Edit:
Mr.Downer
Giang Hạo Phong nhận thức Thẩm Thư Kiệt của cửa tiệm đồ ngọt đến hỗ trợ tại party nhà mình, sau đó Giang thiếu gia liền tìm cơ hội tổ chức party mấy lần, Thẩm Thư Kiệt cũng dần dần quen thân với hắn.
Giang thiếu gia chỉ sẽ thích người, nhưng sẽ không theo đuổi người, vì vậy hắn yên lặng thầm mến tiểu ca Thẩm Thư Kiệt của cửa tiệm bánh ngọt, một lần yêu thầm này, liền yêu đến hai, ba năm.
Cái ngày Thẩm Thư Kiệt xảy ra chuyện, Giang Hạo Phong vừa vặn kiếm cớ đến cửa hàng bánh ngọt gặp cậu, hắn giả vờ giả vịt gọi điện thoại đặt bánh, Thẩm Thư Kiệt nói cho hắn biết thời gian cụ thể tới lấy sau đó than thở một câu: “Ngày hôm nay ba giờ sáng đã phải dậy làm một cái bánh kem cực lớn cho một lễ cưới, lúc này buồn ngủ muốn chết, mà chỉ có một mình em trông tiệm, Giang Hạo Phong anh mau đến đây tán dóc với em đi.”
Giang thiếu gia cầu còn không được, hắn tận dụng giữa trưa vừa hết bận việc đi tìm Thẩm Thư Kiệt.
Xe Giang Hạo Phong vừa quẹo vào con phố của tiệm bánh, liền lập tức nhìn thấy trong cửa hàng Thẩm Thư Kiệt làm việc bốc lên khói đặc cuồn cuộn, Giang Hạo Phong không thể tin được bước từ trên xe xuống, hắn sững sờ một chút, cửa xe cũng không kịp đóng đã vội chạy tới. Trên đường không ít người vây xung quanh, hắn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thư Kiệt nhưng không tìm thấy, tiếp đó hắn cầm điện thoại gọi cho di động của Thẩm Thư Kiệt nhưng không hề có ai bắt máy. Giang Hạo Phong không kịp suy nghĩ rõ ràng hậu quả liền trực tiếp xông vào trong cửa tiệm, may mà hắn đã tới đây mấy lần, biết rõ kết cấu bên trong. Lúc vọt vào, Thẩm Thư Kiệt đang nằm nhoài trên quầy trước ngủ say, Giang Hạo Phong thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt, sau đó hắn vỗ mấy lần để lay cậu tỉnh dậy, Thẩm Thư Kiệt mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn, cậu còn chưa kịp hỏi, đã bị Giang Hạo Phong kéo lên trên lưng: “Tỉnh táo lại một chút.”
Sau khi Thẩm Thư Kiệt hơi tỉnh táo, cậu liền cảm nhận được mùi khói dầy đặc xông vào trong miệng mũi, khiến cậu sặc sụa chảy nước mắt: “Sao… Sao thế này?”
Giang Hạo Phong không hề trả lời, chỉ cõng cậu nhanh chóng xông ra ngoài, khi vừa chạy ra đường còn chưa kịp thả người xuống, bên trong tiệm đã phát sinh một tiếng vang thật lớn, giống như vật gì nổ.
Thẩm Thư Kiệt một mặt khϊếp sợ nhìn tất cả trước mắt không biết làm sao.
Nguyên nhân bén lửa cuối cùng cũng tìm được, Thẩm Thư Kiệt đun nguyên liệu làm bánh ở sau bếp nhưng quên chưa tắt lửa đã trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Tuy trưởng tiệm Vương luôn luôn chăm sóc cậu, thế nhưng tổn thất trong tiệm cần phải bồi thường thì vẫn phải bồi thường, cha mẹ Thẩm Thư Kiệt chết sớm, ngoại trừ một căn nhà nhỏ trên một con đường tồi tàn, cũng không để lại cho cậu cái gì, cho dù bán nhà vẫn thiếu một khoảng tổn thất lớn, trưởng tiệm Vương không hối thúc cậu bồi thường, nhưng Thẩm Thư Kiệt không dám thả lỏng, cậu tìm rất nhiều việc làm thêm nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Lúc Giang Hạo Phong tìm đến cậu, Thẩm Thư Kiệt đang đứng trước cửa tiệm bánh ngọt tan hoang ngẩn người, cậu thấy Giang Hạo Phong đi tới, lén lút xoa cặp mắt ửng đỏ, sau đó giương khóe miệng cười với hắn: “Không có gì khó, người còn sống vẫn có thể kiếm tiền, may mắn là cả người em không sao cả, sau này em có thể từ từ đền bù tổn thất cho trưởng tiệm.”
Giang Hạo Phong nhìn dáng vẻ giả bộ kiên cường của cậu mà trái tim như bị siết chặt: “Thẩm Thư Kiệt, anh cũng có chuyện khó khăn, em có thể giúp anh một chút được không?”
“Hả?”
“Anh có thể giúp em giải quyết những vấn đề này, em… Kết hôn với anh đi.”
“A?” Thẩm Thư Kiệt mở to mắt không hiểu nhìn hắn.
Giang Hạo Phong suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Em không thích anh cũng không sao, dù gì… Anh cũng không có thích em… Chúng ta kết hôn khế ước, anh giúp em, em cũng giúp anh một chút được chứ?”