Chương 2

Đặng Khải Văn không nuốt lời. Những ngày đầu tiên của trại huấn luyện thực sự giống như địa ngục.

Mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối, mỗi lần chạy 20kg 5km, hai tay nâng tạ nặng 15kg 200 lần. Trên sân huấn luyện có một mảnh dây thép gai treo lơ lửng dài năm mươi mét, mỗi ngày đều nằm rạp xuống bò qua bò lại 20 lần, tương đương với chiều dài hai nghìn mét. Đến cuối cùng mọi người đều không đứng dậy nổi, bộ đồ tác chiến dày đến đâu cũng vô dụng, khuỷu tay bị mài đến máu tươi đầm đìa, thậm chí có thể nhìn thấy thịt màu đỏ tươi.

Mà đào tạo bắn tỉa thậm chí còn tàn khốc hơn. Các tay súng bắn tỉa mỗi ngày làm bia ngắm trúng liên lạc ba giờ, tư thế đứng, tư thế quỳ, tư thế nằm mỗi người một giờ, loại bài tập nhắm mục tiêu này không phải là bạn cầm súng đứng đó là xong, mà là phải ở trong bụi cỏ cao nửa người, trên tảng đá gồ ghề, thuyền nhỏ đang di chuyển, dùng trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng duy trì suốt một giờ. Ngoài ra còn treo một kg gạch nặng trên họng súng để đào tạo bắp thịt của tay súng bắn tỉa theo cách tàn khốc nhất.

Rất nhiều người sau khi luyện tư thế quỳ một giờ, toàn bộ chân phải giống như bị gãy, vừa chạm đất liền đau đến thấu tim gan, còn có người sau khi kết thúc huấn luyện cổ tay co rút nghiêm trọng, hai tay run rẩy phảng phất như bị bệnh Parkinson, lúc ăn cơm ngay cả dao nĩa cũng không cầm nổi.

Ăn cơm ở đây cũng có những hạn chế nghiêm ngặt về thời gian. Buổi sáng và buổi tối mỗi lần mười phút, bữa trưa hai mươi phút, đến thời gian phải ngay lập tức thu thập bát đĩa rời đi, mặc kệ bạn ăn no hay chưa. Hai tay run rẩy không thể lấy thức ăn? Không sao đâu, dùng lưỡi thè ra liếʍ. Một số người phản đối rằng điều này là vô nhân đạo, xúc phạm và từ chối ăn bằng cách liếʍ. Ngày đầu tiên, người lính Mỹ không có gì để ăn vẫn buộc phải lên sân tập, nhiệm vụ huấn luyện ngày hôm đó là bơi lội bùn 10.000 mét. Ngày hôm sau hắn xuất hiện trong nhà ăn, ngấu nghiến bánh mì từ đĩa bằng đầu lưỡi và hàm răng run lẩy bẩy của mình, ăn như hổ đói.

Ngay từ đầu còn có những lời chửi bới và oán giận đầy trời, toàn bộ doanh trại bị bao phủ trong cơn thịnh nộ nóng bỏng. Nhưng sau đó tất cả mọi người đều im lặng.

Núi lửa còn chưa phun trào, đã bị lực lượng càng thêm cường đại áp trở lại dưới lòng đất.

Ngày này qua ngày khác, huấn luyện nặng như một máy móc trầm trọng mà chết lặng. Mỗi ngày đều có người ngất xỉu, mỗi ngày đều có người bị đưa đi cấp cứu. Nhưng đó tựa như một giọt nước trượt vào hồ sâu, chỉ khơi dậy gợn sóng trong nháy mắt, trong chớp mắt liền khôi phục tĩnh mịch.

Thậm chí ngay cả thời gian trôi qua cũng biến mất, ngay từ đầu còn có người cả ngày đếm ngày trông mong đi ra ngoài, về sau không ai có tâm tình quan tâm đến chuyện này nữa. Mỗi ngày thức dậy, huấn luyện, nhắm mắt, ngủ, ngay cả nói thêm một từ đã trở thành hy vọng xa vời.

Trong cuộc sống máy móc lặp đi lặp lại như vậy, sự thay đổi duy nhất là Đặng Khải Văn.

Với tư cách đội trưởng, công việc chính của cậu là ở Los Angeles, lái xe đến trại mỗi tuần một lần. Mỗi lần chỉ cần cậu đến, doanh trại sẽ tổ chức khảo hạch.

Hơn hai trăm thành viên chia làm năm tổ, lần lượt hoàn thành bốn phần: leo núi, bắn súng, chạy đường dài, trả lời kiến thức chung, mỗi tổ đánh giá ra ba hạng mục xuất sắc, mười người tốt nhất, còn lại đều là đạt tiêu chuẩn. Sau đó, Đặng Khải Văn cầm bảng kiểm tra rời đi.

Vào ngày Đặng Khải Văn đến doanh trại lần thứ 10, Mitchell đang bước ra khỏi nhà ăn với một nhóm bạn mới quen.

Lúc đầu, không ai chú ý đến cậu cho đến khi Matthew kéo Mitchell và thì thầm: "Nhìn kìa!lão đại của chúng ta!”

Mấy người đột nhiên đều im lặng lại, trên hành lang trong nháy mắt trầm mặc đến quỷ dị.

Đặng Khải Văn đang ngồi trên lan can hành lang, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm tờ báo cáo sát hạch mở ra. Cậu vẫn ăn mặc như ngày đầu tiên, đi giày ngắn, mang theo một khẩu súng tiểu liên MP5, kính râm cắm ở trong tóc, hiện ra bóng loáng no đủ, hình dạng cái trán duyên dáng.

Bộ dáng này nhìn qua thập phần có tinh thần, lại có một chút mê người cùng nguy hiểm như báo săn.

Không biết vì sao, nhìn Đặng Khải Văn ở cự ly gần như vậy, Mitchell đột nhiên cảm giác mặt cậu có chút quỷ dị nhìn quen mắt, nhưng thế nào cũng không nhớ ra mình đã nhìn thấy ở nơi nào.

Hắn nặng nề lắc đầu, trong lòng nói làm sao có thể? Đặng Khải Văn có ngoại hình tươi sáng rõ ràng như vậy, nếu nhìn thấy thì rất khó quên.

"-----Mitchell Landers?" Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên từ báo cáo, nhìn lướt qua đám người một vòng, sau đó đặt ánh mắt trên khuôn mặt của Mitchell.

Matthew vô cùng không nghĩa khí đẩy từ phía sau một cái, Mitchell không tự chủ được tiến lên một bước: "Yes, yes Sir! ”

"Mấy lần sát hạch gần đây thành tích đều không tệ." Đặng Khải Văn thản nhiên nói.

“Cảm ơn ngài!”

Giọng trả lời của hắn ta bởi vì không được tự nhiên mà có vẻ đặc biệt vang dội, Đặng Khải Văn hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái.

Mitchell cảm thấy đỏ mặt.

"Được rồi, hãy tiếp tục giữ vững..." Đặng Khải Văn dường như cảm thấy buồn cười và lắc đầu.

Cậu vừa định xoay người rời đi, đột nhiên lại dừng bước, từ trong túi áo ngụy trang lấy ra một gói Marlboro, giơ tay ném cho bọn Mitchell.

Một gói thuốc lá đối với đám nam nhân đói khát hơn một tháng này mà nói, quả thực có sức hấp dẫn như bom hạt nhân. Matthew bọn họ ngay lập tức lấy thuốc lá, tất cả mọi người đều đã thèm nhỏ rãi rồi.

"Đừng cho người khác thấy." Đặng Khải Văn mỉm cười bước vào nhà ăn.

"Bà mẹ nó, anh bạn này còn không tính là quá xấu!" Matthew không thể chờ đợi nhen nhóm một điếu thuốc, mỹ mãn hít một ngụm lớn, lại vỗ vỗ Mitchell: "Cậu cũng làm một điếu?"

"A, cảm ơn." Mitchell nhận lấy điếu thuốc, nhưng trong đầu không ngừng xoay quanh nụ cười cuối cùng của Đặng Khải Văn.

Đó là nụ cười đầu tiên của vị quan trưởng trẻ tuổi lãnh khốc, vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn này. Không biết vì sao làm cho Mitchell càng thêm quen mắt, phảng phất mình đã từng gặp ở địa phương nào đó, cũng nhìn thấy nụ cười tương tự.

Thế nhưng, đến cùng là nó ở đâu?

Buổi chiều hôm đó lại tổ chức sát hạch, Mitchell không có gì bất ngờ nhận được "ưu tú" của bảng này.

Vào buổi tối, trại có thêm bữa ăn, nướng rất nhiều thịt, ngô và chân gà. Huấn luyện viên phá lệ mở mấy thùng bia, tất cả mọi người đều uống đến mặt mày hồng hào.

Giữa khe hở chạm chén bừa bãi lộn xộn, Mitchell ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đặng Khải Văn ngồi ở chỗ ngồi cao nhất trong nhà ăn, trong đám người náo nhiệt vui vẻ lại có chút cô độc.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trên không trung, Mitchell hơi sửng sốt, chỉ thấy Đặng Khải Văn giơ ly rượu lên, mỉm cười với hắn một chút.

Mitchell còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt của cậu như không có chuyện gì xảy ra chuyển sang bên kia.

Vậy coi như là... Chạm chén ư?

Không biết vì sao cảm giác quen thuộc quỷ dị kia càng ngày càng nặng, trong phút chốc Mitchell cơ hồ muốn cho rằng Đặng Khải Văn là đồng nghiệp trước kia của hắn ở cục cảnh sát.

Có lẽ bọn họ đã từng quen sơ, có lẽ bọn họ đã từng giao tiếp qua một lần báo cáo...

Mitchell uống hết ly bia còn sót lại và đứng dậy.

"Cậu đi đâu vậy?" Matthew say khướt hỏi.

"Trở về ngủ."

"Không phải chứ? Ở đây còn có.. ức.. còn rất nhiều bia... Ức"

"Anh bạn, ngày mai còn có huấn luyện! Cậu muốn rời giường không nổi ư?" Mitchell bất đắc dĩ lắc đầu, sải bước ra khỏi nhà ăn.

Đại khái là nguyên nhân của bản tính trời sinh, trong xương Mitchell có một loại kỷ luật tự giác nghiêm ngặt.

Từ nhỏ, hắn là một đứa trẻ nhiệt tình, thân thiện và được nuôi dưỡng tốt. Khi còn học cao trung, hắn là đội trưởng đội bóng chày của trường, cao lớn anh tuấn lại rất lịch sự, đối xử thân thiện với mọi người, nụ cười cởi mở. Hầu như tất cả các chàng trai đều coi hắn như bạn bè, và tất cả các cô gái đều thích đi học với hắn.

Nhưng với vẻ ngoài hiền lành và nhiệt tình, Mitchell thực sự là một người trẻ rất giỏi tự kiểm soát, có kế hoạch tốt và làm việc tích cực.

Hắn thành thạo tất cả các trò chơi trong máy tính, nhưng hắn không bao giờ trì hoãn kỳ thi ngày hôm sau chỉ vì chơi trò chơi.

Hắn thích chơi bóng rổ, bơi lội và leo núi, nhưng không bao giờ trì hoãn vị trí đội trưởng bóng chày của mình vì điều này.

Tốt nghiệp trung học, hắn thi đậu vào Đại học Nam California với thành tích rất tốt, sau khi tốt nghiệp thì thi đậu vào cảnh sát, bất luận là công việc hay cuộc sống, đều không trải qua thăng trầm gì, thủy chung một đường thuận buồm xuôi gió.

Sơ yếu lý lịch của Mitchell có thể được tóm tắt trong hai từ: một là thanh niên xuất sắc, hai là tiền đồ như gấm.

Tất cả các thủ trưởng đều coi trọng hắn, tất cả cấp dưới ngưỡng mộ hắn, và tất cả các đồng nghiệp đều có thể hòa hợp với hắn.

Hắn nhớ lại, hắn chưa bao giờ trở mặt cãi nhau với bạn bè của mình. Mối quan hệ giữa các cá nhân của hắn luôn luôn rất suôn sẻ, ngay cả trong cuộc tranh đấu văn phòng cũng chưa từng kết xuống cái gọi là cừu gia.

Những bằng hữu cũ kia đều đã dần dần quên đi trong trí nhớ, ngoại trừ mấy người bạn tốt chí giao ra, những người khác đều đã dần dần cắt đứt liên lạc. Mitchell nằm trên giường khung sắt trong ký túc xá, nhắm mắt lại và nhớ lại thời niên thiếu của mình. Hắn nhớ các đồng đội cũ của CLB bóng chày, nhớ các bạn cùng lớp cũ, đột nhiên.... những khuôn mặt đó rút lui như thủy triều. Một gương mặt gầy gò tái nhợt đột ngột hiện ra, ánh mắt to, đen nhánh, luôn luôn có chút dáng vẻ kinh hoảng.

Mitchell mạnh mẽ mở mắt ra, trong phút chốc tim đập đều như dừng lại.

- ---- Là cậu!

Không sai, là cậu!

......

Trách không được hắn thủy chung cảm thấy quen mắt, lại như thế nào cũng không nhớ ra đã gặp qua ở nơi nào...

Gương mặt con lai mang tính biểu tượng kia, kỳ thật hẳn là đã sớm nhớ tới, chỉ là trong tiềm thức mình không muốn hồi tưởng lại người kia...

Nhưng là, quả thật có khả năng ư? Mitchell khó có thể tin hỏi mình.

Năm đó cậu bé cao trung gầy yếu tái nhợt, nhát gan sợ phiền phức, luôn bị người khi dễ, cùng đặc cảnh tinh anh lãnh huyết vô tình lại trẻ tuổi tuấn mỹ hiện tại, thật sự là cùng một người sao?

Sắc trời đã tối, bên kia nhà ăn còn không ngừng bay tới từng trận vui vẻ, cũng không biết đám người kia có phải dự định hôm nay chơi cả đêm, uống say đến chết.

Mitchell trừng mắt ngồi trên giường nửa ngày, sau đó chậm rãi nằm xuống, nhìn chằm chằm đường viền mơ hồ của trần nhà mờ mịt. Ký ức thủy triều tựa như mở cổng, trùng trùng điệp điệp dâng lên, đem cả người hắn đều bao phủ.

Hẳn là không sai, bọn họ đều tên là Kevin, chỉ là không xác định năm đó cậu bé có phải họ Đặng hay không. Cái tên Kevin này thật sự quá phổ biến, đến nỗi khi Mitchell nhớ lại, đều cảm thấy có chút mơ hồ.

Ấn tượng sâu sắc nhất mà Kevin để lại cho mọi người năm đó là cậu đặc biệt gầy gò. Cậu bé cao trung mà trông giống như học trung học, bởi vì cơ thể nhỏ bé, đầu của cậu lộ ra mất cân đối, trông khá buồn cười.

Đồng phục trường học đối với cậu mà nói thật sự là quá lớn, cậu lại còn sử dụng second hand, áo khoác dài rộng mặc trên người giống như chú hề, phi thường buồn cười. Người ta nói rằng mẹ cậu là một người phụ nữ độc thân tội nghiệp, làm việc bán thời gian ở khắp mọi nơi, không có tiền để trả cho cậu một khoản chi phí đồng phục cao - áo khoác mùa đông, quần dài, áo len và khăn quàng cổ, áo sơ mi mùa hè, cà vạt, quần short và giày da, ba năm cao trung cộng lại để chi phí là một số tiền không hề nhỏ.

Bộ đồ cũ kỹ dài rộng của cậu mặc hơn một năm, xuân hạ thu đông đều là một thân kia, cho đến khi cậu rời khỏi trường mới thôi.

Nhiều chàng trai nghịch ngợm trong trường năm đó đều đem trêu chọc cậu làm thú vui. Mọi người đều như vậy, tinh lực tràn đầy của tuổi dậy thì luôn luôn không có nơi phát huy.

Kevin là một học sinh chăm chỉ và thông minh, Mitchell bây giờ nhớ lại phảng phất như cậu luôn luôn là một trong những người đầu tiên của trường. Cặp sách trên đôi vai gầy gò của cậu luôn nặng trịch, đeo kính dày, im lặng và co rúm lại. Những nam sinh kia luôn thừa dịp cậu không chú ý liền cướp cặp xách của cậu, vẩy nước lên sách, đem thước kẻ cùng compa của cậu ném loạn khắp nơi. Mitchell nhớ có một lần cậu khóc trước mặt cả lớp, tuy rằng bộ dáng chật vật mà buồn cười, nhưng tiếng khóc kia đích xác rất thương tâm.

Cũng không biết vì sao, Mitchell đột nhiên bộc phát tinh thần chính nghĩa bảo vệ kẻ yếu, xông lên đoạt lại cái cặp rách nát của Kevin.

Ký ức trở nên rõ ràng hơn, hắn nhớ ngày hôm đó Kevin nhận được cặp xách từ tay của mình, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn!”

Từ ngày đó về sau, Kevin luôn quấn lấy hắn, lúc ngồi xe buýt trường học thì kề sát vào hắn, lúc ăn cơm cũng yên lặng đi theo phía sau hắn. Mặc dù Mitchell có chút lúng túng về điều này, nhưng hắn cũng biết, đi theo lời mình thì Kevin sẽ không bị bắt nạt nữa. Quy luật giao tiếp của nam sinh trung học luôn có chút tương tự với đàn thú rừng nhiệt đới, một khi tìm được chỗ dựa vững chắc, những người khác cũng sẽ cam chịu tiếp nhận sự tồn tại của kẻ yếu.

Nhìn như tất cả đều hoà bình, nhưng cuối cùng đã kết thúc vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm nhất cao trung.

Trước khi rời trường ngày hôm đó, Kevin đột nhiên hẹn Mitchell đến một lớp học trống rỗng, lắp bắp thổ lộ rằng cậu thích hắn ta!

Hơn nữa đây không phải là thích kiểu bạn cùng lớp, bạn bè, bạn thân, mà là tình yêu bên trên ưa thích!!

Mitchell lúc ấy thập phần khϊếp sợ, chờ hắn phản ứng lại, chỉ cảm thấy phi thường ghê tởm.

Thời đại đó không giống như bây giờ, còn lâu mới khoan dung đối với đồng tính luyến ái như vậy. Hơn nữa lúc ấy nam sinh cao trung, huyết khí phương cương, suốt ngày nghĩ đều là con gái, đối với khái niệm đồng tính luyến ái này thật sự là không có hiểu biết gì.

Mitchell cảm thấy mình đã bị xúc phạm. Hắn không nhớ được mình dưới tình thế cấp bách có nói gì hay không, giống như hắn mắng Kevin một trận, phảng phất như vậy có thể rửa sạch thứ bẩn thỉu mình dính vào.

Sau đó, hắn làm ra quyết định tuyệt giao. Không, họ chưa bao giờ kết giao, tất cả chỉ là Kevin đơn phương tình nguyện.

Kể từ đó, Mitchell tránh được cậu bé gầy gò, nhỏ bé này, trong kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng đó, hắn vô số lần trò chuyện với bạn bè về lời thổ lộ ghê tởm của Kevin, mỗi lần đều cùng bạn bè cười ha ha, tràn ngập ý tứ trào phúng, giống như vậy có thể cùng Kevin, cùng đồng tính luyến ái một chữ khiến người ta buồn nôn hoàn toàn phân rõ giới hạn.

Đợi đến lúc khai giảng, sự tích của Kevin trong một đêm truyền khắp trường, tất cả mọi người đều cười ha ha chỉ trỏ cậu, hoặc là trắng trợn chạy tới chất vấn cậu, làm khó cậu.

Bây giờ nhớ lại những điều này, Mitchell chỉ cảm thấy mình tàn nhẫn đến mức không thể tin được.

Hắn biết lúc trước mình chỉ là không hiểu, không hiểu những người đồng tính cũng cần tôn trọng, không hiểu Kevin lúc trước có lẽ chỉ xuất phát từ sự ngưỡng mộ đơn thuần. Sau tất cả, hiện tượng tình yêu đồng giới ở tuổi vị thành niên là rất bình thường và không thể là một tiêu chuẩn thực sự để đánh giá đồng tính luyến ái. Rất nhiều người khi còn là một thiếu niên thích đồng tính, đó chỉ là một nhu cầu tâm lý, không có nghĩa là họ bị bệnh, hoặc tinh thần có vấn đề.

Nhưng bởi vì trẻ con ngây thơ tàn nhẫn, thường so với người trưởng thành còn cố ý tàn nhẫn, ác độc hơn, còn muốn đả thương người khác hơn.

Kevin ngày càng khó khăn ở trường, hầu như mỗi ngày đều bị bắt nạt, đôi khi còn bị đẩy, đánh.

Những ngày như vậy một mực duy trì cho đến khi khai giảng năm hai cao trung không bao lâu.

Kevin đột nhiên biến mất khỏi trường.

Theo giáo viên nói, mẹ của Kevin đột ngột qua đời, người phụ nữ này đã ly dị sớm, Los Angeles chỉ có một người thân là con trai.

Tất cả họ đều nghĩ rằng Kevin sẽ được tiếp nhận bởi các tổ chức phúc lợi, nhưng sau đó, trường học lại truyền nhau rằng ba của Kevin đột nhiên xuất hiện, người đàn ông này đã sống ở New York, có vẻ như nền tảng kinh tế khá tốt.

"Đứa nhỏ kia hẳn là đi New York học rồi." Các giáo viên đã nói như vậy vào thời điểm đó.

Mặc kệ chân tướng như thế nào, sự biến mất của Kevin không gây ra nhiều tiếng vọng. Các chàng trai nhanh chóng tìm thấy mục tiêu bắt nạt mới, cuộc sống vẫn tiếp tục, và cậu bé gầy gò nhút nhát nhanh chóng bị lãng quên bởi tất cả mọi người.

Đêm đó Mitchell nằm trên giường đơn trong ký túc xá, lăn qua lộn lại hơn nửa đêm cũng không ngủ được.

Gương mặt nhu nhược kinh hoảng trong trí nhớ cùng với gương mặt tuấn mỹ tinh hãn của đội trưởng đặc cảnh Đặng Khải Văn, tựa như kịch câm im lặng luân phiên xuất hiện trong đầu. Hắn bất luận như thế nào cũng không cách nào đem hai cái người này liên hệ, coi như là cùng một người.

Mười năm đã trôi qua kể từ kỳ nghỉ hè cao trung đó. Chuyện quái gì đã xảy ra trong một thập kỷ qua vậy?

Lý lịch trước đây của đặc cảnh đặc biệt trên không Đặng Khải Văn là một bí ẩn, không ai trong đội đặc cảnh SWAT của Arlington đã nghe nói về cậu, và sở cảnh sát Los Angeles cũng chưa bao giờ có một người như vậy.

Cậu đã làm gì trước đây? Thực sự là FBI ư?

Mười năm biến mất này rốt cuộc cậu đã trải qua cái gì, có thể làm cho một người thoát thai hoán cốt triệt để thay đổi.

----------

29/8/2021

#NTT