Dạ Vương

6.63/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, cường cường, yêu nghiệt, nữ vương thụ, quần lang, nhất thụ đa công Nóng quá. Thân thể giống như sắp bốc cháy… Nghẹt thở, Kiều Sanh đã khôi phục ý thức. Sau một trận ho khan như tê  …
Xem Thêm

Chương 62
.

P/s: Nay có beta mới phụ Hà, thấy tiến độ edit nhanh hơn hẳn. Thiệt là yêu cô Phương Hạnh quá đi mà :”>

.

Nụ cười của Kiều Sanh khiến sau lưng Liên Mặc Sinh ứa mồ hôi lạnh, trên trán cũng rịn mồ hôi.

“Tôi hầu hạ cậu sẽ tốt hơn!”

“Hử? Vợ hầu hạ cho chồng không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”

Liên Mặc Sinh lau mồ hôi trên trán, cười gượng.

Kiều Sanh nắm cằm cậu ta, kéo mặt đối phương tới trước mặt mình, nheo mắt lại: “Hay là, cậu muốn làm phía dưới, để tôi ‘hầu hạ’ cho một chút?”

Mặt hai người ở gần sát nhau, Liên Mặc Sinh cũng thấy rõ nụ cười mang hàm ý xa lạ trong mắt Kiều Sanh.

Liên Mặc Sinh nhíu mày, không lẽ cậu ta nói thật.

Lần này đúng là đùa quá trớn rồi…

Khi nãy Liên Mặc Sinh nói vậy chỉ là muốn nhân cơ hội trêu Kiều Sanh chút thôi, cậu ta không ngờ rằng trộm gà không thành còn làm mất cả nắm gạo.

Cậu ta có thể chấp nhận mọi yêu cầu của Kiều Sanh, trừ việc làm Bottom…

Kiều Sanh hôn lên môi Liên Mặc Sinh một cái.

Đây là lần đầu tiên Kiều Sanh chủ động như vậy nhưng lại khiến Liên Mặc Sinh hốt hoảng.

Kiều Sanh ôm Liên Mặc Sinh, tay phải vuốt ve hông cậu ta, rồi vuốt xuống dần.

Nơi cấm kỵ bị vuốt ve khiến khóe mắt Liên Mặc Sinh giật giật mấy cái, lập tức giữ tay y lại.

Kiều Sanh cười nói: “Sao vậy? Không muốn?”

“Còn phải hỏi?”

“Tại sao chứ?”

Nguyên nhân này không cần phải giải thích thêm, đương nhiên là Liên Mặc Sinh sẽ không thỏa hiệp. Kiều Sanh như hạ quyết tâm, nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm rồi từ từ cởi cúc áo bệnh nhân của mình ra…

Trong thoáng chốc, Liên Mặc Sinh đen mặt.

Vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một y tá đi tới.

“Kiều tiên sinh, tới giờ thay băng…”

Còn chưa nói hết câu, y tá đã bị tình cảnh trước mắt làm cứng người…

Khi đó cả người Liên Mặc Sinh đang đè lên người Kiều Sanh, gối trái gập lại, như đang muốn bò lên giường, một bàn tay còn đang kìm cổ tay phải của y, kéo lên đầu giường, vạt áo Kiều Sanh hơi vén lên, cúc áo cũng đã cởi hết một nửa…

“Ngại quá, đã quấy rầy hai người rồi, tôi chưa nhìn thấy gì cả!” Ngây ra chừng ba giây, y tá xấu hổ, lui ra ngoài.

Cửa phòng bệnh đóng lại.

Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh: “…”

Hai người im lặng một hồi, Kiều Sanh mới làm tiếp chuyện ban nãy vừa bị quấy rầy.

Y cởi nốt chiếc cúc cuối cùng.

Nhìn đồi ngực trắng nõn của y, khóe môi Liên Mặc Sinh hơi cong lên, cười tà: Thật muốn đè tôi sao? Đâu có dễ dàng như vậy…

Trong khoảng thời gian qua, ở trước mặt Kiều Sanh cậu như một con chó thật to đã trải qua huấn luyện, đơn giản là vì cậu ta càng nghe lời thì càng dễ ôm Kiều Sanh lên giường. Tính tình của Kiều Sanh là ăn mềm không ăn cứng, Liên Mặc Sinh nhìn thấu điểm này, cho nên mới thu đi móng vuốt của mình, vờ như ngoan ngoãn. Cũng chính vì như vậy, thời gian qua cậu ta đã ‘ăn’ Kiều Sanh từ trong ra ngoài hết mấy lần.

Tuy nhiên, có ngoan ngoãn đi nữa cũng phải có giới hạn.

Kiều Sanh cởϊ qυầи áo của mình xong, lại chủ động cởϊ qυầи áo Liên Mặc Sinh.

Chiếc áo thun bị vén lên, vòng eo hơi gầy của Liên Mặc Sinh lộ ra. Kiều Sanh đưa tay vuốt ve ‘mấy khối gạch vụn’ rắn chắc trên bụng cậu ta, vuốt lên trên ngực…

Tay Kiều Sanh hơi lạnh, xúc cảm rõ ràng, ánh mắt Liên Mặc Sinh trở nên u ám, ý cười trong mắt cũng ngày càng sâu thêm.

Khá lắm, để xem là ai đè ai…

Liên Mặc Sinh bò lên giường, hai tay chống hai bên Kiều Sanh, từ trên cao nhìn xuống.

Áo của Liên Mặc Sinh bị Kiều Sanh kéo tới ngực, cậu ta rướn người lên cởϊ áσ ra.

Nửa thân trên của Liên Mặc Sinh theo động tác cởϊ áσ mà dang rộng, thân thể cường tráng mà cân đối, rắn chắc, đường cong mê người, không kém người mẫu là bao nhiêu.

Kiều Sanh nắm lấy eo cậu ta.

Liên Mặc Sinh tiện tay quẳng cái áo sang một bên.

Kiều Sanh lại cởi bỏ dây lưng của người nọ, kéo khóa, tuột chiếc quần bò của cậu ta xuống, lộ ra chữ CK trên qυầи ɭóŧ.

Kiều Sanh kéo qυầи ɭóŧ cậu ta ra, đưa ngón tay vào thăm dò…

Liên Mặc Sinh có phản ứng.

“Thật là nhanh quá nha!” Kiều Sanh nói.

“Đương nhiên rồi!” Liên Mặc Sinh cười tà, cúi người, nói khẽ vào tai y: “Chỉ cần nhìn thấy cậu, bất kể cậu có cởϊ qυầи áo hay không, tôi đều sẽ cương lên!”

Giọng của cậu ta rất trầm, lời thốt ra cũng có chút hạ lưu, tuyệt không tương xứng với vẻ ngoài tuấn tú của mình và ánh mắt kia như đang hận không thể nuốt ngay Kiều Sanh vào bụng.

Không giả vờ ngoan ngoãn nữa sao?

Trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện vẻ trào phúng. Y ngồi dậy, cắn nhẹ vào thứ lồi lên trước ngực Liên Mặc Sinh.

Đó giờ Liên Mặc Sinh chưa từng bị ai chạm vào nơi này, thân thể cậu ta khẽ run lên một cái.

Cảm giác tê tê dại dại kéo tới như bị một luồng điện đánh trúng.

Phía dưới của Liên Mặc Sinh lại càng trướng dữ dội hơn…

Kiều Sanh ôm eo cậu ta, xoay người một cái, Liên Mặc Sinh lập tức bị đè xuống dưới.

Kiều Sanh giữ chặt cổ tay đối phương, kéo sang hai phía.

“Cậu muốn đè tôi tới vậy sao?” Liên Mặc Sinh không hề bối rối, mà cười híp mắt, nhìn Kiều Sanh.

“Đương nhiên!” Kiều Sanh mỉm cười, “Nếu cậu đã không muốn cho ‘người vợ’ như tôi hầu hạ ‘người chồng’, vậy thì làm ngược lại đi, để tôi vào vai ‘người chồng’ đó cho!”

Liên Mặc Sinh nhíu này, “Đây chẳng qua là nói đùa mà thôi!”

“Nhưng tôi lại cho là thật!”

“…”

“Tôi chưa từng đè một gã đàn ông nào cả, hôm nay phải thử với cậu một lần mới được!”

“Tin tôi đi, cậu sẽ không thích cái cảm giác đó đâu!”

“Tại sao?”

Liên Mặc Sinh nói xong thì xoay người, vị trí của hai người lập tức đổi lại, Liên Mặc Sinh lại đè Kiều Sanh xuống thêm lần nữa.

“Bởi vì tôi sẽ khiến cậu thích tới nỗi chỉ muốn nằm dưới mãi mãi…”

“Hử? Giọng điệu ghê gớm thật!”

“Khả năng của tôi không phải là cậu đã được thưởng thức nhiều lần rồi sao? Vẫn còn nghi ngờ à?” Liên Mặc Sinh cúi đầu, vùi vào cổ Kiều Sanh, đôi môi cực nóng chạm vào cái cổ thon thon.

“Chỉ nhiêu đó thôi à? Cũng không phải tài giỏi cho lắm!” Kiều Sanh giễu cợt.

Ý cười trong mắt Liên Mặc Sinh nhạt dần.

Cậu ta vẫn luôn rất tự tin về mặt đó của mình, dù biết Kiều Sanh cố ý nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn thấy ấm ức.

Liên Mặc Sinh không nói gì nữa, tiếp tục hôn Kiều Sanh, hôn từ cổ xuống ngực, đi tới đâu để lại dấu hôn tới đó như muốn phát tiết tâm trạng của mình.

Cậu ta muốn chứng minh năng lực của mình với Kiều Sanh…

Những nụ hôn thô bạo đó làm Kiều Sanh khó chịu. Lúc trước Liên Mặc Sinh luôn rất dịu dàng, giờ lại như con sói con ngoan độc, xem ra đã bị kí©h thí©ɧ không nhẹ rồi.

Kiều Sanh cau mày: “Tôi nói rồi, tôi không thích bị người khác khống chế!”

Liên Mặc Sinh vờ như không nghe thấy.

Kiều Sanh không vui, đánh cho Liên Mặc Sinh một quyền vào bụng, nhưng lại bị cậu ta đón được.

Liên Mặc Sinh kéo tay y lên đầu giường, “Cưng à, hiện giờ là do tôi quyết định!”

Kiều Sanh nhíu mày: “Cậu định chơi trò cưỡng ép?”

Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Tôi chỉ muốn cho cậu cảm nhận sự mạnh mẽ của tôi thôi!”

Kiều Sanh lạnh lùng nói: “Buông ra, nếu không tôi sẽ khiến cả đời cậu về sau mãi mãi không ‘mạnh mẽ’ được nữa!”

Liên Mặc Sinh cắn nhẹ lên vành tai y, đầu lưỡi luồn vào tai trong, “Cưng à, cưng mê người như vậy sẽ chỉ khiến tôi ngày càng mạnh mẽ hơn thôi!”

Nói xong còn thổi nhẹ vào tai Kiều Sanh một cái.

Đó là vùng mẫn cảm của y…

Kiều Sanh nheo mắt lại, Liên Mặc Sinh khiến y thật nhột…

Y cũng có phản ứng.

Liên Mặc Sinh cảm nhận được thân thể Kiều Sanh xảy ra biến hóa, cậu ta cẩn thận tránh cái chân bị thương của y, tuột quần y ra.

Kiều Sanh không hề phản kháng, mà miễn cưỡng nhìn người nọ.

Liên Mặc Sinh nâng cái chân không bị thương của y lên, đặt bên khuỷu tay, rồi đè về trước.

Liên Mặc Sinh cố tình kéo hai chân y ra, để nơi đó hiện ra trước mắt mình. Cậu ta nhìn chằm chằm vào chỗ đó, ánh mắt nóng rực.

Quần của Liên Mặc Sinh bị tuột đến đùi, vải quần siết chặt hai đùi cậu ta, không thấy một khe nào hở. Đường cong khiêu gợi sau lưng cậu ta khiến kẻ khác phải gào lên, mông cậu ta thật vểnh, thật đẹp.

Tiếc là Kiều Sanh không thể nào nhìn thấy.

Liên Mặc Sinh cúi người.

Nửa thân dưới của hai người chạm vào nhau, sắp tiến hành quá trình kết hợp cuối cùng.

Cảm nhận được thứ nóng rực của Liên Mặc Sinh đang quanh quẩn bên ngoài, Kiều Sanh cũng không gấp mà thản nhiên nói: “Cậu quên chuyện lần trước ăn một phát súng của tôi thế nào rồi à?”

“Dĩ nhiên là nhớ!” Liên Mặc Sinh mỉm cười: “Tuy nhiên, lần trước là cậu bắn tôi, còn lần này là tôi ‘bắn’ cậu…”

Cậu ta nói chuyện tuy rất thô bỉ, nhưng nụ cười lại tỏa sáng như ánh mặt trời.

Biểu cảm của Kiều Sanh rất thản nhiên. Trong lúc Liên Mặc Sinh không chú ý, y luồn tay phải xuống dưới gối.

Từ lúc nằm viện tới giờ dưới gối y lúc nào cũng có một khẩu súng đề phòng tình huống nguy cấp, giờ đúng là lúc phát huy tác dụng rồi.

Liên Mặc Sinh rất quá đáng, không chỉ ép buộc y mà còn dám ăn nói như vậy. Y phải cho con chó săn bé bỏng này một viên đạn, dạy cho nó một bài học mới được.

Ngay lúc này, cửa lại mở ra.

Hai người cùng quay đầu nhìn ra cửa, người ngoài cửa là Kiều Tử Việt.

Vào lúc ấy, Liên Mặc Sinh cũng đã đâm vào trong cơ thể Kiều Sanh…

Thêm Bình Luận