- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ngược
- Dạ Vũ Ký Bắc
- Chương 11
Dạ Vũ Ký Bắc
Chương 11
Chu Ký Bắc nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, từ sau gáy đến trán quấn băng gạc thật dày.
Trên người cậu mặc đồ bệnh nhân, tay phải lộ ra ngoài chăn, mu bàn tay bị nứt da vẫn còn hơi sưng, nước mủ từ vết thương chảy ra.
Quý Quỳnh Vũ không biết mình đi vào đây bằng cách nào, hai chân hắn đều run rẩy, đầu gối dường như không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể.
Tầm mắt mơ hồ, hắn không nhìn rõ người nằm trên giường, đó là Bối Bối sao? Không thể nào.
Quý Quỳnh Vũ chống tủ đầu giường ngồi xuống, nhìn người nằm trên giường bệnh, người đó không phản ứng gì, giống như quá khứ, vĩnh viễn ngủ say?
Quý Quỳnh Vũ nhìn chỗ da thịt lộ ra ở ngoài chăn, lập tức không thể bình tĩnh được. Hai tay hắn run rẩy đáng sợ, nghĩ muốn chạm vào Chu Ký Bắc nhưng sợ cậu đau.
Ngón tay chần chừ thật lâu, cuối cùng cẩn thận tỉ mỉ đem tay cậu nâng lên.
“Bối Bối…Bối Bối…” Quý Quỳnh Vũ nói năng lộn xộn, trong miệng tới lui cũng chỉ có hai chữ này, càng nói yết hầu càng đau đớn, cổ họng như bị người ta bóp chặt, muốn nói cũng khó khăn.
Đây là kết quả của việc buộc cậu ấy buông ta.
Đây là kết quả bắt cậu ấy từ bỏ.
Quý Quỳnh Vũ nắm tay của Chu Ký Bắc, kề lên trán mình, gân xanh trên thái dương đập thình thịch.
Hắn cắn chặt môi, hận không thể cắn chết bản thân.
“Cộc…cộc.” ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quý Quỳnh Vũ làm như không nghe thấy, ngồi yên không nhúc nhích.
Một lát sau, y tá phụ trách đi vào kiểm tra.
“Anh Quý, bác sĩ Lưu muốn nói chuyện với anh.”
Mí mắt Quý Quỳnh Vũ chớp giật không ngừng, hoảng sợ quay đầu, tay vẫn nắm tay Chu Ký Bắc không buông.
“… Tôi đến liền.” Quý Quỳnh Vũ đáp lại một cách yếu ớt, nhẹ nhàng thu tay lại, bàn tay Chu Ký Bắc rơi xuống chăn trắng, nhìn có lẻ loi đáng sợ.
Cửa bị đẩy ra, chỉ còn lại một mình Chu Ký Bắc, giống như khi cậu còn ở Quý gia.
Quý Quỳnh Vũ gõ cửa văn phòng bác sĩ Lưu, ông ngẩn đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, sắc mặt không tốt.
Quý Quỳnh Vũ giật nảy mình, móng tay bấm vào lòng bàn tay, không được tự nhiên hỏi: “Bác sĩ… Cậu ấy, sao rồi?”
Bác sĩ Lưu cầm hồ sơ bệnh án, ông khụ một tiếng mới nói: “Đầu bị thương không phải là chuyện nhỏ, miệng vết thương cũng đáng ngại, không loại trừ khả năng bị chấn động não. Sau khi cậu ấy tỉnh, nếu như thường xuyên nôn mửa cũng không phải là nghiêm trọng, nhưng nếu như áp lực não tăng… nghiêm trọng sẽ dẫn đến vỡ mạch máu não mà chết.”
“……”Quý Quỳnh Vũ đứng ở một góc, bỗng nhiên thấy bản thân bất lực, hắn không hiểu rõ lời của bác sĩ, cần thời gian tiêu hoá từng chữ, trong người như có một cái máy khoan điện vói vào tim phổi mà xoáy, mở công suất lớn nhất mà khoan nát bấy nội tạng.
Lục phủ ngũ tạng máu me đầm đìa, hắn đi lại cũng khó khăn.
Phòng bệnh
Chu Ký Bắc cảm thấy thân thể như bị núi đè, bả vai, cánh tay, cả chân mỗi khi cử động đều đau đớn.
Cậu cau mày, cầm lấy ga giường, ga giường bị nắm đến nhăn nheo.
“…A!” Chu Ký Bắc rống to, thanh âm đau đớn khàn khàn, nước mắt như vòng chuỗi bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống, tơ máu phủ kín con ngươi như mạng nhện, một tầng lại thêm một tầng.
“Bối Bối! Bối Bối!”Quý Quỳnh Vũ nghe thấy tiêng của cậu, lập tức bổ nhào bên giường, một gối quỵ xuống, ánh mắt không dám rời đi.
Chu Ký Bắc thở dốc, cậu mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, Quý Quỳnh Vũ mắng cậu, hắn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu chằm chằm, bảo cậu cút khỏi Quý gia.
Giọng điệu cùng nét mặt trong mơ của Quý Quỳnh Vũ quá mức rõ ràng, chân thật, Chu Ký Bắc cực kỳ sợ hãi.
Cậu muốn đuổi theo Quý Quỳnh Vũ, nhưng quên mất bản thân tàn phế, không thể đi được, ngã xuống, mặt mũi bầm dập, Quý Quỳnh Vũ cũng không quay đầu.
“Bối Bối! Cậu sao rồi?” Quý Quỳnh Vũ chạm nhẹ vào mặt Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc như bị giật mình, cả người đều run lẩy bẩy.
Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra.
Cả người Chu Ký Bắc đầy mồ hôi, đồ bệnh nhân dính vào người, cậu liên tục lắc đầu, con ngươi mở lớn, một giây sau, chống người bật dậy.
“……” Chu Ký Bắc xoay cái đầu cứng ngắc qua nhìn Quý Quỳnh Vũ, cậu cuộn người lại, cánh tay để trên người Quý Quỳnh Vũ, ngực rất khó chịu, trống rỗng.
Hồn phách đều bị doạ bay đi một nửa.
“……. Tôi cho rằng không thể gặp lại chú nữa,” Chu Ký Bắc khẽ khàn, một chữ thốt lên lực cánh tay lại tăng một ít.
Giọng nói như bị ngâm nước muối, khô khốc khó nghe, tim Quý Quỳnh Vũ như bị dao băm thành vạn mảnh, không chừa lại chút gì, hoảng sợ bao trùm.
Quý Quỳnh Vũ vươn tay ôm lấy Chu Ký Bắc, dần dần thu tay lại, thanh âm cũng khó khăn mới thốt lên được.
“Sẽ không… Không sao! Bối Bối! Không sao đâu.”
Chu Ký Bắc cảm thấy dạ dày bị thiêu đốt, vừa đau vừa rát, miễn cưỡng nuốt nước miếng, nhịn xuống cảm giác buồn nôn cuộn trào trong bụng.
“Còn đau không?” Quý Quỳnh Vũ hơi thả Chu Ký Bắc ra, nhìn tới cậu liền đau nhói.
Sắc mặt Chu Ký Bắc tái nhợt, sờ gáy, bỗng nhiên cười nói: “Cũng không đau lắm.”
Quý Quỳnh Vũ biết cậu giả bộ, cười không nổi.
“Tôi đã báo cảnh sát, buổi tối tôi sẽ đến cục cảnh sát.”
Trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Chu Ký Bắc không nói chuyện, kéo tay Quý Quỳnh Vũ qua, tỉ mỉ vuốt ve.
“Tôi không sao! Tôi không đau!”
“Nhưng…”
“Thật chất… Tôi càng muốn biết… Chú đau lòng không?” Chu Ký Bắc cúi thấp đầu, nhẹ nhàng sờ vuốt như sợ bàn tay ấy có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Chu Ký Bắc vuốt phằng bàn tay của hắn, mơn trớn những ngón tay bởi vì sử dụng bút máy trong thời gian dài mà có hơi chai.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, tình cảm nồng cháy trong mắt không sót mà lộ ra.
Chu Ký Bắc chăm chú nhìn thẳng vào mắt Quý Quỳnh Vũ, nhìn đến lòng hắn sợ hãi.
“……” Quý Quỳnh Vũ rút tay ra, vội vã bối rối, rũ mắt che lại cảm xúc,
Chu Ký Bắc cầm khoảng không, giống như nhiều lần trong quá khứ.
“Bối Bối, là tôi bảo vệ cậu không tốt. Tôi xin lỗi!” Quý Quỳnh Vũ khàn giọng, hai tay giao nhau, hổ khẩu cũng bị bấu tớ xanh tím. (hổ khẩu là phần thịt ở giữa hai ngón tay.)
“Tôi, tôi xin lỗi.”
Chu Ký Bắc nhìn xuống Quý Quỳnh Vũ, vươn tay phủ lên tay hắn, hơi dùng sức tách hai tay của Quý Quỳnh Vũ ra, miễn cường sử dụng chút sức lực.
“Không còn lời nào để nói với tôi nữa sao?” Chu Ký Bắc nhẹ nhàng nói, lông mi rung động, cảm giác ghê tởm lại trào lên.
Quý Quỳnh Vũ cảm thấy rất áp lực, lời nói của Chu Ký Bắc khiến hắn thấy áp lực, cậu càng dịu dàng càng có vẻ đáng thương, Quý Quỳnh Vũ càng không dám nói ra lời từ chối.
“… Nếu cậu không muốn đi học, nói với tôi, tôi sẽ tìm một ngồi trường khác cho cậu.”
Quý Quỳnh Vũ đối diện Chu Ký Bắc, khó khăn nuốt nước miếng, mỗi chữ đều đắn đo cẩn thận, sợ làm tổn thương đến đối phương.
“Tôi gãy chân, phải ngồi xe lăn. Tôi bị người ta đánh, phải chuyển trường. Tôi yêu anh, phải kiềm nén, tự nói với bản thân là không thể. Tại sao? Tại sao lúc nào cũng là tôi nhượng bộ mấy người, tại sao không ai nhượng bộ tôi? Tại sao? Tại sao một lần cũng không có?”
Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm cửa sổ, đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng làm cho cậu trở nên gầy yếu, bé nhỏ.
Chu Ký Bắc không phải là một người thích khóc, trong mắt Quý Quỳnh Vũ, cậu là một đứa nhỏ kiêng cường.
Ít nói, rất nghe lời, băng khoăng cũng nhiều, nhưng không bao giờ đòi hỏi.
Quý Quỳnh Vũ chưa bao giờ thấy cậu như vậy.
“Bối Bối…”
Chu Ký Bắc đưa tay xoa xoa khoé mắt, hít vào một hơi, hai tay ôm đầu gối, cằm gác lên.
“… Thực tế không ai có nghĩa vụ phải nhượng bộ tôi, không ai nợ tôi cả.”
“Chú Quý, nhiều năm như vậy… Đã làm chú phiền toái, lại tốn kém… Chờ thân thể tôi tốt lên… Tôi sẽ dọn đi. Không làm phiền chú nữa.”
Chu Ký Bắc xoay đầu cười, nụ cười xa lạ.
Tay chân Quý Quỳnh Vũ không biết nên đẻ ở đâu, hắn đứng lên, hai tay phát run, cằm bả vai Chu Ký Bắc, há miệng, khó khăn lên tiếng
“Bối Bối! Không phải! Cậu không phải là phiền toái của tôi, tôi nuôi cậu là do tôi cam tâm tình nguyên. Tôi…”
Quý Quỳnh Vũ nóng lòng giải thích, nụ cười của Chu Ký Bắc càng đậm.
“Nếu tôi không tàn phế, chú sẽ cam tâm tình nguyện sao?”
“Chú sẽ không. Bởi vì chú không thương tôi.”
“Quý Quỳnh Vũ, tôi so với bất kỳ người nào đều hiểu rõ, so với chú càng hiểu rõ, chú không yêu tôi.”
Chu Ký Bắc vững vàng nói, tâm bình khí hoà, lòng không gợn sóng.
Quý Quỳnh Vũ như bị người khác tát một cái, một chữ cũng không nói ra được, muốn phản bác nhưng vô lực.
Chu Ký Bắc cuối cùng cười cười, nụ cười này, không giống lúc trước, sẽ không cầm tay hắn.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tuyên bố lão Quý xong đời rồi!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ngược
- Dạ Vũ Ký Bắc
- Chương 11