Chương 1.2

Chước Hoa cười khổ một tiếng, thôi thôi, nếu đã tránh thoát, cũng là ý trời, nếu hôm nay có thể trọng sinh, thì những chuyện đó xem như đã qua, không cần nhắc lại.

Nghĩ thấu những rối loạn trong đầu, Chước Hoa chỉ cảm thấy cả người thông thấu hơn nhiều, theo thói quen cong môi, nếu là khuôn mặt trước kia, tất nhiên sẽ tà mị đến cực điểm, hiện tại thân thể này đầu tóc rối bù, mặt mày xám tro, nụ cười đó liền bị biến chất.

“Ha ——”

“Răng rắc ——”

“Răng rắc ——”

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, anh thanh không tính là nhỏ kia càng có vẻ quỷ dị, gần như chớp mắt, Chước Hoa ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Xác chết!

Cậu mở to mắt, nếu là tu vi Nguyên Anh kỳ kiếp trước của cậu, thứ đồ chơi đó đương nhiên không đáng để nói tới, nhưng hiện tại, cơ thể này của cậu không biết đã đói bụng mấy ngày, cả người vô lực, đau nhức, vừa thử cảm nhận liền phát hiện bên trong không có chút linh lực nào, lại là một phàm nhân không có tu vi. Còn chưa kịp ảo não, Chước Hoa nhanh chóng đứng lên, thật vất vả mới có thể sống lại, cậu không thể lãng phí, khi tính mạng của con người bị uy hϊếp, thường sẽ bộc phát tiềm lực không tin được.

Trong tầm tay không có vũ khí để phòng vệ, đơn giản quét mắt nhìn một vòng, xung quanh ngay cả một hòn đá cũng không có.

Ảo não than nhẹ một tiếng liền nhanh chóng bình tĩnh lại, Chước Hoa mắt sáng như đuốc, tinh tế quan sát xác sống đang đi về phía cậu.

Thân hình cứng đờ, động tác thong thả, cánh tay phải bị cắt chỉ còn lại một tầng da treo trên vai, không biết bị ai mổ bụng mà ruột cũng lòi ra ngoài, sau cổ dường như treo thứ gì đó, có lẽ điểm trí mạng nằm ở phần cổ.

Trong đầu nhanh chóng đưa ra phán đoán, cậu lắc mình trốn ra sau, dùng khủy tay hung hăng đánh lên cổ nó, trong lúc đó có thứ gì đó hình tròn rơi xuống, trong chớp nhoáng, ngón tay như chạm phải thứ gì đó non mềm nhưng cậu lại không có tinh lực so đo.

Đau —— cảm giác đau nhức từ cánh tay truyền đến, cơ thể này thật sự là yếu hơn cả tưởng tượng của cậu, không nói đến xương của bộ xác chết này cứng như sắc hay không, trong trường hợp không có vũ khí, lấy cơ thể mà đối chọi với nó chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Lúc này xác sống kia cảm ứng được mà xoay người lại, vươn tay trái còn bình thường lại qua, móng tay đen nhánh trông rất sắc bén, vừa nhìn liền biết có thể bị đâm xuyên da thịt, chẳng lẽ lại chờ chết như vậy? Không cam lòng! Cửu tử nhất sinh khó khăn lắm mới có thể nhặt về một cái mạng, sao cậu có thể cam tâm được?!

Nguy hiểm gần ngay trước mắt, đồng tử Chước Hoa co rút kịch liệt, tinh thần áp lực đến cực hạn, Phập —— không biết nơi nào truyền ra một âm thanh mỏng manh giống như tiếng thứ gì đó bị kéo đến cực hạn rồi đứt ra, một ánh sáng màu xanh lóe lên, xác sống ở trước mắt đong đưa vài cái rồi ngã xuống phía sau.

Đáy mắt vẫn còn mang theo kinh ngạc, không tin, Chước Hoa còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, tất cả tinh thần như bị rút đi, thoát lực ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Cách đó 30 mét có một chiếc xe từ từ dừng lại sau đó tiến về phía cậu.

“Tên nhóc này lại có thể kích phát dị năng, còn là hệ băng có tính công kích mạnh, trong đoàn của chúng ta dường như không có hệ băng.” Thanh niên ngồi ở ghế điều khiển nắm lấy tay lái, biểu tình kích động nói.

“Thật ra cũng là do cậu ta gặp may có dị năng ngay trong thời điểm này, hơn nữa đối diện là một xác sống cấp thấp, nếu không sẽ không tránh khỏi kết cục vừa có dị năng đã bị xác sống ăn sạch.” Người đàn ông ngồi ở ghế sau tên Trang Trọng nói.

“Bất quá nơi này nằm trong phạm vi sinh hoạt của căn cứ, sao lại xuất hiện xác sống ở đây?”