Dã Vương Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

1.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đυ.ng—— một tiếng vang thật lớn! Nàng là nương tử từ "Thiên giới" rơi xuống? Khâm phục khâm phục! Nói về dung mạo không có dung mạo, muốn dáng người không có dáng người, luận về gia thế càng không có  …
Xem Thêm

Nhưng, tuyệt đối không có ngờ tới Mạc Kế Nghêu bên cạnh lại đem nàng ôm gần sát về phía hắn, giống như đang tuyên bố nàng tựa như là nữ nhân của hắn!

Trong khoảng thời gian ngắn Đinh Kiếm Thư cũng thất thần rồi, bất quá, nàng cũng không bỏ qua lơ đãng liếc mắt hắn một cái—— ý giống như nói với hắn là hy sinh lớn!

"Bổn vương chỉ muốn mời Ưng Phi xinh đẹp nhất của bữa tiệc quý quốc người đến dò đoán trí thông minh ra sao? Nhưng, không chỉ định Ưng Vương a, bởi vì? Khắp nơi đều biết Ưng Vương tài trí hơn người." Ha ha! Bối rối sao! Bối rối sao! Đợi lát nữa Ô Lỗ quốc vương nhất định không e dè mà châm chọc một phen.

Đinh Kiếm Thư cảm thấy Mạc Kế Nghêu nắm lấy tay nàng chặt lại chút rồi, lực nặng chút, nhưng, nàng không có nhàn rỗi mà gặng hỏi hắn, chẳng qua là nhíu nhíu lông mày, sắc mặt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Ô Lỗ quốc vương bẩn thiểu làm cho nàng khinh bỉ trăm ngàn lần kia.

"Nhã ý của Ô Lỗ quốc vương xin lĩnh tấm lòng, Vương Phi còn chưa quen thuộc các đại thần trong triều, chỉ sợ không thể nào giúp được." Mạc Kế Nghêu lại lần nữa ngăn cản nói thay cho Đinh Kiếm Thư.

"Đúng vậy a, Ô Lỗ quốc vương, tại sao không thay đổi dùng vi thần cống hiến sức lực thế nào?" Thừa tướng vội vàng nghĩ ra kế chu toàn lâu dài.

"Thế nào, chẳng lẽ triều Thiên Ưng Vương uy chấn tứ phương là làn sóng hư danh? Sợ Ưng Phi không cẩn thận vạch trần tình trạng thiếu thốn nhân tài mà xấu hổ? Sứ giả Tát Nhĩ Ba vì xem kịch vui mà khıêυ khí©h mà phản bác lại thừa tướng.

"Này......"

Thừa tướng chưa kịp thanh minh, lại bị người ngắt lời nói.

"Đúng vậy a, Ưng Vương, sao không để cho sứ giả các nước mở mang tầm mắt? Chúng tôi chính là không quản gian lao vất vả đường xá xa xôi mà đến, cũng không thể bảo chúng tôi thất vọng mà đi về?"

"Đúng vậy a! Quả là thất vọng..."

Tiếng hưởng ứng đề nghị này của Ô Lỗ quốc vương được khởi lên, hóa ra là bọn họ đã quên là đến chúc mừng đại hỉ của Ưng Vương, cũng không phải là đến xem viên "Hồ lô thông minh" kia diễn trò, chẳng qua là, trái lại giả mượn chúc hôn làm nguyên do dò xét thực hư là mục đích cuối cùng, lúc này ông trời giúp đỡ cho cơ hội tốt làm sao có thể dể dàng bỏ qua? Dù sao phải chết Ô Lỗ quốc vương cũng chết trước nha, bởi vì cái gọi là "Chết đạo hữu, miễn tử bần đạo" !

Đinh Kiếm Thư trời sinh tâm hiệp đạo, ở trong mắt nàng mọi người là đang khi dễ Đức Quốc, làm khó dễ "sắc lang" kia, ghê tởm hơn chính là đại sắc ma Ô Lỗ kia, dường như lợi dụng nàng như đoán chắc nhất định nàng sẽ đưa tới vận xấu cho Đức Quốc, như thể mong đợi chờ mong nàng náo loạn mà cười lớn một cái, quan trọng nhất là cho rằng nàng là đứa ngốc! Tức chết người đi được.

Cọp cái không phát ra uy của phái nữ, còn tưởng nàng là mèo bệnh a?

"Đã là như vậy, không bằng Vương Thượng để cho thần thử xem." Hắc hắc, có dáng có vẻ chứ? TV dạy mười tám năm, chính là dạy có phương pháp, không làm khó được nàng.

Nghe vậy, Mạc Kế Nghêu đem tiêu điểm thay đổi phóng tới vào trên người Đinh Kiếm Thư. Hắn còn chưa cho phép nàng thì trái lại Đinh Kiếm Thư đã tự nói với Ô Lỗ quốc vương:

"Ta nói Ô Lỗ quốc vương, sẽ để cho bổn vương phi dò đoán như thế nào?" Đinh Kiếm Thư đi thẳng vào vấn đề nói.

"Không thể tốt hơn rồi! Chỉ cần Ưng Phi có thể nêu ra trọng lượng của một vật giống với trọng lượng của hồ lô không kém một chút liền ngay có thể!"

Điều mà họ gọi là đánh sắt khi còn nóng, không hảo hảo lợi dụng Ưng Phi "Ngu ngốc" sao được!

"Vậy! Ô Lỗ quốc vương là có ý định làm khó dễ nha!" Tể tướng bất bình nói.

"A! Chẳng lẽ triều Thiên Ưng Vương, ngay cả một chút vấn đề nhỏ này cũng cảm thấy khó giải quyết?" Ô Lỗ quốc vương khıêυ khí©h nói.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Kế Nghêu mị sâu không lường được, rất bình tĩnh mà yên lặng xem xét.

"Chuyện cười! Vấn đề này há lại khó khăn chăng! Đinh Kiếm Thư nói với lão thần khắp nơi.

"Phải không? Dám thỉnh Ưng Phi đã có đáp áp rồi?"

"Đúng vậy, ta dám cam đoan cái đầu trên cổ của Ô Lỗ quốc vương tuyệt đối cùng sức nặng của hồ lô không kém một ly!" Đinh Kiếm Thư tràn đầy tự tin nói.

"Cái gì! ! Ngươi......" Ô Lỗ quốc vương kinh hãi. "Nói bậy!"

"Làm sao có thể chứ? Nếu như Ô Lỗ quốc vương không tin, có thể 'thử' là cân trọng lượng đỉnh đầu cao quý của ngài, ta cam đoan trọng lượng của hồ lô cùng trọng lượng của cái đầu của ngài không kém một ly!"

"Ngươi ngươi ngươi......" Ô Lỗ quốc vương nhất thời cứng họng, mà còn tức giận đến giận sôi máu, thẹn đến muốn chui xuống đất, hắn lại không thể phản bác 0 thể nào? Không đúng sao? Không bằng chúng ta chứng thực ngay tại chỗ thử xem như thế nào?" Nụ cười thiên sứ kia của Đinh Kiếm Thư làm cho người ta sợ hãi, khiến người ta không khỏi rùng mình.

"Đúng...... Làm sao có thể không đúng chứ? Ưng Phi quả thật là cơ trí hơn người." Ô Lỗ quốc vương vì bảo vệ cái đầu ở trên cổ, tránh khỏi phải "Đại chuyển vị trí", không thể không nhân tội, chỉ có điều giọng điệu kia cũng có chút tâm không cam tình không nguyện.

"Quá khen, quá khen, bất quá ta chỉ là một nữ tử bị oan uổng mà thôi, so với đại thần trong triều, chút bản lĩnh này của ta đây không tính gì." Câu này, Đinh Kiếm Thư là nói cho những người chờ đợi xem nàng ra phán đoán.

Mạc Kế Nghêu không liếc mắt nhìn Đinh Kiếm Thư, chẳng qua là quay về vòng tay qua eo nhỏ nhắn của nàng, lại nâng ly rượu uống vào trong miệng, nhờ nót vuốt lên sự rung động không nên xuất hiện lần nữa, hiệu quả cũng không tốt, ngược lại có bộ dạng cổ vũ thanh thế, mặc dù bất ngờ phát hiện dã nha đầu này có chút đầu ốc, bất quá, hắn không cho là mình sẽ thay đổi ấn tượng với nàng, diện mạo bình thường như thế, dáng người không có gì đẹp để nói…… Căn bản không xứng với tiêu chuẩn của hắn, chờ đem quan đại thần xử lí xong xuôi, vụ đầu tiên phải làm chính là phế phi.

Các đại thần này quả là đắc ý đem Đinh Kiếm Thư thổi phồng như thần như tiên, nàng không thể làm gì khác hơn là lần nữa phủ nhận, hơn nữa bảy miệng tám lời của đám sứ giả ra sức hỏi lung tung này kia, Mạc Kế Nghêu lại không thay nàng chủ trì gánh vác, hại nàng há to miệng để đối phó với gần trăm cái miệng, mệt cũng mệt chết nàng rồi, nàng còn phải giả bộ một bộ dáng đoan trang hiền thục, mà treo lên nụ cười lễ độ, tư thế ngồi ngay ngắn đang ngược đãi eo thon nhỏ cùng cái mông của nàng......

A! Trời ạ, tha nàng đi! Van cầu ngươi.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Đáng ghét, không thể tưởng tượng được nha đầu kia thật là có chút tài năng." Quan đại thần tức giận mà chụp nắm đại ỷ.

"Phụ thân, chẳng lẽ kế này thất bại sao? Lòng của chi nữ quan đại thần lo lắng hỏi phụ thân quay về từ tiệc tối mà nổi giận đùng đùng.

"Xem ra, là chúng ta tính toán không chu đáo, đánh giá quá thấp nha đầu kia rồi." Quan đại thần âm trầm nói.

"Ta sớm đã hoài nghi rồi, dựa vào Qua Lạp kia, có thể có bao nhiêu hành động?"

Nhưng lại biến khéo thành vụng, bây giờ giá trị của nha đầu kia tăng vọt, toàn bộ ánh mắt tập trung tất cả trên người nàng, PHI!

(PHI: phun nước bọt)

Sớm nên cảnh giác cao độ là vừa, cái đầu phì - não phì - mặt heo của Ô Lỗ Quốc Vương, vừa thấy chính là loại thành sự không có, cùng bại sự có dư!"

"Phụ thân, không cần cấp bách, để nữ nhi nói cho nhất đại phi tần biết......"

Chi nữ quan đại thần thăm dò mua chuộc từ trong miệng nữ hầu của phi tần đến nói mà, toàn bộ đầu đuôi góc ngọn bẩm báo về phía phụ thân, bộ dáng được hình dung xinh đẹp kia chỉ thiếu không có diễn luyện lại lần nữa mà thôi.

"Thật có chuyện này ư? Nha đầu kia dám hướng thiên mượn can đảm chống lại Hoa Lạc Vân? Mất mặt? Lẫn lộn nàng không nói, lại còn phóng ra lời ngoan độc?"

"Dạ, hơn nữa Vương Phi còn đem bốn gã kiêu ngạo khoa trương kia, tỳ nữ không coi ai ra gì một người đánh một quyền, thật sự là hả lòng hả dạ, bốn người xấu tỳ kia sớm nên trừng trị nghiêm khắc, họ ỷ vào Hoa Lạc Vân hống hách lộng hành khắp nơi."

Thêm Bình Luận