Chương 10

“Cậu Bắc Bắc, điểm tâm hôm nay cậu muốn ăn gì?”

Dì Vương bắt chéo hai tay để ở bụng, đứng cạnh Chu Ký Bắc, Quý Quỳnh Vũ thì cúi đầu xem điện thoại, không nói chuyện.

Chu Ký Bắc nhìn hắn, rồi lại nhìn dì Vương, cố gắng khách sáo hết mức có thể: “Gì cũng được ạ. Dì cứ làm đi.”

Dì Vương gật đầu, xoay người vào bếp.

Chu Ký Bắc đẩy xe lăn, ngồi đối diện Quý Quỳnh Vũ, ở giữa hai người là một chiếc bàn dài, một người ở đầu, một người ở cuối, khoảng cách không gần, cảm giác xa xăm.

Quý Quỳnh Vũ cong cong ngón tay, chậm rì rì thu tầm mắt lại, do dự một chút mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ký Bắc.

“Bối Bối, ngày hôm qua đi bảo tàng thế nào?”

Hai tay Chu Ký Bắc giấu dưới bàn, cho nên Quý Quỳnh Vũ không thấy vết nứt da ngày hôm qua.

Nghe Quý Quỳnh Vũ hỏi như vậy, móng tay Chu Ký Bắc vô tình cố ý mà cào cào vào miệng vết thương.

“Đẹp lắm, tuy rằng có hơi nhiều người, sau khi xem xong bọn tôi còn đi đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm nữa.”

Chu Ký Bắc đối đáp rất trôi chảy, cuộc thoại này cậu đã tập đi tập lại nhiều lần, khiến mỗi câu nói ra đều như ẩn chứa vui sướиɠ, giọng điệu của cậu quá mức tự nhiên, Quý Quỳnh Vũ cực kỳ tin tưởng.

“Rất tốt, tôi thấy bạn học ngày hôm qua có vẻ thân thiết với cậu, không có việc thì đi ra ngoài chơi với cậu ấy nhiều một chút.”

Quý Quỳnh Vũ thả lỏng bả vai, hôm qua trong lòng hắn như treo một tảng đá nặng, chèn ép cả đêm khiến hắn rất khó chịu, hiện tại nghe cậu nói vậy không khỏi như trút được gánh nặng.

“… Được.”

Chu Ký Bắc rầu rĩ trả lời, vừa hay dì Vương bưng một tô mì nước lên, Chu Ký Bắc đỡ lấy, một tay cầm.

“Tay làm sao vậy?” Quý Quỳnh Vũ liếc một cái liền thấy cái tay sưng như tay heo của Chu Ký Bắc, mày nhíu lại.

Chu Ký Bắc giả bộ không có gì nói: “Không sao.”

“Cho tôi xem.” Quý Quỳnh Vũ lo lắng, đứng dậy từ đầu bên kia đi lại, kéo tay Chu Ký Bắc ra, cẩn thận tỉ mỉ quan sát.

“Lại nứt da?! Đau không?” Quý Quỳnh Vũ đưa tay nhẹ chạm thử, Chu Ký Bắc theo phản xạ muốn rút tay lại.

Quý Quỳnh Vũ không giấu diếm, lộ vẻ đau lòng, hắn cầm tay Chu Ký Bắc không chịu buông, quay đầu gọi dì Vương lấy cho mình chai thuốc mỡ.

“Tôi không sao.” trong đầu Chu Ký Bắc như có một cây cung, bị người ta kéo căng ra, muốn giãy dụa nhưng bị đè lại.

“Bối Bối ngoan, sứt thuốc sẽ không đau.”

Quý Quỳnh Vũ thoa thuốc lên mu bàn tay cậu, một tay cầm bông tăm một tay vịn cổ tay Chu Ký Bắc, miệng không ngừng thổi thổi.

Mỗi một từ đều mang theo dịu dàng, mỗi một chữ đều toát vẻ quan tâm, mỗi một câu càng khiến Chu Ký Bắc không khống chế được.

“Tan học bảo dì Vương làm cho cậu miếng gừng giã thoa lên.”

Quý Quỳnh Vũ thoa xong thuốc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hô hấp cứng lại, hai người cách nhau quá gần, đến hơi thở của đối phương cũng rõ ràng, không khí quấn quít lấy nhau.

“……” Quý Quỳnh Vũ luống cuống liếʍ môi, vội vã lui lại, động tĩnh lớn đến ai cũng nhìn vào, Chu Ký Bắc thấy hắn như bị điện giật, mắt rũ xuống.

“Ăn cơm xong thì kêu chú Chu đưa cậu đến trường, tôi đi làm trước.”

Quý Quỳnh Vũ lấy áo khoác dài để trên cánh tay, không dám quay đầu lại nhìn đã khẩn trương đi ra ngoài.

Hắn luống cuống.

Chu Ký Bắc vươn lưỡi liếʍ liễm môi, đáy mắt hiện lên ý cười, con ngươi co rút lại, khoé miệng không nhịn được kéo lên.

Cậu vươn tay hung hăng đè vào vết thương, làm cho miệng vết thương nứt ra, chảy máu, đau đớn theo đó cũng lan khắp người.

Chu Ký Bắc dùng khăn lau đi lớp thuốc mỡ mới được bao lên.

Thoa thuốc làm gì? Lâu khỏi không phải tốt hơn sao.

Trường học.

“Cậu Bắc Bắc, có cần tôi đưa cậu lên lầu không?”

Chú Chu đỡ Chu Ký Bắc ngồi lên xe lăn hỏi, Chu Ký Bắc lắc đầu, nhận cặp sách của mình để lên đùi.

“Chú Chú về đi, làm phiền rồi.”

Chu Ký Bắc phất phất tay, đem túi giữ trên đùi, đẩy xe lăn đi tới.

Phòng học nằm ở lầu hai, Chu Ký Bắc ngồi thang máy mới lên được.

Cậu nhấn nút thang máy, kiên nhẫn chờ thang xuống.

“Hôm nay là lớp của ai vậy? Nếu của thầy Vương thì tôi cúp à.” phía sau có tiếng nói chuyện, khi đi tới bên cạnh Chu Ký Bắc thì im lặng.

Cuộc trò chuyện quỷ dị dừng lại, im lặng vài giây thì lại tiếp tục, Chu Ký Bắc mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy.

Đầu óc cậu rất tỉnh táo, nhìn chằm chằm con số trên thang máy, nhếch môi.

Thang máy nhỏ hẹp, một người một xe lăn cùng vào lập tức không còn chỗ trống, mấy nữ sinh nói thầm với nhau vài câu cũng không vào, Chu Ký Bắc mặc kệ mấy người kia, nhấn nút đi lên.

Khoảnh khắc cánh cửa sắp hoàn toàn khép lại, một cánh tay chen ngang, có người tiến vào, cản trở cửa đóng lại.

“Ngại quá, đợi tôi với.” nam sinh theo khe hở đi vào, nhìn Chu Ký Bắc cười có lỗi, thuận tay nhấn nút đóng.

Chu Ký Bắc liếc mắt nhìn cậu ta, không trả lời.

Nam sinh kia cũng đánh giá Chu Ký Bắc, nhưng ánh mắt không phải kiểu soi mói xúc phạm, đây là phản ứng bình thường của người lạ thôi.

Nam sinh bỗng sáng mắt, vui vẻ nói: “Cậu là Chu Ký Bắc?”

Chu Ký Bắc kinh ngạc, người kia thấy biểu tình của cậu càng thêm khẳng định, cậu ta chủ động vươn tay: “Xin chào, tôi là Bạch Yến, lớp thuyết trình, ngồi cạnh cậu.”

Chu Ký Bắc không nhận thức ai cả, hoặc nói là cậu lười để ý người nào, đối với người bên cạnh dù nam nữ tròn méo thế nào, cậu đều thờ ơ.

Càng đừng nói tới nhớ tên.

“Ừ.” Chu Ký Bắc lạnh nhạt trả lời, thang máy vừa lúc mở ra, Chu Ký Bắc đẩy xe lăn ra, Bạch Yến nhấn nút chờ để thang máy không đóng lại, đợi Chu Ký Bắc ra ngoài mới lặng lẽ ra sau.

“Chu Ký Bắc, luận văn cậu viết xong chưa?” vừa mới vào phòng học đã bị lớp trưởng Lý Văn bắt lại hỏi.

Chu Ký Bắc gật đầu, cúi đầu mở khoá kéo tìm luận văn.

Có lẽ là cậu buông tay quá nhanh, có lẽ là người kia cầm không chắn, luận văn y như tuyết tháng hai lãng đãng rơi xuống nền đất, hạ xuống cạnh bánh xe lăn.

Chu Ký Bắc và đối phương nhìn nhau, không ai động đậy.

“Cậu có ý gì hả?” Lý Văn cao giọng, lộ vẻ khó chịu, ánh mắt khó chịu như muốn lột da róc thịt Chu Ký Bắc.

Chu Ký Bắc nhân duyên không tốt, bộ dạng lạnh lùng không muốn ai tới gần.

Số lần đến trường cũng không nhiều, mọi người đều nhớ tới cậu như là một người khuyết tật, bình thường cũng nhường cậu.

Nhưng hết lần này đến lần khác Chu Ký Bắc không cảm kích, mỗi khi đến lớp đều ngồi cuối dãy, người khác chào hỏi, cậu cũng không thèm trả lời, cùng lắm là gật đầu hoặc lắc đầu thôi, không có phản ứng khác.

Dần dà, cậu bị cô lập.

Cả lớp không ai muốn lại gần cậu, bây giờ đừng nói là nói chuyện, một ánh mắt cũng không muốn dòm.

Giống như cậu không tồn tại.

Ngẫu nhiên cậu đẩy xe lăn đi trên đường, mới có thể miễn cưỡng cau mày nhường đường, Chu Ký Bắc tụa như cái chướng ngại vật trên đường.

Chu Ký Bắc lười phản ứng với Lý Văn, cậu quay đầu xe đẩy đi, bánh xe nghiền qua luận văn, trang giấy lập tức nhăn nheo lại, vài đường bánh xe hiện lên.

“Tên khốn bại não.” Lý Văn xoay người nhặt luận văn lên, miệng không sạch sẽ chửi thầm, trùng hợp lọt vào tai Chu Ký Bắc.

Chu Ký Bắc xoay xe lăn lại, lặng yên quay sang, ánh mắt u ám.

“Mày nói cái gì?” những lời này nói thật nhẹ nhàng, không giống như hỏi tội.

Cho nên làm người khác coi thường lực sát thương.

Lý Văn liếc trắng mắt, giả vờ cầm xấp luận văn đứng lên, quạt một cái vào mặt Chu Ký Bắc.

Luận văn ép nhựa cũng rất bén, lại dùng lực, mặt của Chu Ký Bắc lập tức hiện lên một vệt đỏ.

Mắt Chu Ký Bắc xung huyết, mang theo gió tanh mưa máu nhìn lên.

“……A”

“Chu Ký Bắc!”

Người xung quanh thét chói tai như gà bị cắt tiết, trừ bỏ kêu lên một cách vô dụng cũng không làm được gì.

“Mày mới vừa nói cái gì.” Chu Ký Bắc một tay tóm gáy Lý Văn, dùng sức mạnh đem đầu tên kia đập xuống bục giảng.

Không ngờ người ngồi xe lăn như cậu, ra tay lại dễ dàng hơn nhiều.

Cậu điên cuồng tự tay ép Lý Văn trả lời, tay cũng không lưu tình chút nào.

“A!” Lý Văn hét chói tai, móng tay Chu Ký Bắc bấu chặt vào da thịt của cậu ta.

Mặt cậu không đổi lại đập thêm một cái nữa, Lý Văn không chỉ nghe mùi máu, cậu ta còn cảm nhận được máu mình đang chảy xuống ào ào.

“Chu Ký Bắc, mau buông tay ra.” Bạn học xung quanh đều bị doạ sợ, vài nam sinh tiến lên ra tay từ sau lưng Chu Ký Bắc.

Chu Ký Bắc giữ chặt gáy Lý Văn, mấy người kia kéo như thế nào cũng không chịu buông. Một nam sinh dưới tình thế cấp bánh, thấy cái tượng thạch cao trên bàn giáo viên liền đập xuống đầu Chu Ký Bắc.

Chu Ký Bắc cảm thấy trước mắt tối lại, đầu chưa bao giờ bị đập nặng như vậy, lỗ tai ù lên, cái gì cũng không nghe thấy.

Có người đập trúng vết thương trên tay cậu, khiến cậu không thể không buông tay ra.

Trước mắt như có ánh sáng chớp loé, mi mắt run rẩy, có chất lỏng gì đó chảy thẳng xuống cố.

Chu Ký Bắc cầm tay vịn xe lăn muốn ổn định lại, nhưng tay không có lực, cậu lảo đảo một chút, người té xuống, không ai đỡ được cậu.

Công ty

“Đến phòng thị trường đi…” Quý Quỳnh Vũ ngồi trong phòng hội nghị, tay cầm bút xoay xoay, lâu lâu lại cúi xuống ghi chép cái gì đó.

“Quý tổng!” cửa phòng họp bị người mạnh mẽ đẩy ra, mọi người ngẩng đầu nhìn.

Thư ký mặt mũi trắng bệch, cứng ngắc nhìn Quý Quỳnh Vũ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.

“Có chuyện gì?” Quý Quỳnh Vũ không hờn không giận nói, thư ký giơ điện thoại di động trong tay lên, giọng nói đứt quãng.

“Bắc Bắc… Bắc Bắc đang cấp cứu ở bệnh viện.”

“Lạch cạch.” bút bi trong tay rơi xuống bàn, vài giây sau Quý Quỳnh Vũ mới tiêu hoá được lời của thư ký.

Hắn đứng bật dậy, ghế dựa phía sau vì lựa quá lớn mà ngã xuống.

Bệnh viện.

“Sau gáy bị thương nghiêm trọng, kiểm tra tình trạng xuất huyết trong.”

Trên trán bác sĩ chủ trị đầy mồ hôi, ông nhìn chằn chằm điện tâm đồ, một giây cũng không dám lơi lỏng.

Chu Ký Bắc nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, trên đỉnh đầu là một đống đèn chói mắt chiếu xuống.

Cậu đeo mặt nạ dưỡng khi, hô hấp mỏng manh.

Từ cổ tới ngực đều nhiễm đỏ, máu đã khô nhưng mùi tanh tưởi vẫn còn nồng đậm.

Quý Quỳnh Vũ chạy như điên đến, trái tim muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Rốt cuộc chạy tới phòng phẫu thuật, ba chữ đỏ lạnh băng nhắc nhở hắn – tính mạng của Chu Ký Bắc đang bị đe doạ, có thể rời đi bất kỳ lúc nào.

Hai gối Quý Quỳnh Vũ mềm nhũn, tay dựa trên cánh cửa, cả người run lên từng đợt, hoảng sợ tròn mắt, lần đầu tiên không biết nên nói gì.

“…Sao lại thế này…”

Lý Văn cùng mấy nam sinh bị doạ sợ không dám nói lời nào, cả người run rẩy, cả đám nhìn nhau, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chu… Chu Ký Bắc…” Lý Văn run như cầy sấy mở miệng, hoảng loạn nói chuyện khiến người ta không nghe được gì.

Quý Quỳnh Vũ quay sang, phát hiện trán cậu ta quấn mấy tầng vải thật dày.

Tim Quý Quỳnh Vũ như bị ai đó đâm một nhát, hai mắt đỏ tươi như máu, khí thế có thể gϊếŧ người,

“Cậu ấy làm sao?! Cậu ấy bị sao hả?! Tại sao lại nằm ở đó hả?!” Quý Quỳnh Vũ gào vào mặt Lý Văn, dùng hết sực nắm áo hắn, sức lực lớn tới nổi đem Lý Văn sợ muốn chết.

Lý Văn thấy hô hấp khó khăn, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Quỳnh Vũ, hai tay cầm áo cậu ta như gọng kềm, Quý Quỳnh Vũ sát khí quá nặng, Lý Văn khóc rống.

“… Chúng tôi chỉ tranh chấp nhỏ thôi… Không cẩn thận… Không cẩn thận đập tượng thạch cao trúng gáy cậu ấy… Là không cẩn thận, thật đó…”

“……” Quý Quỳnh Vũ không khống chế được bàn tay đang run rẩy của mình, yết hầu trượt lên xuống, trái tim như bị dao nhọn đâm vào không ngừng khua.

Quý Quỳnh Vũ hơi buông lỏng tay, Lý Văn vừa định há mồm ra thở thì tiếp theo đã bị một đấm.

“Quý tổng.”

Quý Quỳnh Vũ phát điên một đấm rồi lại một đấm, ánh mắt đã xung huyết, khớp xương nổi cuộm lên, dường như có thể đem yết hầu của người khác cắt đứt.

“Không phải cố ý?! Cậu ấy chưa bao giờ khiếu khích người khác! Cậu ấy chính là như vậy… Các cậu che giấu cái gì?!” Quý Quỳnh Vũ tức giận đến nghẹn lại, lúc ra tay không hề khách khí.

“Quý tổng, ngài bình tĩnh một chút.” tài xế bất chấp xông lên đè hắn lại, Quý Quỳnh Vũ không thể nhúc nhích.

Nghĩ tới trái tim đều muốn nứt ra.

“Báo cảnh sát!” Quý Quỳnh Vũ dữ tợn nói, ánh mắt tàn nhẫn như muốn lột da lóc xương hai người trước mắt.

“Quý tổng…”

“Tôi nói báo cảnh sát.” Quý Quỳnh Vũ nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu, âm thanh tàn nhẫn lạnh lùng.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Quý dũng mãnh!!!