Chương 2

Tống thị - gia tộc của Hoàng hậu.

Tống tướng quân hay còn được gọi là Trấn Quốc đại tướng quân, trong tay hắn có tám vạn hùng binh.

Lúc trước Tống tướng quân dựa vào binh quyền trong tay phò tá Sở Lệ Chỉ lên ngôi Hoàng đế.

Sau khi đăng cơ Sở Lệ Chỉ cũng không thu hồi binh quyền để giữ lòng tin tưởng với lão thần.

Vậy mà sau này chính binh quyền kia lại trở thành nguồn cơn của bất hòa giữa quân thần.

Phó tướng bất bình, tức giận nói:

“Trước đây khi người chưa xuất chinh, mặc cho quân Nam Man khıêυ khí©h tứ phía hắn cũng không muốn xuất binh chinh phạt, lấy lý do sợ quân Nam Man xảo trá khó đề phòng nhưng trên thực tế là hắn muốn ép người bỏ qua cho Hoàng hậu đang chịu cấm túc ở cung Nhập Phượng vì tội mưu hại tứ hoàng tử điện hạ rơi xuống nước, nguy hiểm đến tính mạng.

Lòng dạ Hoàng hậu độc ác như vậy, bộ không đáng chịu phạt hay sao?”

Ta sửng sốt, trong lòng chấn động. Vậy mà đôi mày kiếm của Sở Lệ Chỉ nhẹ chau lại, ném cho Phó tướng của hắn một ánh mắt lạnh lẽo khiến cho y phải im bặt.

Phó tướng lấy lại tinh thần, cẩn thận nhìn Sở Lệ Chỉ thầm đoán tâm trạng của hắn một phen, nhỏ giọng hỏi:

“Bệ hạ, khi người tới thăm, Quý phi nương nương đã tức giận rồi phải không?...”

Sở Lệ Chỉ lại lạnh lùng liếc phó tướng một cái, giọng hắn khàn khàn lạnh lẽo:

“Tính tình nàng ấy dịu dàng, lương thiện, sẽ không giận dỗi vô cớ…”

Phó tướng cho rằng hắn là không vui nhưng ta biết hắn đang chột dạ.

Thứ nhất, ta không phải người dịu dàng, lương thiện.

Thứ hai, ta thường giận dỗi hắn.

Thứ ba, trước ngày hắn xuất chinh, ta và hắn đã cãi một trận to, khiến hắn hậm hực mà rời đi.

Hoàng hậu ghen ghét ta được sủng ái nên thường xuyên làm khó làm dễ ta.

Mới tháng trước, nàng ta xúi giục Lưu mỹ nhân hại con ta suýt nữa đã không cứu được.

Lưu mỹ nhân bị xử tử.

Hoàng hậu cũng bị cấm túc.

Quyền quản lý lục cung cũng bị Thái hậu đoạt đi.

Vậy mà Hoàng hậu chỉ mới chịu cấm túc có 3 ngày, Hoàng đế đột nhiên ân xá, xóa bỏ hình phạt của Hoàng hậu, đem quyền quản lý lục cung trả lại cho nàng.

Trong cung truyền đi không biết bao nhiêu lời đồn đại cùng chế giễu.

Đêm đó, ta cùng Sở Lệ Chỉ cãi nhau lớn một trận, ta mắng hắn có mắt mà không nhìn rõ được người trước mắt, mắng hắn vô dụng không nhìn được chân tướng, mắng hắn không xứng đáng làm cha, ta lại càng hận chính bản thân mình là mẫu thân lại không thể bảo vệ được con của mình.