mà sắc mặt vẫn không thay đổi, trong lòng không run sợ, đương nhiên có thể tìm được sơ hở trong lúc giao đấu, rõ ràng Trương Húc Đông đều có, anh rất ít khi đối mặt với cao thủ, nên nhiệt năng của anh đủ để duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối trong lòng.
Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun nhìn nhau rồi vội vàng bước lên, giống như ai cũng sợ người kia sẽ lên trước, những phóng viên cũng kéo đến địa điểm thi đấu, may là có các thành viên của Thiên Sát giữ gìn trật tự, cản những người đó ở ngoài sân.
Đèn được bật lên chiếu trực tiếp vào giữa sân, máy quay và cameras không ngừng quay chụp, họ muốn xem rốt cuộc tinh hoa của đất nước Trung Quốc hay là Karate và Taekwondo lợi hại hơn, hơn nữa họ còn rất muốn xem ai ngã xuống, dù sao nghề phóng viên nói không dễ nghe chính là sợ rằng thiên hạ không loạn, nếu không họ sẽ không còn tin tức để đưa tin.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Mễ Tuyết, Bạo Lực cười ha ha, nói: “Chị dâu cứ yên tâm đi, đại ca tuyệt đối sẽ không sao, chị chưa thấy kĩ năng của anh ấy đâu, nhất là sau hai, ba năm luyện tập nội lực của anh ấy đã tiến bộ hơn không ít, em cũng không thể đảm bảo mình có thể đánh bại anh ấy, hơn nữa chúng em toàn luyện tập các tuyệt chiêu gϊếŧ người, đánh bại hai người này dễ như trở bàn tay.”
“Cậu nói Trương Húc Đông từng luyện nội lực, đó không phải võ thuật cổ của Trung Quốc sao? Thầy của anh ấy là…” Mễ Tuyết hơi kinh ngạc hỏi.
Bạo Lực sửng sốt, gãi đầu nói: “Hoá ra chị dâu vẫn chưa biết à? Thật ra em cũng không biết thầy của anh Đông là ai, chỉ biết thầy của anh ấy là một nhân vật ghê gớm, còn từng giúp đỡ chúng em, những chuyện khác thì em không biết.” Anh ta cố ý giả bộ hồ đồ, mặc dù Trương Húc Đông không nói, mặc dù anh ta có chút ngốc nghếch, nhưng cũng không đến nỗi nói nói ra chuyện của Bạch Sư Vương.
“Vậy à!” Mễ Tuyết lẩm bẩm đáp lại một tiếng, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc thầy của Trương Húc Đông là người như thế nào, bình thường những lão già như vậy ở Trung Quốc sẽ không dễ dàng truyền lại cho người khác, nhưng nếu Trương Húc Đông học nội lực thì chắc chắn anh mạnh hơn mình nhiều, nhưng bây giờ trông có vẻ anh cũng không phải đối thủ của mình, chẳng lẽ tên này đang giả làm sói đuôi to?
Sao khi lên sàn đấu, Trương Húc Đông cởϊ áσ khoác ra, lộ ra ngực màu đen, những hình xăm và vết sẹo đầy mình lộ ra, cơ bắp tràn đầy sức mạnh nảy lên khiến các cô gái càng hét lên điên cuồng, thậm chí còn ảo tưởng sau này có thể chiến đấu kịch liệt một trận với Trương Húc Đông ở nơi nào đó, tin rằng nhất định sẽ vô cùng sống động.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Trương Húc Đông, chỉ là anh không ngờ những cô gái đó sẽ có ý tưởng to gan như vậy, chẳng qua thành phố Đài chịu ảnh hưởng của nước M và nước Nhật Bản nên các cô gái ở đây cởi mở hơn nhiều, vẻ quyến rũ nam tính của Trương Húc Đông trong video quảng cáo đã thuyết phục họ, thậm chí còn bắt đầu sùng bái một cách mù quáng.
Karate bắt nguồn từ Trung Quốc, sau khi lưu truyền thì bị người Nhật thay đổi xem như võ thuật của họ, sau khi thay đổi thì trở thành Karate bây giờ, trong đó đã rút đi không ít chiêu thức, làm tăng thêm lực công kích và lực sát thương, tập trung vào tấn công và phòng thủ, không hồi phục khi ra đòn, tuy điều này có lợi nhưng các bước di chuyển của họ đã trở nên cứng nhắc, chẳng khác gì người Nhật.
Riêng Taekwondo thì có một số chiêu thức khá lạ mắt, cơ bản là dùng chân để tấn công, ngay cả thái quyền cũng kém hơn, vậy nên có nhiều tính linh hoạt nhưng lại thiếu lực sát thương, bảo sao hai tên này đánh chẳng phân biệt thắng bại, dựa theo phương diện võ học mà nói thì có những sơ hở rất lớn, và việc một cao thủ thua cuộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun cúi mình vái chào Trương Húc Đông, Trương Húc Đông khinh thường nhìn kiểu lễ nghi dối trá của họ, ngoài mặt thì lễ phép trong lòng thì xấc xược, đây là ý nghĩa tiềm tàng của hai quốc gia, Trương Húc Đông ôm quyền chào họ, dù sao cũng có truyền thông ở đây, những lễ nghi vẫn phải có.
Tiếp theo, Trương Húc Đông bắt đầu cử động xương cốt toàn thân, phát ra từng tiếng “rắc rắc” giòn vang, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người, nếu anh đã quyết định hạ gục hai người họ trong thời gian ngắn nhất thì phải áp dụng phương pháp chủ động tấn công, nhanh chóng quật họ xuống đất, rồi khinh thường quan sát nhược điểm của họ.
Ở trong quân doanh, Trương Húc Đông cũng tham khảo ý kiến của Lương Đại Bảo về Vịnh Xuân Quyền, môn này cũng thuộc võ thuật Trung Quốc, kỹ xảo của nó như “Quyền anh” không thể lộ ra sơ hở của mình, hơn nữa còn “Thốn quyền” và “Khoái quyền” là hai kỹ thuật Trương Húc Đông thích nhất, chẳng qua lực đạo của Thốn quyền quá mạnh, không thể luyện tập trong thời gian ngắn, anh mới học được 50-60% hỏa lực, nhưng cũng đủ để đối phó với hai người này.
“Thầy Trương, thầy Trương!” Những nam nữ trẻ tuổi bên ngoài cổ vũ Trương Húc Đông cố lên, phóng viên từ các nhà truyền thông lớn cũng không ngừng nhắm vào giữa sân điên cuồng quay chụp.
Trương Húc Đông giơ tay cười với mọi người bên ngoài, sau đó sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, sát khí mạnh mẽ lập tức bao trùm lên mỗi người, đối mặt với hai người, Trương Húc Đông không hề che giấu khí thế của mình mà trực tiếp phóng ra.
Cao thủ quyết đấu, cần phải dùng khí thế áp đảo đối phương, đây là một loại chiến đấu vô hình, sát khí Trương Húc Đông gần như ngưng tụ thành thực thể, vọt tới Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun, ngay cả Mễ Tuyết ở bên ngoài cũng ngẩn người ra, cô ấy hoàn toàn không ngờ Trương Húc Đông lại có sát khí mạnh mẽ như vậy, giờ phút này cô ấy biết nếu mình thật sự đấu một trận chiến sinh tử với Trương Húc Đông thì chắc chắn người chết sẽ là mình, bởi vì cô ấy chưa từng gϊếŧ người, cũng không biết sát khí lại có thể được thu phóng tự nhiên như vậy.
Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun cũng thể hiện xuất ra khí thế của mình, muốn đối đầu với sát khí của Trương Húc Đông, nhưng hiển nhiên là lực bất tòng tâm, khí thế của họ chỉ có thể hù dọa người thường, mà sát khí của Trương Húc Đông giống như một con dao vô cùng sắc bén, trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể họ, vào thẳng nội tâm, còn chưa ra tay, trên đầu hai người đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Bên ngoài dường như lâm vào sự tĩnh lặng, tất cả mọi người như bị luồng khí thế này làm cho sợ hãi. Nhưng Trương Húc Đông cũng không trông cậy vào việc dùng khí thế để hạ gục đối phương, trừ khi anh cũng giống như cha mình Bạch Sư Vương, Trương Húc Đông chỉ muốn làm cho đối phương bị áp lực trong lòng, khiến cho họ mất đi tự tin, sau đó trở nên sợ hãi.
Tự tin không chỉ cần thiết cho một võ sư, mà người bình thường cũng cần có, một người đàn ông có được sự tự tin thì sẽ có sức hút, một người phụ nữ có được sự tự tin thì sẽ có khí chất. Sự tự tin bất bại trong lòng Trương Húc Đông đã sớm mọc rễ nảy mầm, cho dù thực lực của đối phương tương xứng với anh, nhưng không có khí thế mạnh mẽ như anh thì cũng chỉ có thể thua trận.