Tóc gáy Quý Quỳnh Vũ dựng lên hết, trái tim đập bang bang bang, miếng khô mực ngậm trong miệng mém rớt xuống bàn, Quý Lập Văn vẫn chưa cảm nhận được gì, ông lấy điện thoại ra nhìn xa xa, ngón tay quẹt quẹt hai ba lần, sau đó đưa lại cho Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc cúi người nhìn sang, hai tay nhận lấy điện thoại, bên trong hé ra ảnh chụp — Đầu tiên có thể thấy mái tóc dài như mực của hắn buông thả, tóc dài qua bả vai, mặc áo len màu nâu nhạt, hơi lộ ra xương vai gầy gò, khi dời lên lần nữa, có thể nhìn thấy được đôi mắt kia nhẹ nhàng như nước mùa thu, lăn tăn gợn sóng.
“Quý Quỳnh Vũ!” Quý Lập Văn trừng mắt nhìn hắn, ông theo bản năng vỗ bàn hai cái, vỏ hạt dẻ trên bàn cũng vì thế mà nhảy tưng tưng.
Tay Chu Ký Bắc chỉ còn khoảng không, điện thoại bị Quý Quỳnh Vũ không một tiếng động cướp đi, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu tắt điện thoại, tịch thu bỏ vào túi quần.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì, hai tay đút trong túi quần, nhướng nhướng cằm: “Sao ba nhiều chuyện thế, không có gì còn chụp hình nữa.”
Vẻ mặt Quý Quỳnh Vũ ai oán, miệng than thở bất mãn, theo bản năng lại nghía qua Chu Ký Bắc, phát hiện người sau tay cầm chén trà, cúi đầu thưởng thức, ngón tay nhẹ sờ trên mép chén, ánh mắt cụp xuống che dấu động tác quyến rũ, Quý Quỳnh Vũ không thấy mặt cậu, trong lòng có chút kinh hoàng.
“Không phải vì con không làm được chuyện gì nên thân sao! Người bao nhiêu tuổi rồi, đã làm chú Ký Bắc rồi, còn giường đơn gối chiếc!” Quý Lập Văn tức run cả mí mắt, sắc bén bắn qua, mồm miệng linh hoạt trả về, lời nói phun ra như súng bắn liên thanh, từng viên đạn bắn thẳng ra, đồng loạt găm vào lòng Quý Quỳnh Vũ, hắn há miệng thở không ra hơi, tưởng chừng bản thân có thể hộc máu bất cứ lúc nào.
‘Rẹt’ một tiếng vang lên, Chu Ký Bắc chọn một túi mứt, hai ngón tay khẽ xé mở, âm thanh này giống như lửa xén dây thép, uốn cong tim gan phèo phổi, Quý Quỳnh Vũ cảm giác miệng khô lưỡi đắng, ngón tay cong vòng, mu bàn tay gân xanh nổi đầy.
“Bác Quý, con sẽ nhìn chằm chằm chú Quý, để chú ấy sớm ổn định.” Cậu híp mắt cười, mứt bị đôi môi cắn ra nước ngọt, lưu lại một lớp bóng loáng.
Chu Ký Bắc quay đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, lưỡi đảo qua khóe miệng, môi mím chặt, giống như khıêυ khí©h.
Hắn tức đau ba sườn, thân thể như bị mở ra một góc, gió lạnh ùa vào cổ họng, khiến hắn phải hít sâu, tưởng chừng tức tới xỉu ngang.
“Phải không? Một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm tôi sao?” Quý Quỳnh Vũ lườm qua, nghiến từng chữ ra.
Hai ngón tay Chu Ký Bắc cầm mứt quả rụt về, đặt nửa mảnh vào miệng, nửa thật nửa giả cười.
“Ngại quá, tôi tới muộn, trên đường kẹt xe.” Mẹ Trần nghe tiếng chuông nên ra mở cửa, người tới là chú của Quý Quỳnh Vũ.
Chu Ký Bắc đi ra chào hỏi, người kia và Quý Lập Văn thân thiện tán gẫu, lúc này Quý Quỳnh Vũ mới có cơ hội đi tới ngồi bên cạnh cậu, Chu Ký Bắc dùng khóe mắt bắt giữ Quý Quỳnh Vũ, tính nói chuyện đã bị tay hắn trộm nắm lấy.
“Không được đuổi tôi, thằng nhóc!” Sức lực của Quý Quỳnh Vũ rất lớn, dưới bàn chật chội khó mà giãy ra, cậu vừa động thì hắn càng nắm chặt.
Chu Ký Bắc hứng thú, ngạo nghễ nhìn hắn, cổ tay uyển chuyển dùng lực đυ.ng vào đùi của Quý Quỳnh Vũ, ngón tay cong lại, móng tay như vũ khí lợi hại mười phần công kích, dễ dàng bắn bay lớp phòng ngự của hắn, bắt lấy điểm trí mạng.
Thân thể Quý Quỳnh Vũ mở ra, đau đớn, có xu hướng cứng lại, bàn tay Chu Ký Bắc giống như một móng vuốt sắp săn mồi, sắc bén, nhạy cảm và nguy hiểm. Cậu lấy một lực mà Quý Quỳnh Vũ không thể chống cự được chụp lên, ngón tay xẹt xẹt hai ba cái mở khóa quần của hắn, âm thanh nhỏ vụn, kèo theo đó là tiếng ‘rẹt rẹt’ nhỏ dần.
Quý Quỳnh Vũ chẳng khác nào con rối gỗ, toàn thân từ trong ra ngoài, bản thân hắn không điều khiển được, hắn muốn ngăn cản đôi tay của Chu Ký Bắc, nhưng ngay cả cổ tay cũng không có lực.
Móng tay Chu Ký Bắc cào vào khóa kéo đang mở của hắn, âm thanh giống như dao mài xương khiến hắn cảm thấy rất căng thẳng.
“……” Cậu cúi đầu, dùng ngón trỏ và móng tay cào vào qυầи ɭóŧ của Quý Quỳnh Vũ, vải qυầи ɭóŧ cực kỳ mỏng manh, làm sao chịu nổi kí©h thí©ɧ như thế. Tốc độ di chuyển của cậu có chút cố ý, như thể đang phân tích da thịt của hắn. Cổ họng Quý Quỳnh Vũ cuộn lại, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, ngay lập tức nắm lấy cổ tay của cậu.
Cậu lặng lẽ cong khóe môi, dùng tay trái vuốt ve ly, nhìn chằm chằm vào rượu trong ly, rượu cũng lắc lư theo.
Chu Ký Bắc cúi đầu, ánh mắt tối sầm, bỗng nhiên tăng tốc độ và lực tay lên.
“…… Ưm!” Thân thể Quý Quỳnh Vũ nhoáng lên một cái, suýt chút nữa ngã khỏi ghế ngồi, hắn không dám đặt tay lên bàn, chỉ có thể dùng một tay túm lấy, cả người phát run, gân xanh trên cổ sắp nổ tung cả cơ thể.
Mà người bày ra chuyện lại quần áo ngay ngắn, vẻ mặt mang ý cười, cùng người bên ngoài nói chuyện như gió, một nụ cười một cái nhăn mày cũng không làm người ta thấy có gì lạ thường.
Chu Ký Bắc dường như hơi ghét gãi không đúng chỗ ngứa, cậu nâng ly lên, ngửa đầu uống cạn rượu, theo tiếng nước nuốt xuống của cậu, hai tay nhanh chóng chọc vào chỗ chí mạng.
Đôi con ngươi trừng to như muốn lòi ra, tay nắm chặt mép bàn, vì lực thình lình chạm vào mà khiến bàn chấn động, chén thủy tinh bên trên phát ra tiếng ‘leng keng’, rượu thiếu chút nữa đổ rào xuống, cậu liếc mắt nhìn cái ly, ánh mắt phóng tới, miệng vẫn như cũ ngậm rượu, hương vị cay xè đảo quanh, cũng đủ ướŧ áŧ.
Nhưng ướt ở đâu?
Tay cầm bên kia của Chu Ký Bắc đã kiên nhẫn hồi lâu, từ nóng bỏng tới cứng rắn, cậu âu yếm đỉnh chóp, lực tay mềm lại, thậm chí có chút dỗ dành, đỉnh bị nắm lấy, ngón tay xinh đẹp sấn vào thịt non, tốc độ lên xuống đều đặn mười lần, thịt non từ khô khốc tới ẩm ướt, nước chảy ra, dính dáp ở đầu ngón tay.
“……” Tiếng thở dốc của Quý Quỳnh Vũ bắt đầu lớn hơn, thậm chí có chút khó điều khiển nổi, Chu Ký Bắc có thể cảm nhận được sự hoảng loạn bên trong đùi của hắn, da thịt non mềm bên trong run lẩy bẩy.
Chu Ký Bắc dường như đã tích đủ nước, nước chảy xuống ngón tay, cậu không thể không dùng tay xoa bóp, hai chân Quý Quỳnh Vũ co giật dữ dội, cơ bắp và gân cốt như khủng hoảng, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Cậu dùng sức nhéo thịt non trong đùi một cái, kề sáp người vào, miệng còn chút rượu nên nói chuyện không được rõ ràng: “Phải bắn sao?”
Trong mắt Quý Quỳnh Vũ toàn là nước, ở dưới ánh đèn trên trần nhà có chút đáng thương, khóe mắt đo đỏ, từ má tới miệng đỏ rần, mà trong mắt Chu Ký Bắc, đó là động dục.
“……” Cả người hắn nổi đầy da gà, tay run lên, sức lực mất hết phân nửa, khách khứa bắt đầu vào ghế, chung quanh trò chuyện vui vẻ, âm thanh không dứt bên tai, tay trái Chu Ký Bắc vẫn cầm ly rượu, rượu bên trong sóng sánh nhẹ nhàng, bị lắc sánh lên thành ly, bờ môi cậu chạm lên miệng ly, tay phải vẫn để dưới bàn.
Mặt Quý Quỳnh Vũ đỏ lên, từ hơi hồng tới đỏ chét, mí mắt như công tắc đóng lại, thần thái và phản ứng thì lại khó lòng che dấu.
“Quỳnh Vũ uống bao nhiêu rượu thế? Mặt sắp không chịu nổi rồi?” Có người cầm rượu giơ lên với Quý Quỳnh Vũ, hắn vừa nghe tên mình, cảm xúc như điện giật, hơi hoảng loạn ngẩng đầu lên, trong âm thanh có chút run rẩy, hỗn loạn, dần tan rã.
“… Uống nhiều quá, uống rượu pha… Nửa đỏ… nửa trắng… A!” Quý Quỳnh Vũ không khống chế được kêu lên một tiếng, hoàn toàn hỗn loạn, sắc mặt càng hồng hơn, hắn cảm giác Chu Ký Bắc rút tay lại, nhưng hơi thở vẫn dồn dập, giống như mãnh thú, dạ dày trống rỗng, dịch vị chảy ra nhưng còn chưa đủ.
Trên bàn mọi người ăn uống linh đình, lời qua tiếng lại tiếp chuyện lẫn nhau, dường như không ai phát hiện bộ dạng khác thường của hắn.
Trong mắt người ngoài hắn chỉ giống như uống quá nhiều nên nỉ non vài tiếng, không khiến người chú ý, cũng chẳng có ai chú ý.
Quý Quỳnh Vũ ngã đầu xuống, mười ngón tay cầm lấy mép bàn, móng tay vì dùng nhiều sức mà trắng bệch, yếu hầu trượt lên xuống mấy lần, l*иg ngực hô hấp phập phồng.
Chu Ký Bắc nâng ly rượu lên, ngửa đầu nuốt lên phần còn lại.
Thời điểm buông chân ly dài xuống, mặt bàn phát ra tiếng vang nhỏ, trong mấy giây đã biến mất không vết tích, cậu cầm lấy gậy bên cạnh chống người đứng lên.
Quý Quỳnh Vũ bên cạnh cảm nhận được, hoảng hốt ngẩng đầu, Chu Ký Bắc lại liếc qua… cúi người thì thầm gì đó bên tai Quý Lập Văn.
Âm lượng cậu thốt ra rất nhỏ, cũng có thể là do xung quanh nhiều tạp âm, Quý Quỳnh Vũ không nghe được chữ nào.
Quý Quỳnh Vũ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng không uống rượu, vậy mà đầu óc giống như nặng ngàn cân, ngay cả trợn mắt cũng khó khăn.
Cánh tay của hắn bị Chu Ký Bắc nâng lên, chậm chạp gần hai ba phút, hắn mới phản ứng lại, vội vàng tránh thoát, phủi phẳng áo khoác rồi đi theo Chu Ký Bắc, ba hắn sau lưng hình như nhắc nhở gì đó, lời nói rõ ràng nói trước mặt hắn nhưng cụ thể là nói gì thì hắn không nghe thấy, tầm mắt và phạm vi hoạt động trong đầu đều bị người khác khống chế, dắt đi.
Nhà Quý Quỳnh Vũ.
Cửa thang máy vừa mở ra, Chu Ký Bắc đưa tay vào sờ trong túi áo khoác của hắn, Quý Quỳnh Vũ giống như một bệnh nhân bị rối loạn căng thẳng, bàn tay của cậu giống như một công tắc kích hoạt chứng rối loạn của hắn, khiến hắn mất kiểm soát trước khi cậu đến gần.
Hắn vô thức lùi lại một bước, dựa lưng trực tiếp vào bức tường lạnh lẽo, Chu Ký Bắc tiến lên một bước, sau đó bước thứ hai. Cây gậy khuếch đại âm thanh theo bước chân của cậu, thể hiện du͙© vọиɠ, kiểm soát và đè nén.
“…… Trốn tôi làm gì?” Giọng của Chu Ký Bắc rất thấp, lời nỉ non như dùng âm mũi để nói càng như điểm trí mạng, chân cậu tiến về phía trước, không cho Quý Quỳnh Vũ đường lui, chóp mũi đã tới, chạm vào khi nói chuyện.
Hai mắt Quý Quỳnh Vũ đỏ hoe, lúc vừa nhấc mắt đã tanh tưởi, đột nhiên bị kí©h thí©ɧ, vừa giơ tay liền nắm lấy cổ áo của Chu Ký Bắc, giọng nói đứt quãng tức giận.
“Ở dưới bàn lúc nãy cậu làm gì đó hả?!”
Nhiệt độ khi Quý Quỳnh Vũ nói chuyện phả lên mặt Chu Ký Bắc, khoảng cách của hai người quá gần, tất cả đều giao thoa với nhau, cậu cảm nhận được sự biến đổi rõ ràng, bỗng nhiên cười, ánh mắt cong lên, giống như tên lưu manh trêu chọc.
“Làm chú đó.” Lưu manh nâng móng vuốt của mình lên, không mang tia thương tiếc nào, mạng sống của hắn lập tức bị cướp lấy.