Sở Lệ Chỉ nhìn đến câu cuối cùng trong thư mà đôi mày hắn nhíu chặt lại. Hắn suy tư một hồi lại mở phong thư còn lại ra.
Trên thư không viết quá nhiều chữ, chỉ có duy nhất một hàng:
【 Yêu Yêu cũng mong nhớ bệ hạ, nguyện cho bệ hạ bách chiến bách thắng. 】
Chữ viết đều phỏng theo kiểu chữ nhỏ của ta mà viết, xem ra Hoàng hậu cũng đã hao tổn tâm sức để che đậy cái chết của ta.
Nhưng cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, chỉ là không biết bao lâu nữa thôi.
Rõ ràng trên thư chỉ có một câu mà Sở Lệ Chỉ lại nhìn thật lâu, thật lâu.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve lá thư một lát, sắc mặt hắn ngày càng trầm xuống, hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Minh Đức nói:
“Ngươi hồi cung liền lập tức, phải tận mắt nhìn thấy Quý phi khỏe mạnh, bình an!”
Hoàng hậu sai rồi.
Nàng ta vĩnh viễn không đoán được.
Mỗi lần ta viết thư cho Sở Lệ Chỉ đều không gọi hắn là bệ hạ mà chỉ lén gọi tên tự của hắn.
“Bách Duật.”
Bách Duật.
Trinh tùng kính bách, tuế duật vân mộ.
贞松劲柏,岁聿云暮。*
*Ý chỉ cho dù phải trải qua gian nan khổ ải, con người vẫn giữ được sự ngay thẳng chính trực của mình, tựa như dáng cây tùng cây bách vẫn vươn cao thẳng tắp mặc cho trời đông giá rét.
Tiên hoàng hy vọng nhi tử của mình sẽ trở thành một chính nhân quân tử, trở thành một minh quân tay không nhuốm máu.
Vậy mà Sở Lệ Chỉ lại trưởng thành trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, trở thành một sát thần trong mắt mọi người.
Hắn từ một tiểu vương gia bị đầy đến nơi hẻo lánh bước từng bước đến ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Hắn bước một bước thì gϊếŧ một bước, gϊếŧ huynh đệ phản nghịch, gϊếŧ quần thần muốn khuynh đảo triều dã, gϊếŧ phe cánh nịnh nọt, gϊếŧ luôn cả những tướng sĩ không quy phục hắn.
Từng tấc đất hắn đi qua đều để lại máu huyết, tay hắn đã sớm nhúng chàm.
Nhưng hắn là vẫn là một quân tử, hắn không câu nệ thân phận, ở nơi biên cương xa xôi hắn có thể cùng các tướng sĩ cùng ăn cùng ngủ, hắn cũng không cần các tướng sĩ kêu hắn là bệ hạ, chỉ kêu một tiếng tướng quân là được.
Ở nơi này, hắn không phải là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, tay hắn cầm trường kiếm xông pha gϊếŧ giặc, làm gương cho các tướng sĩ noi theo.
Đại thắng đầu tiên nơi biên cương, quân Nam Man bị đẩy lùi xa hàng trăm dặm, các tướng sĩ được thiết đãi yến tiệc long trọng, ăn uống vui sướиɠ tràn trề.
Trong khoảnh khắc hân hoan đó, Sở Lệ Chỉ lại thường có chút hoảng hốt mà nhìn về phương xa, hắn nhìn về hướng có Hoàng cung.