Vừa mở mắt ra, nàng liền ngồi bật đậy. Hóa ra, đêm qua không phải là sư phụ, mà là Dạ Vô Khạng.
Không lâu sau đó, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Vương phi, vương gia cho gọi người dậy dùng điểm tâm.”
Là tiếng của A Thanh.
“Ngươi đến nói với vương gia, ta không muốn ăn.”
Bên ngoài, A Thanh nghe vậy liền giật mình, sau đó lại nói: “Vương gia nhờ thuộc hạ chuyển lời với người, nếu người không đến thì vương gia sẽ mang điểm tâm đến Mộng Lâu cho Tô mama và mọi người cùng ăn.”
Nghe vậy, Trác Hạc Dao liền chộp lấy chiếc bình sứ cạnh giường, ném mạnh về phía cửa: “Ngươi nói vương gia, ta lập tức đến.”
A Thanh nghe vậy liền lui xuống, Trác Hạc Dao ở bên trong tẩm điện lập tức nhanh chóng chải chuốt sau đó cũng đến hoa viên.
Trên thạch bàn, có tất cả năm món ăn. Một món canh đặt ở giữa, còn lại đều là bốn món xào.
Ở vương phủ, điểm tâm lại có thể hào phóng như vậy sao?
Trước đây lúc ở Mộng Lâu, nàng luôn dùng điểm tâm cùng Tô mama, nhưng nhiều lắm chỉ là cháo tổ yến, không hơn.
Nhìn một bàn điểm tâm thịnh soạn trên bàn, Trác Hạc Dao trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ.
“Sao còn chưa ngồi?”
Từ lúc nàng đến, Dạ Vô Khạng đã động đũa trước, thấy nàng mãi vẫn chưa ngồi nên liền lên tiếng.
Nghe vậy, nàng liền tiến đến đôn mộc hạ tọa, sau đó cũng bắt đầu động đũa.
A Thanh cùng với vài nha hoàn túc trực bên cạnh, Dạ Vô Khạng sau khi ăn xong, dùng khăn tay lau chùi tay qua một lượt, sau đó liền nói: “Đêm qua thế nào? Thoải mái chứ?”
Nghe hắn nói vậy, đám người A Thanh đang đứng cạnh liền cố nén cười, còn Trác Hạc Dao chỉ muốn tìm một cái lỗ tự chôn mình.
Nói chuyện như hắn là muốn người khác hiểu lầm? Chính xác là như vậy!
Trác Hạc Dao cũng không vừa, liền lên tiếng: “Đêm qua vẫn chưa thoải mái, vương gia lại đi ngủ trước rồi.”
Dứt lời, nàng lại tiếp tục ăn điểm tâm.
Dạ Vô Khạng nghe vậy cũng không giận, tiếp tục nói: “Còn không phải bản vương sợ nàng mệt sao? Nếu vậy tại sao hôm qua lại không chịu nói là muốn nữa?”
Đây là nàng tự bê đá đập vào chân mình. Sau này nàng thề là sẽ không bao giờ đấu khẩu cùng hắn nữa.
Những tháng ngày sống ở Dạ vương phủ trôi qua trong yên bình, cũng khiến nàng không còn xa cách hắn như trước nữa. Thay vào đó, nàng lại bắt đầu có những suy nghĩ không an phận.
Liệu Dạ Vô Khạng lấy nàng, là vì hắn thật sự để ý nàng?
Những ngày tháng sau khi thành hôn, hắn luôn đối tốt cùng nàng, có khi chính nàng lại nghĩ hắn thật sự đã có tình cảm với nàng.
Mặc dù cùng hắn thành hôn đã hơn một tháng, nhưng hắn vẫn chưa có chạm vào nàng, đây thật sự là muốn để nàng cam tâm tình nguyện sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cứ cho là hắn để ý nàng đi, vậy việc cùng nàng thành hôn cũng là tùy hứng? Sau này khi chán ghét nàng rồi, hắn lại để nàng đơn độc ở vương phủ?
Trác Hạc Dao ngồi suy tư bên ao sen một hồi, đến khi ánh nắng dần tắt, tiểu Nguyệt mới tiến đến: “Vương phi, trời cũng không còn sớm nữa, người mau vào trong đi kẻo lại bệnh…”
Nghe vậy, nàng liền hướng tiểu Nguyệt mỉm cười, sau đó liền trở về Tinh Vân các.
Tiểu Nguyệt là nha hoàn tâm phúc mà Dạ Vô Khạng sắp xếp cho nàng.
Vừa về đến Tinh Vân các, nàng liền thấy thân ảnh A Thanh đang đứng chờ trước đại môn.
“Có chuyện gì sao?” Nàng hỏi.
“Tham kiến vương phi.” A Thanh hướng nàng, cung kính chắp tay nói: “Vương gia sai thuộc hạ chờ người ở đây, nói là tối nay vương gia còn bận giải quyết chính sự cùng hoàng thượng, rất có thể sẽ về muộn, bảo vương phi không cần chờ ngài.”
Nghe vậy, khóe miệng nàng khẽ cong: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
***
Tâm phúc tiểu Nguyệt giúp nàng tháo tư trang xuống, khẽ nói: “Vương phi, nô tỳ thấy số người thật tốt!”
“Tốt như thế nào?”
“Thì… Dạ vương phi là cái danh mà tất cả nữ nhân đều muốn có, trước đây cũng có một số quan lại trong triều tấu sớ xin hoàng thượng ban hôn cùng thiên kim nhà này nhà kia, mà vương gia nhất mực không đồng ý. Đột nhiên chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, ngài liền nhắm trúng người, không phải là số người tốt lắm sao?”
Trác Hạc Dao nghe vậy, trong mắt lại ánh lên một tia vui vẻ, nàng bất tri bất giác nói: “Tiểu Nguyệt, ngươi thấy vương gia có yêu ta không?”
“Đó là đương nhiên!” Tiểu Nguyệt lại đến lúc phát huy công dụng của cái miệng trời sinh: “Các muội muội của vương gia cũng không ít, ngài ấy rất chiều chuộng các nàng ấy, nhưng mà chung quy vẫn không giống như đối với người…”
Trác Hạc Dao bật cười: “Ta làm sao mà lại so sánh cùng các công chúa được chứ!”
Tiểu Nguyệt không hiểu: “Nhưng cũng cùng là nữ nhân mà?”
“Ngươi đó… Nhanh tay lên một chút đi!”
“Vâng.”
***
Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy nàng liền thấy Tô mama ngồi bên cạnh mình.
“Tô mama? Làm sao người lại…”
“Là ta phải vất vả lắm mới cầu xin vương gia cho gặp con đó!”
“Tô mama…” Trác Hạc Dao vòng tay qua ôm chặt lấy bà, hơn một tháng nay không gặp nàng nhớ bà đến sắp chết rồi.
Hai người đã lâu không gặp, đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói. Vòng vo một ngày, Tô mama liền nói: “Hạc Dao, ta thấy vương gia hình như là có ý với con thật đó, con xem cách ngài đối xử cùng con đi…”
Chưa nói hết câu, Trác Hạc Dao liền ngắt lời: “Tô mama, người cũng thấy ngài ấy đối tốt với con sao?”
“Ta không thấy…” Tô mama lắc đầu, sau đó đưa tay đặt vào ngực trái nàng: “Nếu con muốn biết, thì phải hỏi nó.”
Là cảm nhận của nàng sao? Dạ Vô Khạng đối với nàng là thật sao?
Tô mama tiếp tục: “Hạc Dao, nếu như đã gả cho người ta rồi thì cũng phải đối tốt với người ta, con bây giờ tìm được một lang quân như ý, Tô mama thật sự rất mừng cho con. Những chuyện cũ, tốt nhất là buông bỏ đi, bắt đầu một cuộc sống mới…”
Thấy nàng vẫn im lặng, bà lại nói: “Con nên nhớ, bây giờ con đã là vương phi cao cao tại thượng, không còn là một nữ nhân xuất thân thấp hèn nữa, con biết chưa?”
“Tô mama, vậy nếu như tình cảm ngài ấy đối với con chỉ là tùy hứng thì sao?”
“Hạc Dao…” Tô mama xoa đầu nàng, dịu dàng tiếp lời: “Trái tim của nam nhân không phải lúc nào cũng ở một chỗ, cái quan trọng là con phải biết năm giữ nó, đừng để khi mất đi rồi mới tìm về.”
“Vậy làm sao mới có thể nắm giữ nó đây?”
Tô mama lại lắc đầu: “Cái này phải tùy thuộc vào con, ta không giúp con được.”
Sau khi tiễn Tô mama trở về, nàng liền hướng tiểu Nguyệt cất ngôn: “Ngươi biết nấu canh không?”
“Biết a, làm sao vậy vương phi?”
“Dạy ta đi!”
“Hả!?”
***
Sau một hồi vật vả trong thiện phòng, cuối cùng Trác Hạc Dao cũng nấu xong một bát canh gà hạt sen, liền lập tức mang đến Thần Phong điện.
Bên ngoài là A Thanh canh giữ, thấy nàng y liền chắp tay hành lễ: “Tham kiến vương phi.”
“Vương gia có bên trong không?”
“Có, ngài ấy đang đọc sách, vương phi có gì phân phó?”
“Không có gì.”
Dứt lời, nàng liền nhận lấy bát canh trên tay tiểu Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng tiến vào bên trong chính điện Thần Phong.
Nghe tiếng bước chân, Dạ Vô Khạng cứ ngỡ là A Thanh nên cũng không ngẩng đầu lên, đến khi truyền đến một giọng nói nữ nhân, hắn lại dường như không thể tin vào mắt mình.
“Là nàng sao?”
“Thϊếp thì làm sao? Thϊếp không đến đây được sao?”
“Không phải, chỉ là… Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm bản vương.”
“Đúng vậy, đây là lần đầu thϊếp đến tìm ngài, nhưng mà sau này ngày nào thϊếp cũng đến tìm ngài.”
Nói xong, nàng liền đặt bát canh gà hạt sen lên bàn, mùi thơm thoang thoảng nhanh chóng lan ra toàn chính điện.
“Là nàng làm sao?”
“Đúng vậy, ngài mau thử xem có ngon không?”
Dạ Vô Khạng tỏ vẻ đăm chiêu, chăm chú bát canh hồi lâu mà không động đũa: “Có chắc chắn là có thể ăn không?”
“Dạ Vô Khạng, ngài đừng có quá đáng! Không ăn thì thôi!” Nàng nói, động tác đưa ra muốn lấy lại bát canh.
“Ai bảo thế, bản vương đương nhiên muốn nếm thử tay nghề của nàng rồi.”
“Thế nào, có ngon không?” Trác Hạc Dao cẩn thận dò xét thần sắc nam nhân, nhưng mãi vẫn không dò ra suy nghĩ của hắn.
“Tạm được.”
“Tạm được là thế nào? Ta đã mất ba canh giờ mới nấu được đó!”
“Bản thân nàng biết mình nấu không ngon, vậy mà vẫn muốn bản vương khen ngon sao?”
“Ta…” Trác Hạc Dao nhất thời không biết đáp lời thế nào, ba canh giờ cực khổ của nàng để đổi lấy một lời khen, đâu có quá đáng lắm đâu!
“Mau chỉnh lại cách xưng hô với bản vương đi, còn có lần sau ta tuyệt đối không tha cho nàng.”
“Thϊếp biết rồi.”
Thấy nàng có vẻ giận dỗi, Dạ Vô Khạng liền kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.
“Hôm nay Tô mama đã nói gì cùng nàng?”
“Ngài hỏi làm gì?”
“Bản vương có quyền hỏi.”
Trác Hạc Dao ngẩm nghĩ một lát, như có như không nói: “Người bảo thϊếp phải đối tốt với ngài, phải học cách giữ trái tim của ngài…”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền bật cười, lời còn chưa kịp nói đã bị tay nàng chặn lại.
“Dạ Vô Khạng, thϊếp hỏi ngài.”
“Nàng hỏi đi.”
“Ngài thật sự có tình cảm với thϊếp, hay chỉ là nhất thời tùy hứng?”
Nghe nàng hỏi, Dạ Vô Khạng cũng có phần ngạc nhiên: “Bản vương nếu nói là có tình cảm với nàng, nàng tin không?”
Trác Hạc Dao mắt đối mắt cùng Dạ Vô Khạng, nói rõ: “Thϊếp tin!”
Dạ Vô Khạng dịu giọng: “Vương phi, thật ra bản vương để mắt nàng rất lâu rồi, cũng nhờ có Dạ Cổ Phong mà bản vương mới có được nàng, đáng ra nên cảm tạ hắn một câu… Sau này, bản vương sẽ chỉ có một mình nàng, sẽ không để nàng chịu bất kì tổn thương nào.”
Trác Hạc Dao nghe vậy, trong lòng cũng có chút hạnh phúc, liền đưa tay vòng qua ôm chặt cổ hắn, sau đó chủ động hôn xuống môi hắn.
Những chuyện trước đây quả thực rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta nghĩ rằng là mình đang nằm mơ.
Nhưng mà đây không phải là mơ, đây là sự thật.
Từ nay về sau, nàng sẽ trở thành người của Dạ Vô Khạng, cùng hắn ở tại Dạ vương phủ an ổn một đời.
Chuyện trước đây rồi sẽ hóa thành tro bụi, một tí cũng sẽ bị nàng quên sạch.
Dạ Vô Khạng, nếu đã gả cho chàng, đời này kiếp này ta sẽ chỉ có duy nhất mình chàng, dùng nửa đời kia toàn tâm toàn ý cùng chàng, chỉ mong lòng chàng được như lòng ta, mãi mãi không thay dời.