"Thế nào? Đau lòng? Cái nữ nhân hồ ly tinh tựa như báu vật đó làm ngươi đau đến như thế? Nghe nói hậu cung mỹ nữ như mây, khẩu vị của ngươi cũng thật là lớn, một lần nuốt được sao? Ta nghĩ họ không đánh nhau cũng khó, chỉ có điều...... Có Hoa Lạc Vân âm hiểm xảo trá kia ở đây, e rằng không ai dám cùng nàng tranh nữa?"
Đinh Kiếm Thư cắn không xong quả táo lớn kia, đành phải đặt thả lại trên bàn.
Mạc Kế Nghêu không nói, chẳng qua là dùng ánh mắt lạnh chưa từng ôn nhu kia chuyển qua nhìn chăm chú vào Đinh Kiếm Thư, trên mặt của hắn đoán không thấy bất cứ cảm xúc gì, ngược lại hắn có thể cảm giác được so với trước đó bình tĩnh rất nhiều.
Đinh Kiếm Thư tuyên bố nói, lại còn sử dụng ánh mắt khıêυ khí©h: nói cho ngươi biết, tất nhiên bản thân ta là Ưng Phi thì xứng đáng có quyền lực, ta mặc kệ ý nguyện của ngươi như thế nào, đã lấy ta làm vợ...... Hắc hắc, những nữ nhân ở hậu cung kia cũng nên giải tán đi? Dường như dáng dấp hơi có vẻ thùy mị, mà có thể không cần làm việc nữa? Cái gì ái thϊếp, sủng cơ? Ta không thể không thanh trừ!"
"Phải không? Dựa vào ngươi! Có bản lĩnh?
"Dĩ nhiên!"
Hồi lâu, cũng không có ai lên tiếng. Một lát sau, Mạc Kế Nghêu kia trầm thấp giọng nói có lực mà phú từ tình vang lên, nói:
"Sứ giả các nước đều đã đến Ưng Cốc." Đinh Kiếm Thư không quan tâm hắn, tự mình quan sát nhìn tác phẩm bài trí trong tẩm cung.
"Trong đó có vương giả, cũng có hầu tước. Buổi tối có hội yến." Mạc Kế Nghêu còn nói.
Nàng liếc Mạc Kế Nghêu một cái, ý bảo: chuyện liên quan gì đến ta!
"Ngươi phải tham dự." Tâm Mạc Kế Nghêu không cam lòng, không muốn nói chuyện.
"Nga~?" Đinh Kiếm Thư thật không tính đến hắn lại bắn ra đến những lời này. "Chẳng lẽ ngươi đặc biệt đến báo cho biết việc này?"
"Ngươi đừng làm cho ta mất thể diện, ngươi cũng không dậy nỗi đâu! Nếu xảy ra sự cố, đầu trên cổ ngươi phải cẩn thận một chút." Mạc Kế Nghêu lạnh lẽo mà uy hϊếp nói.
Khí thế kia của hắn đủ để làm cho người ta sợ hãi khiến người quên mất nhịp tim, hơn nữa khí thế uy phong lẫm liệt của vương giả làm cho Đinh Kiếm Thư không khỏi run lên.
Nam nhân này như giận điên lên, nhất định là dọa tim người ngừng mất thôi, thật là đáng sợ!
"E rằng đừng gọi ta đi." Đinh Kiếm Thư rất có khí khái mà chống trở lại.
"Ngươi không đi phải không." Ngươi cho là Mạc Kế Nghêu ta mong muốn hả?" Tốt nhất ít mở kim khẩu, ít làm chuyện mờ ám, tướng ăn đoan trang một chút.
"Tại sao không bảo ta làm một cái cọc gỗ thôi." Đinh Kiếm Thư khinh thường nói, nhìn sắc lang kia nói nàng cứ như đồ mất dạy."
"Nếu như có thể, không còn gì tốt hơn."
Mạc Kế Nghêu nhìn cách ăn mặc cùng bộ dáng của Đinh Kiếm Thư vài lần, nói "Bây đâu!"
Chỉ chốc lát sau, Thúy Hương cung kính mà theo tiếng đi vào.
"Vương Thượng có gì phân phó?"
Thay bộ trang phục tốt khác cho Vương Phi, chuẩn bị tham dự tiệc tối."
"Dạ!"
Sau khi Mạc Kế Nghêu dặn dò xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi tẩm cung. Chẳng qua là Đinh Kiếm Thư ra sức mà trừng mắt nhìn hắn, cho đến khi nàng cảm thấy hai tròng mắt vô cùng đau nhức mới thôi. Quái! Ta xong rồi - tại sao phải thuận theo ý của hắn? Đinh Kiếm Thư tự hỏi.
A! Để cho ta chết đi!
Rõ ràng biết người cười không nổi thì lại cứ phải giả bộ làm ra vẻ vô cùng vui vẻ bộ dáng thống khổ biết bao nhiêu? Đinh Kiếm Thư đã tính không ra vẻ mặt mình đây ngoài cười nhưng trong lòng không cười đã treo nụ cười bao lâu, tuy là ngồi ở trên ghế đệm mềm lớn, nhưng nàng có thể cảm thấy cái mông đã tê dại rồi. May mà, những câu hỏi chỗ đề tài đầy trời của sứ giả làm hại nàng chịu "Cực hình" đều bị Mạc Kế Nghêu đánh trở về từng cái, bằng không bảo nàng làm sao trả lời vấn đề châm châm kiến huyết khí thế bức người kia?
Đừng tưởng rằng vì việc làm này của Mạc Kế Nghêu mà sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sắc lang này chỉ sợ nàng mắc lỗi.
"Ưng Phi quả thật là thiên thần ban tặng? Từ trời mà giáng xuống? Thái độ của một gã sứ giả hết sức lỗ mãng hỏi Đinh Kiếm Thư, hắn đang tò mò về bộ dáng bí ẩn của người nử tử này. Huống chi, từ khi tiệc tối bắt đầu đến bây giờ, cũng có tới một canh giờ rồi, Ưng Phi này vẫn là cười nhưng không nói.
"Đương nhiên, đây là toàn bộ bách quan trong triều? Đều biết chuyện, mà lại là chính mắt thấy a! Sứ giả Tát Nhĩ Ba."
Thừa tướng thay Đinh Kiếm Thư hồi đáp, trong giọng nói mảy may có tỏ vẻ ngạo mạn không khó phát hiện.
"Phải không? Vậy Ưng Phi chẳng phải là rất được sủng?" Lại một người nói.
Thân phận người này cũng lớn, là Ô Lỗ quốc vương, hắn cố tình nhìn về phía Ưng Vương, vừa nhìn liền biết lai giả bất thiện.
Ưng Vương quay lại hắn cười lạnh một cái.
Hừ! Vênh vang nói khoác! Không làm giảm bớt nhuệ khí của ngươi sao được?" Ngày hôm nay là chúc mừng đại hỉ của Ưng Vương, bổn quốc đặc biệt tặng một báo vật." Ô Lỗ quốc vương sai người đem bảo vật trình lên đại điện, bảo vật kia chỉ là một viên hồ lô hết sức tầm thường. Làm toàn bộ sứ giả các nước cùng trọng thần triều Thiên Ưng Vương đều nhìn "bảo vật" này của Ô Lỗ quốc thì ngược lại toàn bộ hút một hơi khí lạnh, im lặng, nín thở trầm ngâm mà nhìn Ưng Vương ngồi ở trên cao.
Chỉ thấy một chút ý cười của Mạc Kế Nghêu cũng không có, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn đang tản phát ra một cổ cảm giác áp bách khiến người ngạt thở, tựa hồ như làm động lại cái không khí ở toàn bộ Tường Vân Cung, làm cho hô hấp cũng cảm thấy hết sức khó khăn. Hắn dùng ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng của hắn "Bắn chết" Ô Lỗ quốc vương kia một cái, vẻ mặt lại tự nhiên mà uống váo một ngụm rượu.
Oa oa! Người ta làm cho ngươi nhục nhã như thế, ngươi còn bình thản? Bội phục! Bội phục! Đinh Kiếm Thư đem mọi thứ thu hết vào trong mắt, trong lòng nghĩ đến.
"Ưng Vương có biết vật bảo này ở đâu?"
Yến thượng? Mọi người tựa hồ có thể cảm thấy tim từ từ mất đi chức năng, Ô Lỗ quốc vương này dám ăn tim gấu mật hổ mà đổ dầu vào lửa, tuyết thêm sương, chẳng lẽ không thể không chọc giận hùng bá nhất phương Mạc Kế Nghêu là không được sao? Nói về quyết định sự sống chết của người khác chỉ sợ ngay cả Ô Lỗ quốc vương cũng không đủ sức a!
"Sao Ô Lỗ quốc vương không giải thích rõ ràng." Mạc Kế Nghêu thật muốn xem tên da^ʍ bạo Ô Lỗ quốc vương này muốn giở trò gì.
"Không dám." Ô Lỗ quốc vương từ trên ghế đệm mềm đứng lên, hắn cầm đỉnh rượu kia kêu ngạo mà đi đến người hầu đang giữ hồ lô, cố tình nhấc tay làm lộ ra viên viên nhẫn kim cương lớn phát sáng trên ngón tay mập ngắn thô bỉ đến không chịu nổi, sau khi mô phỏng hồ lô vài lần, cười nham hiểm nói: "Cái này gọi là hồ lô thông minh, có thể đo lường mức độ thông minh của con người."
Nói đùa! Yến Thượng? Mọi người có thể nhìn ra được Ô Lỗ quốc vương cố tình làm khó dễ, là muốn Mạc Kế Nghêu lúng túng đây mà.
Mạc Kế Nghêu không nói, hắn vẫn như cũ dùng ánh mắt thâm thúy kia đánh giá Ô Lỗ quốc vương, đợi đường đi nước bước tiếp theo của hắn.
Nhưng thật ra mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được ngược lại đám sứ giả các nước lại mong đợi trò tốt kế tiếp, mượn cơ hội thăm dò một chút thực hư uy danh lan xa của Đức Quốc.
Bản lĩnh của Mạc Kế Nghêu là không ai bằng, ngược lại cho là bên trong triều Thiên Ưng Vương nhân tài đông đúc, người có tài đức tràn ngập.
"Thiên Ưng Vương đưa mắt hướng về phía Ô Lỗ quốc vương, chính là ám chỉ ta không có tài đức? Mạc Kế Nghêu khí định thần nhàn hỏi.
"Không dám! Không dám! Người nào chẳng biết nhân tài ở Đức Quốc của đương kim hoàng thượng xuất hiện lớp lớp, chẳng qua là bổn vương hy vọng mượn cơ hội này để chứng thực tác dụng kỳ diệu của bảo vật này mà thôi." Ô Lỗ quốc vương xảo quyệt mà nhìn chằm chằm một hồi lâu vào Đinh Kiếm Thư. Từ lúc Đinh Kiếm Thư thấy Ô Lỗ quốc vương kia không biết sống chết đem ra viên hồ lô này, nụ cười của nàng liền thu lại, Ô Lỗ quốc vương kia không an phận lại tiếp tục dùng ánh mắt đảo quanh nhắm thẳng trên người của nàng, thật giống như nàng dường như lộ ra trọn vẹn, hận không thể đem tròng mắt của hắn móc ra!