Bà Sáu ngập ngừng một hồi rồi mới mở lời:
_” Bà cũng biết ,hệ thống nước máy nhà tôi bị hỏng, mọi lần đều dùng nhờ nước nhà bên cạnh, vợ chồng đấy cũng vui vẻ , nhưng nay chúng chuyển đi , người khác chuyển vào , có còn được như vậy hay không ,tôi mở lời cũng khó”.
_” Có người mới chuyển đến sao?” Có lẽ cả buổi sáng nay tìm An , nên bà không để í có người chuyển đến.
_”Đúng rồi bà, một mẹ một con dắt nhau đến, à mà thằng bé chắc cũng chỉ lớn hơn cái An một hai tuổi thôi” Nói rồi bà ta thấy cái đầu nhỏ ló ra sau cánh cửa, có vẻ cô bé quan tâm đến những điều bà ta nói.
_”hazz.. được rồi , tôi sẽ mở lời với người ta giúp bà”. Tuy bà Sáu này nhiều chuyện, hay nịnh bợ người khác để được giúp đỡ, những người không giúp được bà ta liền quay lưng nói xấu, nhưng cho cùng là hàng xóm , ở cùng một khu, hoàn cảnh cũng đáng thương ,thằng con lớn nhưng nghiện ngập,hai mẹ con chỉ dựa vào số lương hưu ít ỏi , nên bà cũng hay bỏ qua mà giúp đỡ bà ấy.
Hai người chuẩn bị đi qua toà nhà T1, thì An từ đâu chạy lại , bám vào tay áo bà Vân, bà cũng chỉ cười ,nắm lấy tay cô dắt đi.
Trước đây bà Vân đã từng là cán bộ công chức nhà nước, hai vợ chồng bà cũng là những người gắn bó với khu tập thể này lâu nhất , mọi người có mâu thuẫn
, xích mích gì đều do ông bà hoà giải. Mọi người cũng coi ông bà như quản lí của khu tập thể, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn với một người được những người khác tôn trọng.
Cảnh cửa gỗ trên tầng 4 mở ra, bên trong là người phụ nữ mặc mặc váy trắng khoác một chiếc áo mỏng, mái tóc đen dài đến bờ vai mảnh khảnh , khuôn mặt gầy gò , trắng bệch , nhưng không thể che đi vẻ đẹp thanh tú .Cô nghiêng người mời mọi người vào nhà, An tò mò nhìn khắp căn nhà, tuy mới chuyển vào nhưng nhìn căn nhà thật gọn gàng , đẹp mắt. Bỗng có tiếng mèo con kêu,nhìn mọi người đã ngồi xuống bàn uống nước,An đi theo tiếng kêu thì đến một gian nhỏ bị che bởi rèm ,
bên trong là một cậu bé mặc áo phông trắng đang chơi với một chú mèo con.
Cậu bé cười đùa với chú mèo rất vui vẻ, đôi mắt cong cong với hàng mi dài , làn da trắng như con gái , nụ cười rạng rỡ có phần tinh nghịch. Trong đầu An lúc này hiện lên hình ảnh một con búp bê thiên sứ. Con búp bê thiên sứ mà cô mong muốn có được. Đang ngẩn ngơ , miên man suy nghĩ thì chú mèo con kia chạy về phía cô đứng, cái đầu nhỏ nhỏ cọ vào chân cô , kêu meo meo vài tiếng. An cúi xuống bế chú mèo nhỏ lên tay , ngẩng lên thì thấy cậu bé kia dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn cô. Cô luống cuống chân tay, lỡ miệng buộc ra câu trong đầu cô đang nghĩ:
_” Anh có phải là thiên sứ không??” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé như trực chờ câu trả lời.
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu , thầm nghĩ con bé này thật ngốc nghếch. Rồi cậu bước đến chỗ cô, cô vẫn nhìn cậu bé không rời mắt cho đến khi cậu bước đến trước mặt mình. Cậu cúi người xuống nhìn cô bé kém một cái đầu , cười mỉa mai một tiếng rồi ôm lấy chú chú mèo nhỏ đang được cô ôm trên tay bước ra gian ngoài. An thì lúc này đang rất vui vẻ , vì thiên sứ đã cười với cô rồi , vậy thì thiên sứ sẽ giúp cô thực hiện những điều mà cô mong ước.
_” Hôm nay cảm ơn bà, nhờ bà mà tôi đỡ phải xuống sân tập thể lấy nước”Bà Sáu cười ái ngại nhìn bà Vân, bà ta có lẽ cũng ý thức được mình nhờ người ta quá nhiều.
_” Người bà cần cảm ơn là cô Hà, tôi cũng chỉ là người đi nhờ vả người ta hộ bà, cô ấy là người tốt ,bà có gì cũng nên giúp đỡ mẹ con cô ấy một chút, đặc biệt là thằng con bà , đừng làm phiền đến người ta”. Nói rồi bà quay sang An , đứa bé này không biết có chuyện gì mà khuôn mặt vui vẻ hiếm có như thế, thấy vậy , trên mặt bà cuối cùng cũng trở nên thỏa mái:
_”Nào An, bà đưa cháu lên nhà” Hai người nắm tay nhau đi xuống mà không để ý đến, trên tầng 4 , có một ánh mắt sắc bén dõi theo hai bà cháu .
_”Mau ăn đi con “ người phụ nữ với khuôn mặt chứa đầy sự mệt mỏi, tay gắp liên tục thức ăn vào bát cho đứa con nhỏ của mình.
_” Tối nay bố lại không về ạ...” Đứa nhỏ giọng lí nhí hỏi
“Binh” tiếng đũa đập mạnh xuống bàn , người phụ nữ thì thào nói:
_”An, đừng nhắc đến bố con, ông ta ở đâu mặc kệ ông ta, ngoan, ăn đi , mẹ đang rất mệt, con đừng làm mẹ giận”. Đứa nhỏ gật đầu,nhanh cúi xuống gắp thức ăn bỏ vào đầy miệng , hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Trong bóng tối, dưới gốc cây sấu đằng sau khu tập thể , một nam một nữ đang lôi kéo nhau, người phụ nữ ôn chặt lấy người đàn ông. Người đàn ông đầy vẻ bất lực :
_” Sao em lại đến đây”
Người phụ nữ siết càng chặt tay , dịu dàng lên tiếng:
_”Anh bỏ đi cùng cô ta , mặc cho mẹ con em tìm kiếm mấy năm trời , cuối cùng cũng tìm thấy rồi” Ánh mắt người phụ nữ loé lên,trông thấy rõ sự mỉa mai ở trong đáy mắt.
_”Mỗi tháng anh đều gửi tiền chu cấp cho hai mẹ con, tại sao em không thể buông tha cho anh”Người đàn ông cố giằng tay người phụ nữ ra, nhưng đôi tay mảnh khảnh càng siết chặt hơn, người phụ nữ nghiến răng , đầy vẻ thù hận thì lên tiếng:
_”Buông tha , ha.. để anh được sống hạnh phúc bên người đàn bà đó, sao , mấy năm nay mấy người có hạnh phúc không? ... Là anh nợ tôi , là cô ta nợ tôi , các người sẽ phải trả giá”
Lúc này người đàn ông không cần phải làm gì , người phụ nữ tự động buông tay. Ông ta nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt khó tin, có phần sợ hãi, sau đó lại là bất lực:
_”Là anh nợ em, đừng động đến mẹ con cô ấy”.