Chương 11

Tối đến, Lục Chiến Thâm quay về nhà họ Lục, Ôn Như Họa đã cùng bà Lục ra ngoài mua sắm, chỉ có dì Trương xem ti vi với bé Nam.

Bé Nam nhìn thấy anh ta liền rất sợ hãi, cả người run hết lên. Lục Chiến Thâm chỉ nhìn cậu bé một cái, nhớ đến Uất Lam, trong lòng lại tức giận, bèn đi thẳng lên lầu.

Người đàn bà đó, thậm chí còn dám đòi anh ta chia một nửa tài sản của nhà họ Lục. Hừ! Đúng là tham lam tột độ. Ngụy trang hai năm rồi, cuối cùng đã lộ ra bộ mặt kinh tởm đó.

Luật sư đã gọi cho anh ta, báo rằng Uất Lam đã ký vào thỏa thuận, còn nói khi Uất Lam ký không hề đề cập đến chuyện phân chia tài sản của nhà họ Lục nữa, khi đi cũng không mang theo bất cứ thứ gì, không giống hạng người tham lam. Lục Chiến Thâm hừ một tiếng lạnh lùng: “Cô ta rất giỏi đeo bám, còn chưa biết cô ta đang tính toán gì, không chừng cô ta chỉ giả vờ thôi, anh đừng để bị cô ta gạt.”

“Chiến Thâm, anh về rồi hả?” Ôn Như Họa vừa đi mua sắm về, đẩy cửa phòng sách bước vào, trên tay đang bưng một ly trà.

Đưa ly trà cho Lục Chiến Thâm, Lục Chiến Thâm cất điện thoại đi rồi cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm. “Như Họa, sao đi mua sắm muộn quá vậy em? Lần sau cùng mẹ về sớm một chút.”

Ôn Như Họa thấy Lục Chiến Thâm đã uống ly trà, nhếch mép cười, rồi ngồi lên chân Lục Chiến Thâm, bầu ngực như vô ý nhẹ nhàng chạm vào ngực anh ta. “Chiến Thâm, anh không biết trong hai năm qua em nhớ anh đến mức nào đâu, một mình ở một đất nước xa lạ. Em hối hận rồi, hối hận vì trước đây đã bỏ đi. Đáng lẽ em phải tin anh, tin rằng trong trái tim anh chỉ yêu một mình em.”

Lục Chiến Thâm chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng, một ngọn lửa kỳ lạ lan ra khắp cơ thể. Anh ta nheo mắt lại nhìn Ôn Như Họa, khớp ngón tay từ từ cứng lên, anh ta đẩy Ôn Như Họa ra: “Như Họa, cũng khuya rồi, em đi nghỉ đi. Anh còn một số công việc, cần phải xử lý.”

Ôn Như Họa thấy Lục Chiến Thâm đã uống ly trà có bỏ thuốc, vậy mà vẫn từ chối cô ta, rõ ràng Uất Lam đã ký thỏa thuận ly hôn rồi, nhưng đến bây giờ Lục Chiến Thâm cũng chưa định ngày cưới với cô ta. Ôn Như Họa cắn chặt răng, đều tại con đ* Uất Lam đó!

Ôn Như Họa rời khỏi phòng sách với vẻ mặt thấu hiểu, vừa ra khỏi phòng liền thay đổi thái độ, đi thẳng đến phòng ngủ của bé Nam, nhéo một cái thật mạnh vào má của đứa bé đang ngủ say. “Đều tại con mẹ đ* của mày, con đ* Uất Lam, cả đứa con hoang là mày nữa!”

Bé Nam khóc thét lên, dì Trương nghe thấy tiếng động liền mở cửa phòng ra xem, nhìn thấy Ôn Như Họa, ngay lập tức hiểu ra cô ta đang ngược đãi bé Nam, bèn vội vàng bước đến bảo vệ bé Nam. “Cô Ôn, bé Nam còn nhỏ, chưa biết gì.”

“Dì Trương, nếu dì dám nói chuyện này ra, tôi sẽ không tha cho dì.” Dì Trương là người ở lâu năm của nhà họ Lục, Ôn Như Họa không có cách nào đuổi dì Trương ra khỏi nhà ngay lập tức được, nhưng đoán chắc dì Trương cũng không dám mở miệng nói ra đâu.

------

Lục Chiến Thâm tắm nước lạnh nửa tiếng mới làm hạ được ngọn lửa hừng hực trong cơ thể. Anh ta nhìn ly trà đặt trên bàn làm việc, cầm điện thoại lên và gọi cho trợ lý. “Cậu giúp tôi đến sở thú tìm đoạn phim quay xung quanh hòn non bộ vào ngày hôm đó.”

Không phải anh ta không tin Ôn Như Họa, chỉ có điều…

Trong lòng anh ta có một giọng nói nói với anh ta rằng, Uất Lam không nói dối.

Anh ta cũng không biết tại sao bản thân anh ta đến bây giờ vẫn muốn thử tin Uất Lam. Vừa nghĩ đến Uất Lam, trong lòng anh ta lại thấy bực bội một cách khó hiểu.