Edit: V.O
Cô không biết sau đó mình đi ra khỏi đó như thế nào, chỉ đột nhiên cảm thấy mình đúng là một trò hề.
Giờ tan ca, Sở Ly dẫn Lý Mộng Nhu rời đi, Dư Hướng Vãn thu dọn đồ chuẩn bị đón xe buýt trở về.
Mới vừa đi tới cửa công ty, bầu trời âm trầm cả ngày bất chợt đổ mưa to tầm tã.
Tối hôm qua tạm thời bị Sở Ly dẫn ra ngoài, cô hoàn toàn không nghĩ đến mang dù theo, khoảng cách từ cửa công ty đến trạm xe buýt gần đó là một đoạn không nhỏ, cô chỉ có thể nấp ở dưới mái hiện đợi mưa tạnh.
Tính tình cô vốn lầm lì, hơn nữa bởi vì Sở Ly, không ít người ngán cô kiêng kị cô ở trong công ty, nhưng lại không có ai tỏ thiện ý với cô.
Người bên cạnh từng đợt rồi lại từng đợt đi mất, không có một ai, không có một ai hỏi thăm cô một tiếng.
Dư Hướng Vãn hết đợi lại đợi, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, trận mưa lớn này vẫn mãi không tạnh.
Cho đến khi một chiếc xe màu xanh nhạt từ từ đi đến bên đường, sau đó đỗ ổn định ở trước mặt cô.
Cô cho là tới đón ai, trực giác lui ra sau một bước, nhường ra một khoảng cách, lại thấy cửa xe mở ra, Phó Học Dịch đi xuống xe.
Anh ta đi đến trước mặt cô giống như thân sĩ, khẽ mỉm cười: "Hy vọng tôi có vinh hạnh đưa cô về nhà, Dư tiểu thư."
Dư Hướng Vãn lắc tay, vô thức muốn từ chối, lại nghe anh ta nói tiếp: "Nghe Tiểu Nhu nói tối hôm qua Dư tiểu thư và Sở tổng cùng nhau tăng ca suốt đêm."
Nói xong, ánh mắt của anh ta như có như không liếc khăn lụa Dư Hướng Vãn thắt ở cổ.
Nhận ra được ánh mắt của anh ta, Dư Hướng Vãn cảm thấy cực kỳ lo lắng, trong lòng mơ hồ hiểu sợ rằng ngay cả chuyện vết hôn Lý Mộng Nhu cũng nói với anh ta.
"Thật xin lỗi Phó tiên sinh, có thể là Lý tiểu thư hiểu lầm gì đó. Anh yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy."
"Bản thân tôi hy vọng tất cả những chuyện này không phải là hiểu lầm." Ánh mắt Phó Học Dịch nhìn về phía Dư Hướng Vãn trông cực kỳ dịu dàng, dieendaanleequuydoon – V.O,
anh ta từ từ cầm tay cô để tại tim mình để cho cô cảm nhận đươc nhịp tim của mình: "Vãn Vãn, trước khi gặp được em anh không tin trên thế giới này có chuyện vừa gặp đã yêu, nhưng bây giờ anh tin rồi."
Phó Học Dịch đột nhiên tỏ tình khiến cho Dư Hướng Vãn nhất thời tay chân luống cuống, cô cũng không cho là mình có bản lĩnh khiến cho một người đàn ông vừa gặp đã yêu, huống chi điều kiện mọi mặt của người đàn ông này đều không kém.
"Phó tiên sinh, tôi..."
Lời từ chối còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, lại bị Phó Học Dịch ngắt lời: "Em không cần phải gấp gáp trả lời anh, anh có thể đợi."
Nói xong, anh ta cười tao nhã với Dư Hướng Vãn, giúp cô mở cửa xe: "Đi thôi, anh đưa em về nhà, chỉ sợ mưa này sẽ không tạnh trong chốc lát."
Có thể là ánh mắt Phó Học Dịch trông quá chân thành, hơn nữa lúc Lý Mộng Nhu hiểu lầm quan hệ của bọn họ, Dư Hướng Vãn không giải thích câu nào, dù sao cô cũng cảm thấy mình đuối lý.
Vì vậy, Dư Hướng Vãn không có cách nào từ chối ý tốt của anh ta, nói cám ơn, sau đó đi theo anh ta lên xe.
Điều khiến cho Dư Hướng Vãn không nghĩ tới chính là, Phó Học Dịch không trực tiếp đưa cô trở về nhà họ Sở, mà là dẫn cô đến một tiệm cơm Tây cùng nhau ăn bữa ăn tối trước.
Trùng hợp chính là, Lý Mộng Nhu và Sở Ly cũng ở đây, lúc nhìn thấy bọn họ, Dư Hướng Vãn đã muốn rời khỏi.
Còn chưa kịp mở miệng với Phó Học Dịch, Lý Mộng Nhu lại thấy được bọn họ trước, sau đó chào hỏi với bọn họ rất nhiệt tình: "Vãn Vãn, Phó đại ca, ở đây ở đây!"
Như vậy, Dư Hướng Vãn muốn làm bộ không thấy cũng không được, bởi vì Phó Học Dịch đã kéo cô đi tới hướng Lý Mộng Nhu và Sở Ly ngồi.
Lúc ánh mắt Sở Ly nhìn thấy Dư Hướng Vãn và Phó Học Dịch nắm tay thì không khỏi hơi tối lại.
Phó Học Dịch đi tới, có chút áy náy nói: "Có lỗi với Tiểu Nhu rồi, bọn anh tới chậm."
Dư Hướng Vãn sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được thì ra không phải là trùng hợp, mà là bọn họ đã sớm hẹn trước.
Phó Học Dịch rất săn sóc kéo cái ghế ra giúp Dư Hướng Vãn, lại xếp đồ ăn cho cô, thậm chí ngay cả khăn ăn đều là anh ta giúp xử lý.
Sở Ly thu hết hành động giữa hai người với nhau vào mắt, dần dần, chợt lạnh lùng nói một câu: "Thư ký Dư, sao tôi không biết cô lại kiều quý như vậy?"