“Hừ, trái lại giả bộ ngu rất lành nghề, ngươi chờ đó cho ta.” Dùng sức thu hồi tay của mình, An Vân cũng không nhìn xem là ai bắt được tay của mình liền xoay người rời đi.
“Không sao chứ?”
“Cám ơn! ~” Ngẩng đầu hướng Diệp Hạo Vũ thi triển
hồn nhiên tươi cười, Hãn Lôi Lôi khẽ đánh giá một thân cổ trang của mình. Ống tay áo to lớn, chéo qυầи иᏂỏ hẹp, nhẹ nhàng phất phới bên hông là dây tơ vàng, vòng cung thân thể hoàn mỹ, quần lụa mỏng thêu hoa lan đáng yêu
. Tất cả đều mang màu thủy lam nàng thích nhất, đơn điệu, lại không mất phong thái tinh khiết.
“Nhà của ngươi ở đâu?” Diệp Hạo Vũ lạnh lùng hỏi nàng, tựa hồ cũng không để ý sự lãnh ngạo của mình sẽ hù dọa
cô gái yếu đuối, khéo léo đáng yêu
trước mắt này.
“Nhà?” Hãn Lôi Lôi ngẩn người, ngay sau đó đáp phi sở vấn nói:
“Có thể giúp ta tìm một người không? Nàng gọi là Xảo Nhi, dáng dấp rất đẹp.”
“Xảo Nhi?” Nhìn một chút Hãn Lôi Lôi, Diệp Hạo Vũ xoay người muốn rời đi, nàng lại đưa tay nắm lấy trường bào của hắn.
“Ta tên là Hãn Lôi Lôi, tên ngươi là gì?”
Ngẩn người
nhìn chằm chằm dung mạo ngây thơ của nàng một chút, Diệp Hạo Vũ lạnh nhạt nói:
“Diệp Hạo Vũ.”
“Ngươi có biện pháp giúp ta tìm được Xảo Nhi, đúng không? Có đúng hay không?” Hãn Lôi Lôi siết chặt xiêm y của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi nhìn hắn.
“...... Ừ.” Khẽ gật đầu, Diệp Hạo Vũ hiển nhiên có thể.
“Vậy ngươi giúp ta một chút có được hay không? Ô ô, ta ở chỗ này vô thân vô cố, Xảo Nhi nhất định cũng giống như ta vậy. Không có Xảo Nhi ta thật sự
không có cách nào sinh tồn a, van cầu ngươi giúp ta một chút. Nếu lỡ Xảo Nhi rơi vào trong tay người xấu nhất định phải chết...... Ô ô! ~” Hãn Lôi Lôi có chút kích động rơi xuống vài giọt nước mắt trong suốt.
Lần nữa sững sờ nhìn nàng một chút, Diệp Hạo Vũ tựa hồ cũng không muốn để ý, nhưng nước mắt của nàng lại làm cho nội tâm của hắn có một loại tâm tình phức tạp.
“Ừ.” Nhẹ giọng đồng ý, lại chỉ bởi vì không muốn nhìn nàng rơi lệ.
“Hãn cô nương, mời theo thuộc hạ đến phủ chọn nơi ngài muốn đặt chân.” Thị vệ anh tuấn
khẽ lên tiếng.
“Phủ?” Hãn Lôi Lôi ngẩn người, cố gắng tìm kiếm trong đầu từ ‘ phủ ’ của cổ đại là có ý gì, hồi lâu lại chỉ hận ngày xưa sao không chăm đọc sách chút.
“Ừ.” Diệp hạo Vũ gật đầu một cái.
“Vậy...... Được rồi.” Dù sao mình cũng không có chỗ để đi. Lau nước mắt, Hãn Lôi Lôi theo sát Diệp Hạo Vũ rời đi.
Vũ vương phủ
“Oa! ~ Thật to a! ~” Kinh ngạc vòng quanh cây cột thật to vài vòng, Hãn Lôi Lôi vui vẻ
nhìn bốn phía.
“Đây đã là phòng của ngài rồi, ngài xem thấy thế nào?” Đẩy ra cửa gỗ một cái liền nhìn thấy phong cảnh bên ngoài ưu nhã, không khí mới mẻ ùa vào, thị vệ anh tuấn
nhìn Hãn Lôi Lôi chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Đây là phòng của ta?” Giật mình đi vào, bên trong tuy là cổ hương cổ sắc, nhưng lại có một loại mỹ đặc biệt.
“Ừ, ta rất thích nơi này, cám ơn! ~” Nàng lập tức nhào vào lên chiếc giường thật to, Hãn Lôi Lôi thử cảm xúc một chút rồi nhảy xuống luôn, nhìn chằm chằm thị vệ anh tuấn hơi có vẻ kinh ngạc nhìn mình cũng rất buồn cười nha. Nàng mỉm cười nói:
“Ở đây có ao nước hay không a? ~”
“Dạ?” Thị vệ không hiểu nàng hỏi cái này để làm gì.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, Hãn Lôi Lôi giải thích:
“Ta thích nước, nơi này có không?”
“Có.” Thị vệ gật đầu một cái.
“Tất cả đồ ở nơi này thật tốt! ~”
“Dạ.”
“Ta sẽ không làm phiền các ngươi lâu
đâu! ~ Chỉ chờ các ngươi tìm được Xảo Nhi giúp ta, ta sẽ đi liền, hắc hắc! ~”
“Dạ, thuộc hạ cáo từ.” Đợi đến khi Hãn Lôi Lôi cho phép thị vệ liền xoay người đi ra khỏi cửa.
Hãn Lôi Lôi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng thị vệ liền bay ngay đến trước cửa, đóng lại thật chặt. Sau đó nàng quay vào phòng, bày hình chữ “đại” nằm trên giường.
“Ừ! ~ Hôm nay phải trên ngủ mặt đất thật lâu, cuối cùng may mà tìm được địa phương tốt! ~”
Dí dỏm trở mình lật qua lật lại, rốt cuộc Hãn Lôi Lôi cũng an tĩnh
đi ngủ......
Chim tên cành cây líu lo ríu rít, ánh mặt trời vung vẩy cả vùng đất, trong không khí tràn ngập
mùi hương ấm áp
.
“Ách! ~” Hãn Lôi Lôi từ trên giường ngồi dậy, lanh tay lẹ chân mặc vào một bộ y phục màu hồng nhạt, ngoan ngoãn duỗi lưng một cái, liền đạp bước nhỏ đi ra khỏi cửa phòng.