Dạ Vương

6.63/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, cường cường, yêu nghiệt, nữ vương thụ, quần lang, nhất thụ đa công Nóng quá. Thân thể giống như sắp bốc cháy… Nghẹt thở, Kiều Sanh đã khôi phục ý thức. Sau một trận ho khan như tê  …
Xem Thêm

Chương 55
.

Dự tính để Liên Mặc Sinh làm bảo tiêu của Kiều Sanh cũng không phải chỉ là tùy tiện nói ra, mà đó chính là quyết định sau khi y đã suy nghĩ cặn kẽ. Thân thủ của Liên Mặc Sinh rất tốt, tốc độ phản ứng nhanh nhẹn, để cậu ta bảo vệ mình thì đúng là không gì bằng. Tuy là thân thủ của Kiều Sanh cũng không kém, nhưng thời gian huấn luyện của y quá ngắn, kinh nghiệm không đủ, cho nên có Liên Mặc Sinh ở cạnh sẽ càng khiến y yên tâm hơn.

Nếu là cận vệ, thì khẳng định Liên Mặc Sinh phải hòa vào cuộc sống của Kiều Sanh. Vì thế, hôm sau, lúc dùng cơm chiều, y đã giới thiệu Liên Mặc Sinh với mọi người trong nhà.

“Đây là bảo tiêu mà tôi vừa mới thuê về, tên là Liên Mặc Sinh!”

“Bảo tiêu?” Kiều Mạc Nhiên nhíu mày, nhìn Liên Mặc Sinh, đánh giá, rất không hài lòng mà nói: “Con tìm ở đâu tới vậy? Nhìn y chang một thằng sinh viên!”

Kiều Sanh cười nói: “Cậu ta không phải sinh viên gì cả mà là bảo tiêu chuyên nghiệp đấy!”

Kiều Mạc Nhiên vẫn thấy lo, “Nếu con cần bảo tiêu, ba sẽ giúp con tìm vài người. Ba có quen mấy công ty bảo tiêu rất khá, tùy tiện chọn ra mấy người cũng đáng tin hơn gã này!”

Vài lần gặp nguy hiểm nên ông ta có thuê mấy bảo tiêu, trong ấn tượng của ông ta, bảo tiêu đều là những người có dáng vẻ khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, cho nên Liên Mặc Sinh hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của ông ta. Trong mắt ông ta, Liên Mặc Sinh – có ngoại hình tuấn dật đó giống một thằng thư sinh chỉ biết ăn hơn.

Kiều Sanh nói: “Chuyện này ba không cần lo, cứ để Liên Mặc Sinh làm bảo tiêu cho con là thích hợp nhất!”

Thấy y vẫn kiên trì như thế, Kiều Mạc Nhiên có chút không vui, nhưng ông ta không phản bác gì nữa, mà thản nhiên nói: “Con giống y chang Tử Việt, bày đặt không thích phụ nữ, chỉ thích chơi cái đám đàn ông không ra gì. Giờ mấy đứa có muốn làm gì ba không quản, nhưng sau này nhất định phải kết hôn, tới chừng đó cũng không thể làm bậy theo ý đứa nào được!”

Kiều Tử Việt tự dưng vô tội cũng trúng đạn, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Khóe mắt Liên Mặc Sinh cũng giật giật mấy cái.

Kiều Sanh cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt lại vờ như không để ý, “Con hiểu rồi!”

Người hầu bưng thức ăn lên bàn, bắt đầu bữa cơm chiều.

Bảo tiêu không thể ngồi ăn cùng, vì thế Liên Mặc Sinh bèn đứng một bên, buồn chán nhìn Kiều Sanh ăn uống.

Trên bàn ăn không ai nói gì, thức ăn cũng rất ngon, Kiều Sanh ăn rất vừa miệng. Riêng Kiều Tử Việt và Kiều Mộ Đình dường như ăn không ngon, Kiều Tử Việt mặt mày tối tăm, dường như còn đang để ý mấy câu Kiều Mạc Nhiên nói khi nãy. Kiều Mộ Đình thì bình tĩnh hơn, thi thoảng lại nhìn về phía Kiều Sanh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Kiều Uất Lệ ngồi đối diện với y luôn nhìn y bằng vẻ mặt khinh thường, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Liên Mặc Sinh cũng có chút tối tăm.

Sau bữa cơm chiều, Kiều Sanh cùng Liên Mặc Sinh lên lầu.

Kiều Mộ Đình đi theo phía sau bọn họ.

Vừa bước vào phòng Kiều Sanh, cuối cùng mặt Kiều Mộ Đình cũng có biểu cảm. Cậu liếc xéo Liên Mặc Sinh một cái, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”

Kiều Sanh nói: “Không phải ban nãy tôi đã nói rất rõ rồi sao? Cậu ta là bảo tiêu tôi thuê về!”

“Tự dưng anh lại thuê bảo tiêu làm gì?”

“Đương nhiên là bảo vệ tôi rồi! Đừng nói là ngay cả bảo tiêu dùng để làm gì cậu cũng không biết?” Giọng của Kiều Sanh đầy vẻ trào phúng.

“Có tôi bảo vệ anh là được rồi, không cần phải thuê bảo tiêu làm gì!”

Thái độ hùng hổ của Kiều Mộ Đình khiến nụ cười trên mặt Kiều Sanh lạnh xuống, y không chút khách khí nói: “Chuyện này do tôi quyết định, không cần người khác xen vào!”

“Tôi không phải người khác!” Kiều Mộ Đình nói.

Kiều Sanh tựa tiếu phi tiếu hỏi lại, “Vậy cậu cảm thấy cậu là gì của tôi?”

Người yêu…

Kiều Mộ Đình vừa định lên tiếng, cậu đột nhiên nhớ tới lần trước mình tỏ tình bị Kiều Sanh cự tuyệt không chút lưu tình, thế là cậu đành phải cố nuốt hai từ đã đi tới tới cổ họng trở vào trong bụng.

Hai người đều trầm mặt, bầu không khí cũng trở nên cứng nhắc.

Lúc này, Liên Mặc Sinh ở cạnh đột nhiên huýt sáo, đó là một giai điệu rất vui.

Thoáng chốc, sắc mặt Kiều Mộ Đình lại càng khó coi hơn, cậu liếc Liên Mặc Sinh một cái, Liên Mặc Sinh lại cố tình nhìn lên trần nhà, vờ như không phát hiện.

Cậu ta cố ý…

Kiều Mộ Đình không phải một người hay nghĩ ngợi lung tung, nhưng vừa rồi lúc Liên Mặc Sinh xuất hiện, trong lòng cậu như bị cái gì đó đâm vào, không cách nào nhổ ra được, khiến cậu rất khó chịu, còn có xúc động muốn nổi điên.

Kiều Sanh biết cậu đang lo lắng chuyện gì, y cũng không cố tình vạch trần. Từ lúc y trốn khỏi Alex, y đã quyết định không để bản thân bị thứ gì trói buộc nữa. Cả Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh đều muốn độc chiếm y, điều này y biết rất rõ, nhưng y lại không muốn hồi đáp bọn họ. Tình cảm là thứ hư vô, mờ mịt, y không có hứng thú, quan trọng nhất là y không thích trở thành đồ của bất kỳ kẻ nào.

Trong lòng y có một nỗi ám ảnh và toàn bộ đều do Alex ban tặng.

Hoặc giả, khả năng yêu một người nào đó đã sớm biến mất cùng với trí nhớ của y…

Sau một hồi lâu trầm mặc, cuối cùng Kiều Mộ Đình cũng lên tiếng thỏa hiệp, “Đành vậy! A Sanh, anh cần bảo tiêu thì cứ thuê đi!”

Kiều Sanh cười nhạt.

… …

Kiều Mộ Đình đi rồi, Liên Mặc Sinh lập tức xụ mặt xuống.

“A Sanh, cậu và cậu ta có quan hệ thế nào?” Liên Mặc Sinh hỏi.

“Quan hệ anh em!”

“Nhưng thái độ vừa rồi của cậu ta cũng không phải xem cậu là anh em nha!” Liên Mặc Sinh rầu rĩ.

“Vậy cậu cảm thấy cậu ta xem tôi là gì?” Kiều Sanh hỏi lại, vẻ mặt đầy hứng thú.

“Cậu ta thích cậu!”

“Chắc là vậy!”

“Tôi cũng thích cậu!”

Kiều Sanh nhíu mày, nói: “Vậy thì thế nào?”

Liên Mặc Sinh thốt ra một câu đầy mùi dấm chua, “Không có gì! Tôi chỉ là đang nghĩ, cậu thích cậu ta nhiều hay là thích tôi nhiều thôi!”

Kiều Sanh cười, không đáp.

Liên Mặc Sinh sờ cằm, giống như đã nghĩ thông suốt, “Nhưng xem thái độ với cậu ta của cậu khi nãy, tôi nghĩ tôi vẫn có hi vọng lớn nhất!”

“Ý cậu là sao?” Kiều Sanh tự rót cho mình một ly rượu đỏ, ngồi trên ghế sa lon.

“Đáp án rất rõ ràng!” Liên Mặc Sinh ngồi xuống cạnh y, nhích tới, vẻ mặt xấu xa, “A Sanh, lâu rồi mình không có làm…”

“Cậu có thể dùng tay làm, hoặc là ra ngoài tìm mấy Ngưu lang, Tiểu thư giải quyết!” Kiều Sanh miễn cưỡng nói.

“Tôi chỉ muốn làm với cậu thôi!”

Lúc này, trông Liên Mặc Sinh như một con chó thật to chờ chủ nhân cho ăn, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi lắc lắc phía sau. Kiều Sanh bỗng nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, khi đó Liên Mặc Sinh không có đáng yêu như thế. Y cũng nhớ mình từng tặng cậu ta một phát súng, vì thế mới miễn cưỡng lên tiếng, “Cởϊ qυầи áo!”

Liên Mặc Sinh vui vẻ, lập tức cởi bỏ áo khoác.

Trên ngực cậu ta còn quấn băng, phía trên còn hơi đỏ, làm nổi bật thân hình rắn chắc, gợi cảm.

Tầm mắt của Kiều Sanh dừng lại trên vai trái Liên Mặc Sinh, nơi đó có một vết sẹo nho nhỏ, rất nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, đó là nơi trước đây bị y bắn trúng.

“Cậu thường bị thương lắm sao?” Kiều Sanh hỏi.

“Ừ, làm sát thủ, bị thương là cơm bữa!”

Liên Mặc Sinh nói xong lại cởi bỏ quần mình, để lộ du͙© vọиɠ đã ngẩng cao…

Liên Mặc Sinh vội vàng ôm eo Kiều Sanh, muốn cởϊ qυầи áo y ra.

“Chờ đã!” Kiều Sanh miễn cưỡng lên tiếng.

“Sao thế?”

“Chờ vết thương cậu khỏe lên chút rồi nói sau!”

“Không sao mà, chút vết thương nhỏ này có là gì!” Sao Liên Mặc Sinh lại chịu? Cậu ta kéo áo Kiều Sanh lên.

Sau một thời gian không gặp, dáng người Kiều Sanh lại đẹp hơn, đường nét càng thêm rắn chắc. Liên Mặc Sinh cấm dục lâu lắm rồi, giờ dục hỏa đang đốt người, cậu ta cúi đầu ngậm cái nơi tỏa ra ánh sáng mê người đang gồ lên.

Cảm giác tê dại từ từ kéo tới, Kiều Sanh hơi nheo mắt lại.

Liên Mặc Sinh ngậm nơi nhỏ bé đó, đầu lưỡi uốn lượn, làm ướt ngực y, tạo thành một vùng sáng bóng…

Kiều Sanh thả lỏng toàn thân, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

Y có phản ứng…

Liên Mặc Sinh kéo áo thun của y lên tới cổ, hai tay giữ hai bên sườn y, từ từ đi xuống, tới eo.

Eo của y rất mềm dẻo, rất có sức co dãn…

Kiều Sanh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tựa vào sô pha, dường như y có chút không kiềm chế được.

Liên Mặc Sinh thấy thỏa mãn khi nhìn cảnh y mê muội dưới sự khıêυ khí©h của mình, cậu ta hôn lên bụng y. Kiều Sanh có cơ bụng, nhưng vì thể chất nên nhìn không rõ lắm, chỉ thấy loáng thoáng đường nét, trơn bóng mà mạnh mẽ. Bụng của y rất phẳng, da thịt nõn nà, cực kỳ gợi cảm.

Hơi thở nóng rực của Liên Mặc Sinh phun lên bụng Kiều Sanh, khiến da thịt nơi đó trở nên ướŧ áŧ…

Thêm Bình Luận