Chương 3
Cuối cùng, nàng cũng không thể tránh khỏi con sâu ngủ sau một hồi làm việc “ cật lực “ để tránh khỏi bãi nướ© ŧıểυ. Chìm dần vào giấc ngủ, nàng không biết rằng, ngay sau khi nàng nhắm mắt thì một dị tượng đã xảy ra.
Đêm bỗng nhiên nổi gió, hôm nay không phải ngày rằm nhưng ánh trăng lại to lạ thường. Trên bầu trời bỗng nổi lên những đốm sáng chớp ẩn chớp hiện làm tăng vẻ đẹp cho không gian.
Tất cả mọi vật đều tĩnh lặng như bị thôi miên. Bỗng, một đạo ánh sáng huyền sắc xuyên qua mái ngói ở Tây Các, len lỏi đến chỗ Dạ Minh Nguyệt đang ngủ say, chiếu thẳng vào mi tâm của nàng. Một tiếng động xung chấn lớn phát ra từ trời cao. Và ngạc nhiên thay, trên mi tâm của tiểu Nguyệt Nguyệt từ từ nổi lên một vệt tử sắc rồi lan ra như những chồi non nảy nở, trở thành một ấn kì hình cỏ ba lá.Ánh sáng lóe lên bừng sáng một không gian rồi biến mất vô tung vô ảnh cùng những dị tượng, nhưng ấn kí thì vẫn còn.
Màn đêm lại yên tĩnh.
Nhưng, chỉ có một điểm khác.
Dạ Minh Nguyệt đang say trong giấc nồng bỗng thấy cơ thể nhỏ bé tràn đầy một nguồn năng lượng mới lạ, dò xét một trăm lẻ tám đường gân mạch, len lỏi đến từng ngõ ngách trong cơ thể. Nàng có thể cảm nhận được chúng mang màu tím, một màu tím trong trẻo đến kì lạ.
Khoảng thời gian một chung trà sau, nàng đột ngột mở mắt, đồng tử lóe lên tia tử sắc rồi biến mất. Nàng muốn phát ra tiếng nói hay chí ít là tiếng khóc. Nhưng, cuống họng nàng không hề phát ra một âm thanh nào. Dây thanh quản không hề rung. Hay nói cách khác, nàng – Dạ Minh Nguyệt – đã mất đi giọng nói.
Đêm, yên tĩnh đến nhường này nhưng lại không thể khiến nàng có thể giữ nổi bình tĩnh. Suy nghĩ bắt đầu loạn chuyển.
Chả nhẽ, vì tiếp nhận nguồn năng lượng mạnh mẽ kia mà khiến nàng không thể nói được nữa?
Rốt cục chuyện này là sao. Tại sao tự dưng nàng nhận được năng lượng. Và khi nhận được rồi, nàng lại bị phong ấn giọng nói…
Nở nụ cười buồn. Đúng vậy, dĩ nhiên là trên thế gian này chẳng có cái gì gọi là cho không, muốn có được cái gì thì cũng phải mất đi một vài thứ.
Nhưng là, mất đi giọng nói…cũng là quá cay đắng đi?
Chỉ cần nghĩ cả cuộc đời này, nàng không thể nói chuyện, không thể ca hát lảm nhảm là nàng cảm thấy cũng khá tủi thân a…
Nhưng thôi kệ, nàng không tin cái này không thể chữa được. Nàng sẽ tìm ra cách. Không có gì là không thể.
Ừm, mà cái năng lượng tự nhiên mà có này… tính sao đây. Bây giờ nàng mới được bổ sung năng lượng, chưa luyện tập, chưa tìm hiểu gì về nó. Mà với thân thể của nàng hiện tại, điều đó cũng là vô phương a…. thôi kệ tiếp, để sau này nàng sẽ tìm cách học hỏi và luyện tập vậy.
Rốt cục cũng quăng chuyện này ra sau đầu, lăn ra ngủ tiếp. Tiểu Nguyệt Nguyệt chắc cũng triệt triệt để để quên vụ việc dấm đài vừa qua đi?…. Thật đủ hình tượng.
Sáng. Dạ Phủ. Tây Các.
Mới sáng sớm thì Tây Các đã tiếp đón ba vị khách không mời mà đến. Ba vị khách đại danh đỉnh đỉnh ấy chính là Dạ An Hạo, Dạ Trường, Dạ Nhiên. Sau đó không biết thế nào mà một lúc sau lại có một gia nhân dẫn theo một đại phu đi vào.
Chả là, sáng nay ba người bọn họ không tự chủ được lại nhớ nhung đến tiểu bảo bối phấn nộn đáng yêu, bèn sau khi rửa mặt thay quần áo thì đã chạy lon ton đến Tây Các
Khi họ vừa vào thì Vũ Như Như cũng đã tỉnh, ôm tiểu bảo bối trên tay để cho gia nhân dọn đống nướ© ŧıểυ.
Chỉ là, khi bọn họ đi đến thì phát hiện tiểu bảo bối trên trán lại có một ấn kí lạ. Nhưng chuyện đó thì không nói, người nàng lại lúc lạnh lúc nóng hại cả nhà hốt hoảng tìm đại phu.