Đặng Khải Văn trong vòng một đêm kết giao bạn gái.
Tin tức này đã gây ra một chấn động như mìn ở tầng 28. Thân thế của Sinia Miranda bị người ta mang ra hết tám lại tám, lúc đầu mọi người hoài nghi cô dùng một phòng hoa hồng để câu Đặng Khải Văn, sau đó mọi người lại phát hiện cô là nữ chính bi tình trong truyền thuyết cường - gian án, nhất thời khiến vô số người thổn thức.
Khoảng thời gian đó bất luận là ở nhà ăn, văn phòng bình thường, hay là ở trong xe đi làm, khắp nơi vang vọng đủ loại suy đoán cùng nghị luận về bạn gái Đặng Khải Văn. Có về ba vòng đẹp và mái tóc dài vàng của cô, có về các loại bất hạnh và nỗi buồn đau về những gì cô đã trải qua, có về hình thức ở chung bí ẩn giữa cô và anh chàng băng sơn Đặng Khải Văn...
Trong cục cảnh sát rất nhiều nữ cảnh sát độc thân thất tình trong một đêm, khăn giấy ướt đẫm trong giỏ giấy vụn văn phòng nháy mắt tăng vọt. Sáng hôm đó, khi Mitchell đi làm, hắn thấy hoa khôi cảnh sát đội tẩy độc ngồi trong văn phòng, vừa chấm nước mắt vừa gọi điện thoại: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi biết, anh ấy sẽ không tìm vợ tương lai từ hệ thống cảnh sát, tôi thực sự ghen tị với cô gái đó... A tôi không cách nào hận anh ấy, tôi biết anh ấy trên thực tế là một người rất ôn nhu..."
Mitchell lặng lẽ quay đầu sang một bên.
Nếu như cô cũng bị cậu ấy cho tập huấn qua, liền biết cậu ấy rốt cuộc có ôn nhu hay không.
Trong sự mong đợi của hàng triệu người, nữ chính của vụ scandal nhanh chóng xuất hiện trong tòa nhà cảnh sát.
Tăng ca đến 8,9 giờ tối hôm đó, S.W.A.T đang xử lý một vụ cướp vũ khí. Đến gần 9 giờ, đột nhiên Sinia Miranda đến văn phòng với hai hộp pizza lớn và cà phê, mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người.
Nụ cười tươi sáng với má lúm đồng tiền của cô trong nháy mắt đã gây ra thiện cảm tới tất cả các thành viên trong nhóm, ngay cả Mitchell Landers cũng không có cách nào để chán ghét.
"Sao cô lại tới đây?" Đặng Khải Văn hỏi cô với một chút ngạc nhiên.
"Đến đưa bữa tối và cà phê cho các anh." Sinia mỉm cười kiễng chân hôn cậu, nhưng Đặng Khải Văn lúng túng nghiêng đầu, vì vậy nụ hôn rơi xuống má cậu.
Sinia tuyệt không để ý, vẫn cười tủm tỉm phân phát pizza cho mọi người.
"Sếp nhìn qua không thích cô ấy lắm." Matthew bí mật nói với Mitchell.
"Bình thường," Mitchell không ngẩng đầu lên nói, "Tôi cũng không thích cô ta."
"—— Ờ Hở? Tại sao?"
Mitchell sửng sốt một chút, lập tức cười như thường lệ: "Không có gì, cậu không cảm thấy cô ta có chút kỳ quái sao?"
Hắn ăn miếng pizza nhỏ cuối cùng, thuận tay ném khăn giấy vào giỏ giấy vụn, không quay đầu lại và trở lại chỗ ngồi của mình.
Matthew bối rối nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau cậu ta vô tội buông tay.
Dù sao, Sinia Miranda rất nhanh chóng hòa nhập vào sinh hoạt của đội đặc cảnh S.W.A.T.
Cô vô cùng xứng với chức bạn gái đội trưởng, sẽ không yêu cầu Đặng Khải Văn đi sớm về muộn để xem phim với cô, cũng không liều mạng gọi điện thoại kiểm tra bạn trai khi đang trong cuộc họp. Lúc tăng ca, cô thường mang theo bữa khuya đến thăm họ, đôi khi là pizza, đôi khi là mì nóng mua từ các nhà hàng Trung Quốc.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, cô thật sự phát cuồng yêu Đặng Khải Văn.
Thái độ của Đặng Khải Văn cũng từng chút từng chút nới lỏng. Ban đầu cậu ngay cả nắm tay cô cũng thập phần cứng ngắc, sau đó cậu chậm rãi chấp nhận loại quan hệ này, bắt đầu mua quà tặng cô, cuối tuần cũng sẽ đi ra ngoài hẹn hò với cô.
Tất cả các đồng nghiệp tại sở cảnh sát đều vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trong mắt bọn họ, tính tình như Đặng Khải Văn cả đời cũng chưa chắc đã tìm được bạn gái.
Một ngày nọ, các thành viên SWAT đi ra ngoài để tụ tập, theo thói quen không gọi Đặng Khải Văn. Các bữa tiệc như vậy được tổ chức thường xuyên tại SWAT, địa điểm thường được đặt tại một câu lạc bộ đêm với một chương trình đặc biệt, tất cả mọi người rất thoải mái uống rượu tán gái. Sở dĩ không gọi Đặng Khải Văn là bởi vì khí thế của cậu quá không hợp, dưới khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn của đội trưởng, ai mà dám nói chuyện đồi trụy cười đùa?
Hơn nữa Đặng Khải Văn trẻ tuổi lạnh lùng, giỏi giang nghiêm khắc, đi đến câu lạc bộ đêm như là quăng tám sào không tới, cậu thích hợp vĩnh viễn ở trong văn phòng.
Kết quả là ngày hôm đó trong câu lạc bộ đêm, Matthew được một cô gái mời khiêu vũ, chỉ mới nhảy được một vài phút sau đó đã chạy trở lại với một khuôn mặt hoảng loạn: "Các đồng chí! Tôi vừa thấy sếp ngồi trên quầy bar!"
Lúc đấy tất cả mọi người đều cho rằng Matthew uống đến hồ đồ: "Cậu không nhầm lẫn chứ? Sếp, sếp nào? Kevin Đặng?"
"Mẹ... Chúng ta còn có sếp thứ hai sao?"
"Cậu tuyệt đối là nhìn lầm rồi! Cậu vừa uống bao nhiêu, hai ly? Hai chai?"
"Tôi chỉ uống một ly bia!" Matthew tức giận thở hổn hển nói, "Không tin các cậu tự mình đi xem, ngay tại quầy bar bên dưới sân khấu!"
Mấy đội viên lá gan lớn vụиɠ ŧяộʍ xuyên qua đám người điên cuồng, rón rén đi đến bên cạnh sân khấu, nhất thời đều bị dọa ngây người. Chỉ thấy Đặng Khải Văn thật sự ngồi ở quầy bar, trong tay một ly Whisky đá, mặc áo sơ mi đen cùng quần jean thập phần tôn lên thân hình, kéo lê đôi chân thon dài thẳng tắp. Cậu chuyên chú nhìn sân khấu, ánh sáng rực rỡ của câu lạc bộ đêm chiếu lên mặt cậu, bóng bên mặt càng thêm đường nét khắc sâu, đường cong rõ ràng.
Những đội viên này trong nháy mắt như bị sét đánh đốt hết ngũ tạng.
Nói đùa gì đấy!
Đặng Khải Văn ngâm mình trong câu lạc bộ đêm cũng đáng sợ như khủng long thời tiền sử đột nhiên xuất hiện trên đường phố New York, ô kê phai chưa?
Sinia Miranda nhảy xuống từ sân khấu, chạy vài bước ôm lấy cổ Đặng Khải Văn "Anh yêu, anh không đến với em sao?"
Đặng Khải Văn lắc đầu, nhìn chằm chằm vào một góc tối phía sau sân khấu.
"Anh yêu, có chuyện gì với anh vậy? Anh đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Đặng Khải Văn buông ly xuống và nói, "Chúng ta đi thôi."
Sinia lập tức thất vọng: "Anh khẳng định tối nay anh sẽ ở bên em! Đến cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thấy người quen không?"
Cô hỏi quá bướng bỉnh, Đặng Khải Văn thở dài, chỉ vào một cái bàn vô cùng không đáng chú ý ở góc quầy bar: "Cô có thấy người đàn ông râu quai nón mặc áo sơ mi hoa lớn kia không?"
Sinia theo tay cậu nhìn vào, chỉ thấy một người da trắng cao lớn mặc áo sơ mi Hawaii, để râu rất rậm rạp, vừa nói chuyện với đồng bọn vừa đứng lên bên cạnh bàn, nhìn qua như đang chuẩn bị rời đi.
"Hắn ta có biệt danh là Đại Hồ Tử*, là một kẻ buôn bán ma túy bên thứ hai. Cảnh sát theo dõi hắn ta một thời gian rất lâu rồi, chỉ ngặt nỗi không bắt được bằng chứng, không thể truy tố hắn ta. Cô có thấy hắn ta vừa mới nhận lấy một gói đồ từ trong tay người cao gầy kia không? Tôi cá là đó là ma túy."
(*) Râu ria rậm rạp. Sinia căng thẳng: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Tôi đã gọi cho đội tẩy độc rồi, nhưng bây giờ không còn kịp nữa. Giao dịch của họ quá nhanh, cảnh sát còn đang trên đường đến."
"Anh không được sao?"
"Tôi chỉ là đặc cảnh!" Đặng Khải Văn lắc đầu nói, "Tôi không có bất kỳ quyền điều tra và truy tìm các vụ án hình sự! Đặc cảnh như chúng tôi không thể dễ dàng hành động, huống chi hiện tại..."
Cậu đột nhiên khẩu khí ngừng lại, nuốt xuống những lời phía sau.
Nếu như hiện tại chỉ có một mình cậu, như vậy âm thầm cản trở cũng tốt, sử dụng thủ đoạn bạo lực cũng tốt, luôn có biện pháp đem Đại Hồ Tử ngăn lại trước khi hắn ta rời khỏi câu lạc bộ đêm. Nhưng hiện tại Sinia ở đây, hành động thiếu suy nghĩ có thể mang đến nguy hiểm cho cô gái trói gà không chặt này.
Lời này tuy rằng cậu không nói rõ ràng, nhưng Sinia lập tức hiểu.
"Chúng ta đi thôi." Đặng Khải Văn đứng lên, cầm áo khoác trên lưng ghế, "Tôi đưa cô về trước."
Sinia cắn môi, đột nhiên dừng lại: "Em không đi!"
"Hả?"
"Em có biện pháp kéo hắn ta lại, em có xem qua ở trong sách trường hợp hành động của các anh, có đôi khi các anh cũng dùng nữ cảnh sát làm mồi nhử câu nghi phạm!" Sinia hít sâu một hơi, không biết bởi vì quá kích động hay quá tự tin, trong ánh mắt tỏa ra một loại ánh sáng lấp lánh: "Em là bạn gái của anh, nữ cảnh sát có thể làm được, em cũng có thể làm được!"
Logic này của cô là sao...? Trong lòng Đặng Khải Văn cả kinh, còn chưa kịp ngăn cản, Sinia đã như cá nhanh chóng lao vào đám người.
Ánh sáng của câu lạc bộ đêm cho tới bây giờ đều tối tăm và kí©h thí©ɧ, đám người nhảy múa dưới rượu tựa như bóng ma bao phủ. Không đợi Đặng Khải Văn phản ứng lại, cậu liền hoàn toàn không nhìn thấy Sinia.
Sắc mặt cậu lập tức thay đổi —— ma túy! Những kẻ buôn bán ma túy giao dịch tại chỗ! Tất cả đều có súng trong tay!
Một cô gái trẻ tay không tấc sắt, lấy cái gì đi quần nhau với một tên buôn bán ma túy hỗn hợp thành tinh!
"Sếp! Sếp, sao cậu lại ở đây?", "Sinia đâu?" "Chuyện gì đã xảy ra?" Lúc này mấy đội viên phát hiện có gì đó không ổn, cũng bất chấp xấu hổ, nhao nhao từ trong đám người tụ tập lại.
Đặng Khải Văn dường như hoàn toàn không ngạc nhiên tại sao họ xuất hiện trong câu lạc bộ đêm, cậu thậm chí còn không chú ý đến họ. Mitchell là người đầu tiên nghênh đón, nhưng còn chưa tới gần, đã bị Đặng Khải Văn thuận tay hung hăng đẩy một cái, ngay sau đó sải bước lướt qua, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt một cái.
Mitchell kêu lên, nhưng trong tiếng ồn ào vừa mới thoát ra đã bị nhấn chìm.
"Chú ý tên Đại Hồ Tử kia, bọn buôn bán ma túy vừa mới giao dịch thành công, mấy người các cậu đi cửa sau vây bắt!" Trên mặt Đặng Khải Văn cơ hồ phủ đầy sương giá, "Sinia đi làm mồi nhử, động tác của các cậu mau mau!"
Mitchell nhìn bóng lưng căng thẳng của cậu, trong nháy mắt đột nhiên có loại cảm giác, cảm thấy cậu đối với Sinia Miranda người này, cũng không phải thờ ơ như vậy.
"Đi thôi, cậu còn ngẩn người cái gì nữa?" Matthew vội vàng kéo Mitchell, "Đi thôi! Nhanh lên!"
Mitchell bị cậu ta kéo đến lảo đảo, chỉ có thể trơ mắt nhìn góc tối lờ mờ kia, Sinia gợi cảm trêu người quấn lấy Đại Hồ Tử, mà Đặng Khải Văn giả làm bạn trai tranh giành tình cảm, tức giận đùng đùng đi tới.
Kịch này là cảnh sát thường xuyên dùng, một nam một nữ song kiếm hợp bích đến ngăn trở nghi phạm, sau đó dẫn nghi phạm đến vòng vây để thực hiện bắt giữ. Đặng Khải Văn dù sao cũng là FBI kỳ cựu, làm kịch này so với bất luận kẻ nào đều được hơn.
Nhưng không biết tại sao, Mitchell đột nhiên cảm thấy tất cả đều tràn ngập sự bất thường quỷ dị.
Hắn không biết là thái độ của Đặng Khải Văn đối với người phụ nữ kia không thích hợp, hay là tư vị phức tạp trong lòng mình không thích hợp, hoặc là một số âm mưu bí ẩn khác, lúc này Sinia Miranda là nữ nhân gần như hoàn mỹ, bắt đầu dần dần lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Mitchell hơi nheo mắt lại, không nói một lời.
"Này anh bạn, lần đầu tiên tôi phát hiện cậu không cười, nhìn qua còn có chút đáng sợ!" Matthew dùng khuỷu tay quấy phá Mitchell, nháy mắt bảo cười lên: "Có chút khí chất của hắc lão đại!"
“...... Cậu nghĩ nhiều rồi!" Mitchell thở dài.
_______
Mai phục cũng không kéo dài nhiều thời gian lắm, rất nhanh cửa sau liền truyền đến tiếng chửi rủa thô lỗ, tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng với tiếng hét chói tai của Sinia: "Các anh đừng đánh nữa!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa sau nặng nề của câu lạc bộ đêm bị hung hăng đẩy lên tường xi măng, lập tức một người đàn ông vung nắm đấm thật lớn vừa gầm thét vừa lao ra. Đó là Đại Hồ Tử.
"Đừng đánh nữa!" Sinia tóc tai bù xù ngăn cản Đặng Khải Văn, đèn đường ảm đạm ở cửa sau chiếu sáng vẻ mặt kinh hoảng của cô: "Được rồi! Dừng tay, tất cả dừng tay!"
Đặng Khải Văn đội mũ lưỡi trai - cũng không biết cậu thuận tay lấy nó ở đâu, che hơn phân nửa khuôn mặt. Cậu đẩy Sinia ra, đẩy một chút liền đẩy thật tàn nhẫn, Sinia lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống.
"Mày cũng không nhìn xem nữ nhân là cướp của ai!" Cậu một bước xông lên, Đại Hồ Tử vừa định vung quyền đánh cậu, lại lập tức vung vào khoảng không, ngay sau đó đã bị Đặng Khải Văn đá bay vào ngực, ầm ầm ngã về phía sau.
"Thừa dịp hiện tại!" Sanges hét lớn một tiếng, mười mấy SWAT mai phục trong bóng tối nháy mắt toàn bộ nhào tới!
Lúc ấy Đại Hồ Tử đều sợ ngây người, hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, vì tranh giành tình cảm nữ nhân, đối phương thế nhưng còn mai phục mười mấy người đến chặn hắn ta! Đợi đến khi hắn ta phản ứng lại, đã bị hơn mười đôi tay cứng rắn đè xuống trong nước bẩn của hẻm nhỏ.
Ngay sau đó Mitchell nhanh chóng sờ soạng trên người hắn ta, lấy ra một cái túi giấy buộc chặt. Hắn mở ngửi thử rồi gật đầu với các đồng nghiệp của mình: "Heroin."
Sanges vỗ vào mặt Đại Hồ Tử, mắt lộ thương cảm: "Mày nhất định chết chắc."
Sự hỗn loạn chỉ kéo dài vài phút. Cảnh sát của đội tẩy độc gào thét đến, mang theo Đại Hồ Tử trong ánh mắt hoảng hốt của câu lạc bộ đêm.
Trước khi đi, cảnh sát tổ tẩy độc còn rất cảm kích bọn Sanges, liên tục vỗ vai hắn: "Đội đặc cảnh các cậu thật là có tấm lòng! Lần sau mở tiệc độc thân, nhớ đưa chúng tôi đi cùng!" Còn nhao nhao chào hỏi Sinia: "Hi mỹ nữ!", "Mỹ nữ nhìn bên này này!". "Mỹ nữ trước nhìn tôi trước này!"
Sinia cười đến mặt đỏ rần, đột nhiên trên lưng phủ lên một cái áo, quay đầu nhìn thấy là Đặng Khải Văn, đem áo gió của cậu phủ lên người cô.
"Em không lạnh!"
Đặng Khải Văn không nói gì chỉ vào đùi cô, Sinia cúi đầu nhìn, mới giật mình phát giác váy ngắn của mình bị xé toạc một mảng lớn, giữa vớ nứt ra mấy khe hở, đại khái là vừa rồi khi đánh nhau bị cái gì đó cào rách.
Đại Hồ Tử bị hai cảnh sát áp giải đi ngang qua bọn họ, đột nhiên quay đầu lại, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mặt Đặng Khải Văn.
Lúc này cậu đã cởi mũ lưỡi trai ra, lại đứng ở bãi đất trống sáng chói trước cửa câu lạc bộ đêm, tầm mắt Đại Hồ Tử gần như đóng đinh trên mặt Đặng Khải Văn, một lúc lâu sau đột nhiên cười dữ tợn: "Tôi nhận ra cậu!"
Đặng Khải Văn ngẩng đầu kinh ngạc.
Cảnh sát sốt ruột đẩy hắn ta một cái: "Đi nhanh lên! Đừng lề mề!"
"Tôi nhận ra cậu!" Đại Hồ Tử lảo đảo một bước, lại quay đầu nhìn chằm chằm Đặng Khải Văn, ánh mắt thâm trầm như độc xà: "8 năm trước, Hải Vương Tinh, Epro đưa cậu lên thuyền, cậu đối với hắn là..."
"Câm miệng! Đi nhanh đi!" Cảnh sát áp giải hung hăng đạp hắn ta một cước, "Đồ --- chó hoang, trước xe cảnh sát còn giở trò lừa cái gì bịp? Chờ đến khi mày vào tù thì thoải mái chơi."
Đại Hồ Tử chật vật không chịu nổi bị đẩy đến trước xe cảnh sát, hai cảnh sát ấn hắn ta, hắn ta còn kiệt lực quay đầu về phía Đặng Khải Văn: "——Epro sẽ không bỏ qua cho cậu!......"
Dưới ánh đèn neon trước cửa câu lạc bộ đêm, sắc mặt Đặng Khải Văn hơi thay đổi.
Mitchell nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ thấy môi cậu mím chặt, mi tâm nhăn thành một độ cong rất nhỏ. Không biết có phải là nguyên nhân của ánh sáng hay không, sắc mặt của cậu nhìn qua có chút tái nhợt.
"Anh bị sao vậy?" Sinia nhạy bén mà lo lắng hỏi, "Hắn ta nói gì với anh?"
"Không có gì." Đặng Khải Văn thản nhiên nói, "Đi thôi."
Không ai còn tâm trí để tiếp tục uống rượu, bữa tiệc nhanh chóng tan rã.
Các đội viên mỗi người đều trở về nhà, thuận đường liền đi nhờ xe một chuyến, Đặng Khải Văn thì phụ trách hộ tống Sinia trở về.
Trên đường đi, cả hai đều không nói gì. Bản thân Đặng Khải Văn cũng không phải là người nhiều lời, hôm nay Sinia cũng trầm mặc kỳ lạ, tựa hồ cảm giác được tâm tình Đặng Khải Văn không tốt, dọc theo đường đi không ngừng len lén đánh giá vẻ mặt của cậu.
Xe dừng trước cửa nhà Sinia, Đặng Khải Văn đạp phanh: "Cô vào đi, tôi thấy cô bật đèn rồi đi."
Sinia thuê một ngôi nhà bên cạnh trường sống một mình. Mỗi lần Đặng Khải Văn đưa cô về nhà vào ban đêm, cậu đều đỗ xe trước cửa nhà cô, nhìn thấy ánh sáng trong phòng cô, xác định bình an vô sự, sau đó tự mình rời đi.
Cậu tuy rằng nhìn qua thập phần lãnh đạm, nhưng trên thực tế lại là một người tâm tư tỉ mỉ, làm việc chu đáo.
Sinia không xuống xe ngay lập tức, ngồi ở chỗ ngồi của mình, mong đợi hỏi: "Anh không có gì để nói về biểu hiện của em ngày hôm nay?"
"..." Đặng Khải Văn trầm mặc một chút.
"Anh yêu?"
“...... Nó quá nguy hiểm."
"Cái gì?"
"Nó quá nguy hiểm," Đặng Khải Văn lặp đi lặp lại, "Tôi sẽ không đưa cô đến nơi đó một lần nào nữa."
Biểu tình của cậu không giống là tức giận, cũng không giống như trách cứ, trên mặt tuấn mỹ lãnh đạm một chút biểu tình cũng không có, hoàn toàn là đang vô tình trình bày một sự thật.
Sinia sửng sốt một lúc lâu, thanh âm cao lên: "Em không phát hiện có gì nguy hiểm! Hơn nữa em làm rất tốt, nếu như không có em, các anh căn bản không bắt được tên buôn bán ma túy kia!"
Đặng Khải Văn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thập phần bình tĩnh, giọng điệu hơi nặng một chút: "—— Quá nguy hiểm."
"Anh nghĩ em không hiểu gì cả, phải không? Mọi người đều nói em đã làm tốt, ngay cả cảnh sát đội tẩy độc của anh cũng khen ngợi em, nhưng còn anh thì sao? Thái độ của anh là gì?!" Sinia quay đầu lại, nghẹn ngào trừng mắt nhìn Đặng Khải Văn: "Anh chưa bao giờ khen ngợi em, không khẳng định em, rốt cuộc anh có thật sự coi em là bạn gái không?"
Đặng Khải Văn nhìn ra ngoài cửa sổ xe mà không nói một lời.
"Rốt cuộc anh là bởi vì thích nên mới kết giao với em, hay là thuần túy là bởi vì áy náy?" Giọng nói của Sinia trở nên tuyệt vọng: "Kevin! Anh nhìn em và nói! Anh có một chút hay không, ngay cả chỉ có một chút thích em?"
Đặng Khải Văn hé miệng, lại chần chờ một chút, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Tôi nghĩ... là có."
"Anh gạt người, tôi căn bản không tin!" Nước mắt của Sinia rốt cục cuồn cuộn rơi xuống, cô dùng sức đẩy cửa xe xông ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước, lại mãnh liệt nhào trở lại cửa sổ xe, giận dữ quát: "Hiện tại tôi thật sự rất hận anh!"
Đặng Khải Văn bình tĩnh nhìn cô.
Sinia không thể nhịn được nữa quay đầu chạy về nhà, rất nhanh liền vào phòng, nặng nề đóng cửa lại.
Đặng Khải Văn nhìn cô vào cửa an toàn, mới xoay tầm mắt, chuẩn bị khởi động xe rời đi.
Đúng lúc này chân đạp chân ga đột nhiên dừng lại, chỉ thấy trên đường ngoài cửa sổ xe, một chiếc Land Rover không biết từ khi nào đậu ở đó, Mitchell Landers tựa vào trước cửa xe thong dong hút thuốc, ánh sáng đỏ của tàn thuốc trong đêm tối tắt đi.
Đặng Khải Văn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, lạnh lùng hỏi: "Mười lăm giờ tư vấn tâm lý đã hoàn thành chưa?"
Mitchell cười sảng khoái, vẫy tay chào cậu: "Lần này tôi thực sự chỉ tiện đường! Gia đình tôi sống trên con phố phía trước!"
"Rất tốt," Đặng Khải Văn gằn từng chữ, "Chúc ngủ ngon, Mitchell Landers tiên sinh."
Cậu nặng nề ấn nút nâng cửa sổ xe, ngay sau đó đạp chân ga nghênh ngang rời đi. Mitchell còn muốn đuổi theo cậu nói chuyện, lại vừa mở miệng liền ăn đầy khói xe, cuối cùng đành phải hậm hực bỏ qua.
--------- 1/9/2021 #NTT