Chương 16

Hành lang tòa nhà giảng dạy dường như yên tĩnh hơn.

Hô hấp của hai người đan xen cùng một chỗ, liên tiếp, rành mạch, dưới tư thái thân thể gần gũi như vậy thậm chí có chút cảm giác suồng sã.

Epro trầm tư thật lâu trước khi nhẹ nhàng hỏi: "Kevin, em đang phàn nàn với tôi hay là em đang thỉnh cầu tôi?"

“...... Tôi thỉnh cầu anh." Giọng nói của Đặng Khải Văn nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại run rẩy không dễ nhận thấy: "Nếu anh thích nghe tôi cầu xin anh, thì bây giờ tôi đang cầu xin anh."

Epro nhìn cậu thật lâu, một lúc sau đột nhiên mỉm cười, lại cúi người hôn lên khóe môi cậu một cái: "Đừng khẩn trương như vậy, ít nhất lần này tôi không phải đặc biệt tới vì em."

Vậy tại sao anh lại đến đây? Ý niệm trong lòng Đặng Khải Văn chợt lóe lên, ngay sau đó đáp án kia liền tự động hiện ra —— là vì Stanley.

"Có phải em đang suy nghĩ, tôi nhất định là vì Stanley mà đến?" Cũng giống như nhiều năm trước, Epro luôn có thể liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ bí ẩn nhất trong lòng Đặng Khải Văn, khiến cả người cậu không thể che giấu trước mặt anh "Là, để vớt người thừa kế G.A ra khỏi tù, tôi phải mang cả đoàn luật sư từ New York đến bảo vệ nó, còn đập một khoản tiền thiên văn ở Bộ Tư pháp Los Angeles của em, phúc lợi của cục cảnh sát các em năm nay hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều." Anh ta cầm thân súng cọ xát vào khóe môi Đặng Khải Văn: "Con thân yêu của tôi, khi phát tiền thưởng nhớ cảm ơn tôi."

Đặng Khải Văn phản xạ có điều kiện ngửa đầu ra sau, sắc mặt có chút tái nhợt: "Anh không vớt được hắn ta, hắn ta định cùng đám người Jim buôn bán ma túy, đồng nghiệp của tôi trong tổ buôn bán ma túy tìm được nửa kg bột trắng tại chỗ. Hắn ta còn bắt giữ con tin để từ chối không bị bắt, rất nhiều nhân chứng có thể chứng minh..."

"Tôi nghe nói đám buôn bán ma túy kia đã bị cảnh sát bắn chết phải không?" Epro mỉm cười và ngắt lời cậu.

Đặng Khải Văn mím chặt môi, một lúc lâu sau gật đầu cứng rắn nói: "Đúng vậy!"

"Như vậy thì không ai có thể chứng minh nó có ý định buôn bán ma túy."

Đặng Khải Văn vừa định phản bác, Epro đột nhiên đưa tay ra hiệu "suỵt". Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng anh ta làm điều đó, lại có một số đặc biệt trưởng thành và phong độ.

"Đừng phản bác tôi nói hệ thống Tư pháp của các em rất nghiêm minh, nhất định sẽ phán Stanley ngồi tù mười năm, tám năm, lần này tôi nhất định sẽ không, không công mà trở về. Nếu tôi đã đến đây, tôi chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề của Stanley, nếu nó thực sự bị kết án quá lâu, tôi sẽ để cho người trong tù gϊếŧ nó trước khi rời Los Angeles."

Đặng Khải Văn trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi: "Tại sao?"

"Mệt em còn hỏi vì sao, những cảnh sát kia thật sự là dạy em hồ đồ rồi."

Tuy nói như vậy, trong giọng Epro không hề có ý tứ trách cứ chân chính, ngược lại có chút dung túng thân mật.

"Nếu nó thực sự bị kết án trong nhiều năm, nó chắc chắn không thể kế vị G.A nữa. Sự hiện diện của nó không chỉ là một sự ô nhục đối với G.A mà còn là một mối đe dọa tiềm tàng. Sau khi gϊếŧ nó có thể chuyên tâm lựa chọn người thừa kế tiếp theo, chắc lại phải đi thuyền Hải Vương Tinh mở đại hội sàng lọc một lần nữa, có lẽ... Tôi sẽ đưa em về New York."

Họ đến gần đến nỗi Epro gần như ôm toàn bộ Đặng Khải Văn trong vòng tay. Nhiệt độ trong l*иg ngực anh ta rất ấm áp, nhưng Đặng Khải Văn lại phút chốc như rơi xuống hầm băng: "...Anh đang nói về cái gì vậy?"

Epro vỗ vỗ vào mặt cậu: "Vì vậy, em nên cầu nguyện cho Stanley được thả. Bất quá tôi sẽ giáo huấn nó, để cho nó cả đời cũng không dám lại đi trêu chọc em."

Cửa sổ trên hành lang khẽ mở ra, bên ngoài xa xa truyền đến tiếng còi báo động. Đó là tiếng xe bọc thép đặc trưng của S.W.A.T, có vẻ như gia tộc Cerci cuối cùng đã đưa tay ra để nhận được giúp đỡ từ cảnh sát.

"Có lẽ em không hy vọng tôi xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp cảnh sát của em đi" Epro dán vào tai Đặng Khải Văn mỉm cười nói, "Như vậy, tạm thời chúng ta phải nói lời tạm biệt."

Đặng Khải Văn đột nhiên nhớ lại điều quan trọng nhất, thốt lên: "Chờ đã! Là anh mua chuộc 'Nanh Sói' để gϊếŧ tôi cùng Regulus Cerci?"

Epro cười hỏi lại: "Bảo bối, em có nghĩ là anh sẽ gϊếŧ em không?"

Đặng Khải Văn không thể nói bất cứ điều gì - Epro thực sự sẽ không làm điều đó, bởi vì cậu không đáng. Nếu như anh ta thật sự muốn gϊếŧ cậu, năm đó cũng đã động thủ, hoàn toàn không có lý do gì đợi đến bây giờ.

"Nếu như tôi muốn gϊếŧ tình nhân chính trị gia kia của em, tôi nhất định sẽ tự mình động thủ, tuyệt đối không mượn tay người khác." Epro nói một tiếng, nòng súng kia từ sau gáy Đặng Khải Văn chậm rãi di chuyển xuống, sống lưng gầy gò hoàn mỹ của cậu trượt đến bên hông, lại lướt qua thắt lưng, cuối cùng ái muội mà thân mật dừng ở trên mông, còn đỉnh đỉnh trêu đùa như đâm vào trong: "Vừa rồi một phát súng kia là tôi cố ý làm cho người ta bắn lệch, nếu như tôi muốn, tiểu tình nhân kia của em không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!"

Đặng Khải Văn mím chặt môi, đó là động tác quen thuộc khi cậu hoàn toàn đề phòng, đại biểu cho lúc này cậu rất khẩn trương, không thả lỏng, tựa như một con nhím xù lông vậy.

Epro nhìn ánh mắt của cậu trong nháy mắt mềm mại, phảng phất thật sự là đang nhìn con của mình.

Nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, thái độ của Epro bất luận dung túng cưng chiều như thế nào, điều đó cũng không có nghĩa là tính nguy hiểm của anh ta có nửa điểm giảm xuống. Anh ta tựa như một con mãnh thú cao cao tại thượng, tùy thời có thể lộ ra răng nanh xé Đặng Khải Văn thành mảnh nhỏ, uy hϊếp kia sâu sắc mà trí mạng như thế, ai dám tin tưởng vẻ ôn nhu trong nháy mắt của anh ta chứ!

Bên ngoài tòa nhà truyền đến tiếng vang lớn khi máy bay trực thăng hạ cánh, cùng lúc đó một chiếc MH-60 xuất hiện trên cửa sổ, cửa khoang mở rộng đối diện với cửa sổ hành lang.

"Chuyện Nanh Sói kia, tôi biết một ít," Epro thu hồi súng, không chút để ý nói, "Kỳ thật rất đơn giản, chú ý nhiều người thân cận bên cạnh em, đừng để cho người khác thừa dịp là được."

Đặng Khải Văn cảnh giác mà hoài nghi nhìn chằm chằm vào anh ta, Epro lại làm như không thấy ánh mắt này, đi tới cửa sổ bắt lấy thang mềm trực thăng buông xuống.

Đúng lúc này cầu thang truyền đến bước chân cảnh sát chạy như bay, xem ra có rất nhiều người tới, tiếng bước chân thập phần lộn xộn.

"Vậy thì tạm biệt và gặp lại sau, đứa con thân yêu của anh."

Dưới bộ âu phục màu đen, Epro bay lên trong cơn cuồng phong do trực thăng nhấc lên, cuối cùng anh ta mỉm cười nói lời tạm biệt, lập tức trực thăng vội vàng kéo lên, nhanh chóng kéo anh ta ra khỏi cửa sổ tòa nhà.

Vỏ thép màu xám bạc của MH-60 phản chiếu một ánh sáng lạnh lẽo dưới bầu trời sương mù. Đặng Khải Văn vọt tới trước cửa sổ, trực thăng nhanh chóng bay lên độ cao trăm mét, cuối cùng cậu chỉ thấy Epro mỉm cười phất tay với cậu.

..............

Khi bọn Sanges xông lên cầu thang, đã thấy Đặng Khải Văn đứng trước cửa sổ hành lang, nửa thân thể thò ra ngoài cửa sổ, gió thổi cổ áo và tóc cậu bay lên.

"Sếp!"

"Sếp, cậu không sao chứ?"

"Bà mẹ nó, người đâu? Sát thủ đâu? Đã chạy trốn sao? Sếp, cậu không sao chứ?"

Đặng Khải Văn quay đầu lại, người đầu tiên nhìn thấy là Mitchell, phía sau đi theo là Sanges và một số đội viên cũ, đội này đến đại khái có mười mấy người.

Bởi vì là tập hợp khẩn cấp, rất nhiều người đều không có trang bị đầy đủ, Mitchell chỉ mặc áo thun và một cái áo chống đạn, đeo găng tay nửa ngón tay, cầm một khẩu súng tiểu liên MP5, ngay cả bộ đồ tác chiến cũng không mặc.

Đặng Khải Văn há miệng, chần chừ một chút mới nói: "... Anh ta đi rồi."

Mitchell ngay lập tức hỏi: "Ai?"

“...... Epro. ”

Sanges thốt lên: "Làm sao có thể?"

Tinh thần Đặng Khải Văn còn có chút hoảng hốt, cậu đẩy mấy đội viên ra, chậm rãi theo chân tường ngồi xuống đất.

Áo khoác âu phục của cậu đã bị ném ở đầu cầu thang, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng buổi sáng thức dậy, bởi vì ở nhà hàng bảo vệ Regulus, cổ của cậu bị thương, vết máu thấm đẫm hơn phân nửa bả vai.

Kỳ thật vết thương kia cũng không sâu, chỉ là nhìn qua thập phần đáng sợ. Vết máu đỏ tươi làm nổi bật áo sơ mi trắng, tóc đen, gầy gò và cô đơn, làm cho mọi người có một cảm giác giật mình.

Mitchell ngồi xổm xuống, dùng sức xoay vai cậu hỏi: "Tại sao Epro lại ở đây? Có phải là kẻ ám sát Regulus không?"

"Tôi không biết," Đặng Khải Văn lắc đầu, "Tôi không biết gì cả..."

"Kevin, cậu ngẩng đầu lên và nhìn tôi, nhìn tôi!" Mitchell mạnh mẽ nâng cằm cậu lên, Đặng Khải Văn theo bản năng trốn tránh ánh mắt tiếp xúc, hắn liền dùng ngón tay cái cường ngạnh vén lên mi tâm Đặng Khải Văn, ép buộc cậu nhìn về phía mình. Điệu bộ động tác này vô cùng thuần thục và chuyên nghiệp, Sanges đứng ở bên cạnh không khỏi cố ý nhìn Mitchell một cái.

"Cậu đã bị tổn thương? Epro đã nói gì với cậu? Cậu có đau ở đâu không?" Mitchell nhìn chằm chằm vào mắt của Đặng Khải Văn với đôi mắt rất mạnh mẽ: "Hít một hơi thật sâu, hít một hơi thật sâu!"

Đặng Khải Văn sắc mặt tái nhợt, theo bản năng hít sâu vài hơi.

"Tâm trạng của cậu ấy không ổn định. Có thể bị tổn thương tâm lý." Mitchell quay đầu nói với Sanges: "Ở đây đã không còn mục tiêu giá trị, hãy khoanh tròn để cảnh sát hình sự tiến hành tìm kiếm tiếp theo."

Sanges cũng có chút lo lắng cho tình huống của Đặng Khải Văn, lập tức gật đầu đồng ý, thông qua bộ đàm gọi cảnh sát hình sự đi lên khoanh tròn.

Họ rút lui khỏi cầu thang, Mitchell đi trước, muốn đưa tay lên để đỡ Đặng Khải Văn, nhưng bị cậu dùng sức vẫy tay đẩy ra: "Tôi không sao."

Mitchell kinh ngạc giương mắt nhìn cậu, chỉ thấy trước trán cậu bị mái tóc lộn xộn che khuất, mơ hồ thấy ánh mắt dưới tóc rối bời, ánh mắt rét lạnh mà thanh tỉnh, giống như hàn tinh không có một chút tình cảm nào.

Mitchell biết người đàn ông này đã trở lại.

Đặng Khải Văn cứng rắn kiên cường, tháo vát sắc bén, dũng mãnh thiện chiến này đã trở về.

Hắn lui ra sau nửa bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đặng Khải Văn, chỉ thấy cậu lấy tay che cổ bị thương, bước dài không chớp mắt đi xuống cầu thang.

Quảng trường đặc biệt yên tĩnh dưới bầu trời tối tăm.

Dây cảnh giới màu vàng đen xen kẽ vây quanh thính phòng, mấy chiếc xe cảnh sát chặn ở bên ngoài. Cáng đang nâng lên từng học sinh bị thương ra ngoài, cách đó không xa mơ hồ nghe thấy mọi người nhẹ giọng khóc.

Người của gia tộc Cerci đã được cách ly bảo vệ, Regulus đứng ở bên cạnh quảng trường, mấy đặc cảnh S.W.A.T đi sát theo hắn. Thấy đoàn người Đặng Khải Văn đi ra, Regulus ba bước thành hai bước bắt kịp: "Kevin! Em không sao chứ?"

Đặng Khải Văn ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Regulus, một lúc lâu thì thầm nói: "——Anh ta tới rồi."

Mitchell trong nháy mắt liền phản ứng lại "anh ta" là ám chỉ Epro.

Regulus sắc mặt cũng hơi thay đổi: "Đến làm gì?"

"Vì Stanley."

"Tôi đã nói cho em biết là không nên bắt Stanley!..."

"Cho dù không vì chuyện này anh ta cũng sẽ tới." Đặng Khải Văn ngắt lời Regulus, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Một nửa mục đích của anh ta là anh, lần này chỉ là cảnh cáo."

Bọn Sanges đều mờ mịt đứng ở nơi đó, không biết hai người này đối thoại là có ý gì. Chỉ có Mitchell hiểu được bọn họ đang nói cái gì, đó là Epro đang cảnh cáo Regulus không được động vào người của anh ta, ít nhất cũng không nên đào góc tường nhà anh ta mà không kiêng nể gì như vậy.

Epro đã không quản lý nhiều trong những năm qua, anh ta thực sự là một nhà lãnh đạo tinh thần ở G.A, chỉ đưa ra một số quyết định cơ bản, hơn một nửa các công việc hàng ngày là giám đốc điều hành của G.A và Stanley cùng nhau quản lý.

Nhưng tác phong của vị lão đại xã hội đen này nhiều năm qua vẫn không thay đổi, vẫn như trong truyền thuyết máu tanh mà lãnh khốc, đi đến đâu liền đem khủng bố đến đó.

Coi như là Regulus Cerci cũng không thể bỏ qua cảnh báo đẫm máu từ vị lão đại xã hội đen kia.

"Khoảng thời gian gần đây tôi sẽ không liên lạc với anh nữa." Đặng Khải Văn lướt qua Regulus, đầu cũng không nghiêng một cái: "Chuyện Nanh Sói tôi sẽ đi điều tra."

Cậu chui vào chiếc xe Off-Road của S.W.A.T và đóng cửa lại.

Mitchell cuối cùng liếc nhìn Regulus, nhún vai chui vào xe.

Dọc theo đường trở về, trong xe im lặng không tiếng động, Đặng Khải Văn nhắm mắt không biết có phải đang ngủ hay không, các đội viên ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện, lại rất nhanh đều ngậm miệng lại, mỗi người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Xe dừng lại trước cửa cục cảnh sát, các đội viên lục tục xuống xe, đến cục cảnh sát giao trả trang bị và viết báo cáo.

Sanges là người đầu tiên xuống xe, chân hắn ta vừa rơi xuống đất, đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, quay đầu lại nhìn thấy Đặng Khải Văn nhảy xuống từ trong xe, nói: "Mấy cậu đi trước."

"Làm sao vậy?" Sanges nghi hoặc nhìn cậu.

Các đội viên lần lượt chui ra khỏi xe, có người đi về phía trước vài bước, có người hơi dừng một chút, nhìn trộm bầu không khí quỷ dị hai người

Mitchell là người cuối cùng đi ra, vừa mới từ trên xe nhảy xuống, chân còn chưa rơi xuống đất, liền nhìn thấy Đặng Khải Văn đột nhiên xách cổ áo Sanges, kéo một người đàn ông da trắng trưởng thành cao lớn cường tráng như vậy một đường đến bên cạnh bãi đậu xe! Toàn bộ động tác của cậu giống như là kéo túi rác, Sanges căn bản không có lực đánh lại, ngay sau đó đã bị đè trên mặt đất hung hăng bị đánh một quyền!

"Sếp!" Mấy đội viên lập tức kinh hô lên.

Sanges giãy dụa phản kháng, nhưng ngay sau đó bị Đặng Khải Văn một cước giẫm xuống dưới chân, trực tiếp đấm vào mặt: "Anh ta cho mày bao nhiêu tiền?! Hả? Bao nhiêu?!"

"Tôi không có..." Bên miệng Sanges không ngừng chảy máu, bởi vì răng bị gãy khiến giọng nói có chút méo mó: "Sếp, tôi... tôi không có..."

"Mẹ kiếp chó đẻ, cho rằng có Epro bảo kê tao liền không dám động đến mày phải không?!" Đặng Khải Văn lớn tiếng gầm lên: "Anh ta cho mày bao nhiêu tiền để mày bán đứng tao?! Nói!"

Sanges mở to mắt: "Cậu - làm sao cậu biết?"

"Làm sao tao có thể không biết? Mày là đội phó, là người đầu tiên của sở cảnh sát Los Angeles nhận được báo cáo xét nghiệm HIV của tao, mày còn chưa đưa báo cáo lên tổng bộ đã báo cáo trước cho Epro, có phải như vậy không? Còn tin tức hôm nay tao xin nghỉ phép cùng Regulus đến hội trường phát biểu, mày cũng là người đầu tiên biết, Mike không phải là người của S.W.A.T, hắn xin nghỉ cho tao nhất định sẽ thông báo cho mày trước, sau đó mày thông báo cho Epro, có phải như vậy không?!"

“...... Vợ tôi ở trong tay người của G.A, tôi không có cách nào cả!" Sanges cuối cùng đã sụp đổ thừa nhận: "Và anh ta cũng không bao giờ hỏi bí mật của lực lượng cảnh sát... mỗi tuần chỉ gọi cho tôi hỏi xem tình hình của cậu như thế nào. Sự việc HIV là quá lớn, ngay cả khi tôi không nói Epro cũng sẽ biết! Anh ta hứa chỉ cần mỗi tuần tôi báo cáo tình hình của cậu một lần, một năm sau anh ta sẽ thả Julia và trả cho tôi hai triệu đô la, tôi thật sự không có cách nào..."

Đặng Khải Văn hung hăng nhấc cổ áo Sanges lên: "Mày đã làm việc tại sở cảnh sát Los Angeles trong 18 năm! Cứ như vậy thiếu hai triệu kia?!"

"Tôi không thiếu tiền! Nhưng họ đã bắt Julia!" Sanges nghẹn ngào hét lên, "Hơn nữa Epro đã ra lệnh thì ai dám cự tuyệt? Tôi có dám nói là tôi không muốn sao? Đổi lại là cậu, cậu dám sao?"

Đặng Khải Văn hung hăng ném hắn ta xuống đất, bực bội đi hai vòng, đột nhiên lại nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất: "Julia đâu?"

Sanges run rẩy ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Đặng Khải Văn.

"Tôi... Tôi không rõ ràng lắm, tháng trước bọn họ cho tôi gặp cô ấy một lần, ở trong một biệt thự gần vùng núi phía Bắc..."

Đặng Khải Văn thô bạo đẩy hắn ta về phía trước, ngay sau đó đá một cú: "Đưa tôi đi tìm cô ấy!"

Sanges bị đá liêu xiêu, hoảng sợ nhìn Đặng Khải Văn: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Dẫn tôi đi cứu vợ cậu!" Đặng Khải Văn hét lên: "Ngu xuẩn, đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai!"

----------

6/9/2021

#NTT