“Như thế nào a?” Hãn Lôi Lôi có chút không kiên nhẫn.
Viêm Bân không thể tin nhìn nàng, dường như cầu người không phải là hắn mà? Thế nào người không nhịn được ngược lại là nàng?
“Biết, ta sẽ không nói ra.” Viêm Bân lạnh nhạt nói.
“Vậy ngươi
mang ta đi tìm hoàng đế có được không?” Hãn Lôi Lôi nói thẳng
dụng ý giữ hắn lại.
“Hoàng thượng? Tại sao?” Viêm Bân không hiểu.
“Bởi vì có lẽ hắn biết Xảo nhi ở đâu.”
“Xảo Nhi? Thủy yêu kia?”
“Ngươi cũng biết? Làm sao ngươi lại biết nàng?” Hãn Lôi Lôi có chút kích động túm lấy hắn.
Viêm Bân vạn phần bất đắc dĩ, nữ nhân này tựa hồ thiếu đầu óc, không biết Diệp Hạo Vũ làm sao có thể chịu đựng nàng,
“Không phải ngày hôm qua ngươi đã nghe hết rồi sao?”
“Ách...... Phải ha.” Hãn Lôi Lôi lúng túng buông lỏng y phục của hắn, còn làm ra bộ ghét bỏ khi lau hai cái trên y phục của hắn mới thu hồi tay.
“......” Viêm Bân im lặng, cô nàng này, thật là không có quy củ.
“Vậy ngươi dẫn ta đi có được hay không a?” Hãn Lôi Lôi mỉm cười hỏi.
“Ừ, đi thôi.”
Xa Vân điện
“Hoàng thượng, Viêm công tử cùng Hãn cô nương cầu kiến.” Thái giám cung kính cúi đầu bẩm báo.
“A? Cho bọn họ đi vào đi.” Diệp Vân buồn cười
nằm ở
trên giường.
“Vâng” Thái giám xoay người đi ra ngoài,
“Tuyên.”
“Viêm Bân tham kiến hoàng thượng.” Viêm Bân khom mình hành lễ, Diệp Vân phất tay ý bảo cho hắn ngồi xuống. Viêm Bân nói ‘ Tạ hoàng thượng ’ liền ngồi xuống.
Hãn Lôi Lôi sững sờ nhìn Diệp Vân, hắn...... Dáng dấp hắn tương tự Diệp Hạo Vũ nha.
“Thế nào? Chẳng lẽ trong nhà ngươi chứa cả chị gái và em gái, nhìn thấy trẫm, mới tâm loạn thần mê như thế?” Diệp Vân trêu ghẹo nói.
Hãn Lôi Lôi đột nhiên hồi hồn, trừng hắn một cái,
” Trong nhà ngươi mới chứa cả chị gái và em gái. Ta tới là để hỏi ngươi, ngươi làm gì Xảo Nhi rồi? Mau chóng thả nàng ra ngoài, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tiểu tử này lại dám nói mình là kỹ nữ? Thật là quá đáng.
“Xảo Nhi?” Diệp Vân khẽ nhíu mày,
“Ngươi là Hãn Lôi Lôi?”
“Ừ, ngươi biết ta?”
Diệp Vân không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi:
“Ngươi biết Xảo Nhi? Là bạn tốt của nàng?”
“Ừ, thì sao?” Hãn Lôi Lôi bị hỏi ngược lại giống như hai trận chiến hòa điểm, tình huống này bọn họ cũng không biết phải sao?
“Vậy chính là kẻ trong phủ của hoàng đệ?”
“Hoàng đế? Ngươi không phải chính là hoàng đế sao?”
“Phốc! ~” Viêm Bân mãnh liệt phun một ngụm trà, nhìn Hãn Lôi Lôi im lặng không biết nói gì.
Hãn Lôi Lôi không nói, nhưng cũng biết ý hiểu của mình nhất định sai lầm.
Diệp Vân thấy nàng như thế, liền nói:
“Trẫm muốn nói đệ đệ trẫm, Diệp Hạo Vũ.”
“Diệp Hạo Vũ a...... Cái gì? Ngươi là...... Là ca ca Diệp Hạo Vũ
?”
“Ừ, trẫm hỏi ngươi, mấy ngày nay hắn đối xử với ngươi như thế nào?”
“Ừ...... So với trước kia tốt hơn rồi, nụ cười nhiều hơn, sẽ chăm sóc ta, sẽ trêu chọc ta vui vẻ...... Ách, ngươi hỏi cái này làm gì?” Hãn Lôi Lôi đột nhiên dừng lại.
“Ha ha ha ha ha, xem ra đệ đệ thông thái rởm của trẫm rốt cuộc đã thông suốt sao? Chỉ là nếu ngươi có thể nhẹ nhàng tháo bỏ phòng bị như thế thì nhất định là trong phủ không còn thấy cái gì kinh khủng hơn
rồi?”
“Kinh khủng hơn sao?” Hãn Lôi Lôi sửng sốt, hắn muốn chỉ bồn hoa cúc kia sao?
“Thế nào, thật không có?” Diệp Vân không khỏi cau mày, chẳng lẽ đệ đệ của mình thật......
“Có, một chậu hoa cúc, cọng hoa cúc huyết sắc.” Hãn Lôi Lôi đáp chi tiết.
“Cái gì?” Diệp Vân đột nhiên nhảy từ trên tháp xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hãn Lôi Lôi, tựa hồ muốn nhìn từ trong mắt nàng sự dối trá. Rất đáng tiếc, hắn không thấy được cái gì, chỉ là điều này sao có thể đây? Nữ nhân này làm sao có thể đi vào đây? Chẳng lẽ nàng cùng Xảo Nhi là một dạng, đều là yêu?