"Hừ! Tiện tỳ không biết sống chết!" Với tốc độ nhanh như chớp của Hoa Lạc Vân, ở phía sau thân của Đinh Kiếm Thư mà vung hai cái tát vào phía Thúy Hương, lại hướng về yêu tỳ hạ lệnh nói: "Bây đâu, dùng kim thâu đem khâu miệng tiện tỳ này lại cho ta!"
"Không...... Không...... Hoa chủ nhân thứ tội!" Thúy Hương bị dọa sợ mặt trắng không còn chút máu khóc ròng nói, vội vàng quỳ xuống hướng về phía Hoa Lạc Vân mãnh liệt dập đầu.
"Thúy Hương, ngươi làm cái gì vậy? Chớ dập đầu, cũng chảy máu rồi."
Đinh Kiếm Thư thấy tình huống bất thường, vội vàng kéo Thúy Hương đang quỳ mãnh liệt dập đầu đứng lên, nhìn mặt bị thương của nàng vừa khóc vừa sợ tới mức mặt không có chút máu, làm cho Đinh Kiếm Thư thấy liền đau lòng.
"Vương Phi, Vương Phi...... Mau cứu cứu Thúy Hương, cứu cứu Thúy Hương, Vương Phi......"
"Ai cũng không thể nào cứu được ngươi, hậu cung là Hoa Lạc Vân ta lớn nhất, mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của Hoa chủ nhân ta."
Thấy yêu tỳ bên cạnh đã phòng bị xong xuôi kim thâu, liền đợi một tiếng của Hoa Lạc Vân thì tiếp nhận ý tưởng ngoan độc - Hoa chủ nhân tàn nhẫn nói: "Động thủ!"
"Làm như ta đã chết rồi sao?" Đinh Kiếm Thư ở bên cạnh đứng ra bảo vệ Thúy Hương, cả giận nói.
Thúy Hương như chim sợ cành cong mà trốn ở phía sau Đinh Kiếm Thư, nhưng, lại thập phần lo lắng cho an nguy của chủ tử mà gọi chủ tử:
"Vương...... Vương Phi cẩn thận."
Thấy bốn thị nữ ác độc muốn vòng qua Đinh Kiếm Thư đối phó Thúy Hương, Đinh Kiếm Thư thực không khách khí mà thưởng cho mỗi người một con mắt gấu mèo 0.0
"Oa—— ai nhạt ai nồng..." Bốn xấu tỳ bị đấm đều lần lượt vỗ về kêu đau.
"Mở to mắt chút cho ta! Ai mới là chủ tử? Làm cho rõ ràng, dám đυ.ng đến thị nữ của ta, ta liền để cho các ngươi xem một chút Hoa bà tám Hoa quyền đau, còn là bổn vương phi thiết quyền đau,!" Đinh Kiếm Thư đằng đằng sát khí mà đe dọa bốn thị nữ ngồi ở trên sàn nhà kia, lại chuyển sang Hoa Lạc Vân quát: "Ngươi! Thối bà tám, để thông minh một chút, nếu không ta chỉnh cho ngươi chết đi sống lại, kêu trời - trời không biết, kêu đất - đất chẳng hay!"
"Ngươi ngươi ngươi...... Ta phải nói cho Vương Thượng!"
"Cáo nha! Nói cho ngươi biết, ta sẽ thực hiện trước ngươi! Xem là ngươi hung ác, hay là ta độc!" Đinh Kiếm Thư đã tức giận, trước đó chịu đủ chèn ép của Hoa bà tám này - hờn dỗi toàn bộ trút lên đây, bây giờ nàng lĩnh hội miệng không đắng đo vùng lên, muốn hù chết mỹ nhân độc địa tự cao tự đại phía trước, để tiêu tan mối hận trong lòng nàng.
"Hừ, hừ...... Ngươi cho là ta sợ sao? Ta sẽ làm cho ngươi hối hận không kịp, người đâu! Người đâu......"
"Hừ! Miệng lớn! Ăn quả táo như thế nào?"
Đinh Kiếm Thư cầm lên quả táo bên cạnh ở trên bàn, liền hướng tới phía Hoa Lạc Vân kêu người mà nhét vào miệng.
Một người dốc sức mà nhét, một người dốc sức mà kháng cự lại, hai người lôi kéo thành một đoàn khó khăn chia lìa, ngay cả bên cạnh? Bọn thị nữ xem mắt cũng hết sức choáng váng......
"Đây là có chuyện gì!?
Một người đầy ắp hỏa khí tức giận, lại vang lên thanh âm lạnh như hàn băng.
"Vương Thượng! Người nhất định phải thay chủ nhân nô tỳ..... Ai yêu!"
Hoa Lạc Vân thấy người phía sau tới, lập tức hé ra bộ dạng đáng thương chịu đủ lăng nhục, dùng giọng điệu hết sức ủy khuất vừa khóc vừa vội muốn lao về phía trong lòng Ưng Vương, há liệu, Đinh Kiếm Thư đột nhiên vươn chân ra "Hoa đáng thương" vấp ngã, làm cho Hoa Lạc Vân ngã gục một cái vô cùng bất nhã.
"Hừ! Đáng đời." Đinh Kiếm Thư chua ngoa tự chống vào eo thon nhỏ, vung một cái về phía trước, dấy lên tai họa vui vẽ mà đưa mắt nhìn đến tai nạn của Hoa Lạc Vân.
Thấy cảnh, Thúy Hương sợ hãi mà ghé về phía Đinh Kiếm Thư, bốn tỳ nữ kia vội vã chạy về phía Hoa Lạc Vân đỡ nàng đứng dậy, ? Tất cả nữ hầu cũng chưa hướng về phía Ưng Vương vấn an, ai kêu tình cảnh này xưa nay chưa từng có?
"Ngươi ngươi ngươi! Vương Thượng......"
Hoa Lạc Vân quá tức, xoay người chạy về phía trong lòng Ưng Vương, khóc sướt mướt, liền trông mong Ưng Vương làm? Cho Đinh Kiếm Thư nếm mùi đau khổ, thay nàng đòi một cái công đạo!
Há lại biết, người định không bằng trời định——. "Ngươi chạy tới nơi này làm gì?" Ưng Vương lạnh nhạt hỏi. Hắn cũng không có đưa tay ôm giai nhân trong lòng, ngược lại đem giai nhân đẩy về phía bốn tỳ nữ kia.
"Vương......" Hoa Lạc Vân kinh ngạc không thôi. Ưng Vương đích thật là "Lạnh" chút, nhưng, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy, làm cho nàng mất hết biểu cảm rồi.
"Trở về."
"Gì mà?" Hoa Lạc Vân cho là nàng không sai.
"Trở về!" Ưng Vương nóng nảy mà uống tay.
"Ngươi...... Hu......" Hoa Lạc Vân vô cùng ủy khuất mà vừa khóc vừa tông cửa xông ra, một đống thị nữ kia cũng hốt ha hốt hoảng theo trở về, vẫn còn không quên chào Ưng Vương một tiếng.
Đinh Kiếm Thư buồn bực, bỏ mặc thờ ơ Mạc Kế Nghêu, cứ thế mà nghênh ngang hướng đi tới đại ỷ bên cạnh ngồi.
"Toàn bộ đi xuống cho ta, không có mệnh lệnh của ta không được phép đi vào." Mạc Kế Nghêu hướng về mười hai thiên ưng kiệt xuất đi theo phía sau cùng Thúy Hương hạ lệnh nói.
Sau khi đợi toàn bộ tẩm cung chỉ còn lại có đơn độc hai người ——
"Ngươi còn chưa 'Quay về'? Ta nghĩ ngươi đến tìm Hoa sủng cơ cho nên ngươi đã quên ai là 'thê tử' của ngươi." Đinh Kiếm Thư châm chọc nói.
Đinh Kiếm Thư cắn quả táo thơm ngọt mê người, cực kỳ a dua nổ lực mà từng ngụm từng ngụm tiến công, trên thực tế, nàng đem quả táo kia tưởng tượng ra thành 'sắc lang' trước mắt, và 'Hoa bà tám' vênh váo tự đắc không ai bì nổi!
Cặp mắt kia của Mạc Kế Nghêu vô cùng lạnh lùng, đang chớp động với những đốm nhỏ đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ, ánh mắt kia nóng lạnh đan xen nhau công kích đáng sợ, nguyên nhân từ một chữ—— giận!
Thực ra thì, Mạc Kế Nghêu cũng không phải là theo như lời Hoa Lạc Vân ngủ lại trong tẩm cung của nàng, đó là sau khi Hoa Lạc Vân dọa thám biết Mạc Kế Nghêu không ngủ cùng Đinh Kiếm Thư, hôm nay mới có thể lấy cớ này mà mãnh liệt đến nắm quyền. Thế nhưng hắn là ở trong ngự thư phòng đợi cả đêm.
Ngày hôm nay lâm triều, quan đại thần kia mặt dày mượn danh nghĩa đủ loại lấy cớ ở lại Ưng Cốc, chẳng biết lúc nào thì đã liên kết với nước khác ở bên ngoài, các nước lại thần tốc mà làm người ta líu lưỡi, đều sai phái sứ giả đến thăm Ưng Cốc, không mời tự đến mà còn hùng hồn nói là chúc mừng đại hỉ Ưng Vương, hừ! Ai cũng đoán được là quan đại thần sớm có mưu tính chu đáo từ trước, nếu không sao chỉ trong một đêm, sứ giả các nước đều đã đến Ưng Cốc.
Mạc Kế Nghêu không thể không nhận biết được hành động cao chiêu này, về tình về lý, hắn cũng đáp lại "Thịnh tình chiêu đãi nồng hậu" sứ giả các nước. Cũng không biết quan đại thần này làm sao làm được, có nước còn là đích thân quốc vương đến a! Chỉ bằng điểm ấy, Ưng Phi không thể không tham dự "Hồng Môn Yến" của quan đại thần gây ra. Nhưng, dã nha đầu không có nuôi dạy này, cảnh ăn đó xem không giận chết cũng đủ mất hết mặt mũi của triều Thiên Ưng Vương rồi, nữ nhân tầm thường này của hắn đúng là thê tử danh chính ngôn thuận của Mạc Kế Nghêu! Làm cho hắn không phát hỏa cũng khó.
Hắn rất muốn hung hăng bóp chết nàng, đã có ngàn vạn lý do làm hắn không thể không nén xung động này, đương nhiên là ngàn vạn khoa trương quá mức, nhưng, biểu hiện của hắn hãy còn không nên lạm dụng lý do hết sức khít khao với Đinh Kiếm Thư, lúc này không phải vì tránh không được hội yến mà phải đến "Dặn dò" nàng sao? Cho dù Mạc Kế Nghêu đã trong cơn giận dữ, vẫn là phải chờ sau khi sửa sang chỉnh lý nàng!
"Không cần lúc nào cũng cay nghiệt nhắc nhỡ ta thân phận ngươi là Ưng Phi, ta có thể nâng ngươi lên trời, cũng có thể giẫm ngươi xuống đất, đừng quên ngươi chỉ là một quân cờ trong tay ta, tốt nhất ít động chạm Hoa Lạc Vân, bằng không ta sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu." Mạc Kế Nghêu hướng về chổ ngồi của Đinh Kiếm Thư, dùng giọng nói tràn đầy mạnh mẽ nói.