Mặc dù Ưng Phi là tình địch số một của chi nữ quan đại thần, vốn là thề không lưỡng tập, cả đời không qua lại với nhau, nhưng, nhìn ở Ưng Phi gián tiếp thay nàng trút ra một ngụm oán khí với nữ quyến hậu cung, không thể không vì hành động này của Ưng Phi mà vỗ tay khen ngợi!
"Thật sự? Nhìn không ra nha đầu kia còn rất cay cú." Đáy lòng của quan đại thần đang đo lường tính toán bản lĩnh mới của Đinh Kiếm Thư. "Nữ nhi ngoan, không phải con nói Vương Thượng cũng có mặt? Phản ứng của hắn như thế nào?"
"Hắn à? Phụ thân, người nhất định không nghĩ tới, nghe nói Vương Thượng vẫn không chỉ trích trách tội Ưng Phi một tiếng, trái lại hướng về phía Hoa Lạc Vân hạ lệnh trục khách a! Ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Hoa Lạc Vân kia xem ra xấu hổ đến muốn đào một cái lỗ để trốn, hơn nữa nàng còn vừa khóc vừa chạy một mạch trở về khóc." Nói đến đây, chi nữ của quan đại thần dừng lại bộ dáng thích thú nhìn có chút hả hê.
"Cái gì? Sủng cơ bậc nhất của Ưng Vương lại...... Ân! Xem ra, có lẽ chúng ta có thể mượn cơ hội một cước đá văng Hoa Lạc Vân." Quan đại thần xảo quyệt, vẻ mặt nham hiểm cười giả tạo nói.
"Vậy kế sách giải quyết Vương Phi có cần tiếp tục không?"
"Đương nhiên! Hai người bọn họ đều là họa lớn trong lòng của chúng ta, còn là một cước đá văng, Nhớ lấy, mọi việc phải cẩn thận một chút, không nên để lộ tin tức, làm thật cẩn thận? Bại lộ, sẽ thua thiệt tất cả, chúng ta có mười cái mạng cũng không đủ chết."
"Phụ thân, người yên tâm, chúng ta đánh ngầm giở trò sau lưng, mọi thứ đều có thể thần không biết quỷ không hay."
Cha con của quan đại thần hăng hái mà bàn bạc, trăm phương ngàn kế là vì quyền thế và danh lợi, vị trí danh giá đầu tiên, và muốn được làm người chiến thắng một mảnh giang sơn quý báu!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Liên tiếp mấy ngày, hầu hết những đám sứ giả có thân phận Vương Cung Hầu Tước vẫn còn "Chết lại" ở Ưng Cốc, động một tí liền mở tiệc chiêu đãi, Đinh Kiếm Thư thật không chịu được việc "giả bộ" hành hạ, giả bộ thật vất vả! Ngày hôm nay, nàng quyết định không giả bộ nữa, làm sao ngược đãi bản thân như thế a? Dù sao tiêu điểm cũng đã thay đổi rồi.
Chỉ có điều, như đã nói qua, Đinh Kiếm Thư thật sự rất tức.
"Quá ghê tởm!"
Đinh Kiếm Thư vỗ mạnh cái bàn một cái, Thúy Hương hầu hạ bên cạnh sợ hết hồn.
"Vương Phi, người làm sao vậy?"
Kể từ lần trước sau khi Đinh Kiếm Thư đứng ra cứu Thúy Hương khỏi bị Hoa Lạc Vân hành hạ, Thúy Hương bằng lòng chết mà vì nàng làm bất cứ chuyện gì, mặc dù địa vị cao quý của Đinh Kiếm Thư là Vương Phi, ngoại trừ thay y phục và dùng bữa ra, không hề mượn tay kẻ khác, càng không thích Thúy Hương nối gót theo sau, bởi vì Đinh Kiếm Thư ngại nàng quá dong dài, thế nhưng, Thúy Hương biết chủ tử đây thương nàng.
"Thúy Hương, ngươi cũng không biết, mấy ngày qua Hoa bà tám đều dính vào bên người sắc lang, có sắc lang thì có Hoa bà tám."
Đinh Kiếm Thư càng nghĩ càng nổi giận!
"Vương Phi chỉ chính là......" Sắc lang? Hoa bà tám? Vậy......
"Không phải là Mạc Kế Nghêu và Hoa Lạc Vân sao!
"Vương Phi———" Thúy Hương cả kinh nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng a! Lời này truyền ra ngoài có thể rất nguy?"
"Sợ cái gì? Phía trước phía sau của tẩm cung lớn như vậy, trong trong ngoài ngoài chỉ có bốn người, hai người 'xa' ở bên ngoài cung canh phòng, ở chỗ này ta và ngươi mà thôi, còn sắc lang kia khi nào hồi cung qua nữa? Mấy lần đầu 'Bị bất đắc dĩ' không tính a! Ai cũng đoán được hắn đến ngâm mình ở chỗ Hoa bà tám."
"Lời nói là không có lỗi...... Nhưng mà......"
"......Ai da! Được rồi, được rồi! Để ta gia giáo tốt cá nhân ta và kiềm chế suy nghĩ, ta sẽ xem trường hợp, tốt xấu ta cũng là xuất thân vọng tộc."
"Vương Phi...... Chẳng lẽ người không cảm thấy quá không công bằng sao? Người chính là nhất quốc chi hậu, lại chỉ có một tiểu tỳ nữ 'làm đẹp' cùng vài thủ vệ? Chổ của Hoa chủ nhân có thể có một đống lớn? Có đủ thị nữ và một đám thị vệ tinh anh, nghĩ đến tẩm cung Ưng vương này vốn cũng có Thiên Ưng Thập Nhị Kiệt thay phiên kịp thời bảo vệ." Thúy Hương thật sự ấm ức thay cho Ưng Phi, ở trong hậu cung, căn bản không ai kính trọng Ưng Phi, ngay cả Ưng Vương cũng chẳng thèm quan tâm, có, chỉ có thượng triều? Quan lại yêu quý nữa! Nhưng, bọn họ cũng không quan tâm chuyện trong hậu cung.
"Muốn nhiều người như vậy để làm chi? Phiền chết, dường như làm chuyện gì cũng có mấy chục ánh mắt dõi theo, có cái gì tốt?"
Đinh Kiếm Thư không đồng ý nói.
"Thế nhưng......" Thúy Hương vẫn rất bất bình thay cho nàng.
"Những chuyện nhỏ nhặt kia không tính là gì, trái lại cả giận quá mức với Mạc Kế Nghêu cùng Hoa Lạc Vân chứ? Dường như Hoa Lạc Vân tựa như là Ưng Phi, mỗi lần mời rượu khách thì nàng ấy dính ở bên người Mạc Kế Nghêu, tiếng làm nũng - động tác làm nũng lại hết sức yêu kiều mà nũng nịu, ngồi ở một bên thật sự là khiến ta nổi hết cả da gà; những sứ giả gì đó đến đây nha, toàn bộ lại càng giống như ong mật thấy mật, toàn bộ ánh mắt khao khát dán về phía trên người của Hoa Lạc Vân!"
"Vương Phi...... Không phải là người ghen chứ?"
Đinh Kiếm Thư luôn luôn đối đãi với Thúy Hương như tình tỷ muội, thời gian qua Thúy Hương muốn nói gì đã nói gì, lúc trước Đinh Kiếm Thư vẫn còn rất khích lệ nàng a!
"PHI! Ghen? Ăn no không có chuyện gì làm nha? Chẳng qua là bị lạnh nhạt mùi vị hết sức không dễ chịu, hơn nữa, tên Mạc Kế Nghêu kia lại cũng không bỏ rơi ta, cố quân tâm Hoa Lạc Vân, có ý gì sao! Làm như ta ẩn hình không thấy nữa a?"
"Nhưng, thoạt đầu đám sứ giả đều rất bội phục người"
"Hừ...... Xưa đâu bằng nay, ai kêu Hoa Lạc Vân xinh đẹp như tiên nữ? Phi tử bình thường như ta đây coi là gì? Đơn giản chỉ là đang làm nền cho nàng, ta cũng mặc kệ." Cho nên nói, Đinh Kiếm Thư ghét nhất bị người trông mặt mà bắt hình dong! Mạc Kế Nghêu tự cho mình là cao nhất.
Hóa ra Vương Phi tức giận là vì nguyên nhân này a? Vương Phi, đó là bọn họ không có mắt, đừng tức giận mà hại thân thể." Thúy Hương an ủi.
"Nói đúng nha, đẹp bên trong mới quan trọng." Đinh Kiếm Thư không quên dí dỏm mà thổi phòng mình một chút." Người như thế giống ta thật là khó có người thứ hai."
"Đúng nha! Có ai sẽ từ trên trời mà giáng xuống a?" Thúy Hương sùng bái mà hưởng ứng.
Từ trên trời giáng xuống? "Là trở ngại... Chẳng có ai là từ trên trời mà rơi xuống?" Đinh Kiếm Thư đau khổ nói, được Thúy Hương nhắc tới như thế, nàng mới biết "Vết thương" đau, nàng vẫn cho rằng không muốn nghĩ đến thì sẽ không đau, nhưng, nàng sai rồi.
Không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, mình là rơi lệ thẳng đến trời sáng, nàng sợ đau, cho nên không dám nghĩ.
Nguyên nhân là không dám nghĩ, nàng biết hết thảy những cái này đều không phải là nàng có thể tự chủ, số phận tạo hóa trêu ngươi, phải chăng chỉ có ông ta là biết nàng có cơ hội trở lại thế kỷ 20.
Nhà —— quá xa......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Cạch— Ưng Phi của chúng ta cũng thật nhàn rỗi nha! Lúc rãnh rỗi hãy đến Yêu Nguyệt đình nha?" Hoa Lạc Vân khinh thường mà liếc mắt nhìn cách ăn mặt bình thường của Đinh Kiếm Thư.
"A! Nguyên lai là Ưng Phi! Tiệc tối ngày hôm qua sao không thấy Ưng Phi tham dự? Bộ trang phục này của Ưng Phi...... Có hơi...... Ách......" Ô Lỗ quốc vương cũng không quên cấu kết với Đinh Kiếm Thư tạo ra mâu thuẫn. Dưới mấy ngày quan sát, Ưng Phi không được sủng lắm? Mọi nơi đều biết chuyện, nếu đã không có người ra mặt thay nàng, muốn bắt nạt nàng lại càng không có kiêng nể nữa!
"Ưng Phi nha! Bộ trang phục này của người sợ rằng có chút mất thân phận, mọi người ở đây cố ý nán lại thức uống này một chút, người ở đây chỉ sợ tiếp đón không chu đáo." Sứ giả Tát Nhĩ Ba nói rõ mời Đinh Kiếm Thư "Dời đi".
Một? Sứ giả mạnh mẽ làm hộ hoa sứ giả cho Hoa Lạc Vân, ánh mắt ái mộ lưu chuyển ở trên người của Hoa Lạc Vân, căn bản không biết phải che dấu; mà Hoa Lạc Vân chính là đang mừng rỡ vẫy gọi bầy ong khắp nơi tới cái đĩa, dường như e sợ cho thiên hạ không biết bộ dáng quốc sắc thiên hương của nàng cỡ nào, nhất là để đối phó Đinh Kiếm Thư.