Chương 1: Đứa trẻ đáng thương

Mới sáng sớm , khu tập thể đã vang lên tiếng cãi nhau om sòm , những người chưa dậy cau có bực tức vì bị đánh thức, mọi người cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài, chẳng có ai lên tiếng can ngăn , cũng chẳng ai hỏi tiếng cãi nhau phát ra từ đâu, dường như đã quá quen thuộc , âm thanh đó đã trở thành tất yếu ,một phần của khu tập thể.

_ “ Hai vợ chồng này ở đây được 5 năm rồi, mà tôi chưa thấy hôm nào bọn chúng không cãi nhau “ Cụ Lý, người nhiều tuổi nhất khu tập thể , tóc đã bạc phơ, mồm nhép nhép que tăm , nhưng mắt vẫn còn sáng , ngó nghiêng xung quanh như tìm thứ gì đó.

_” hazz.. chỉ tội đứa trẻ , vợ chồng bất hoà thì người chịu khổ là con cái”

-“ À mà bà nói xem , cái An nó chạy đi đâu , mọi lần tôi vẫn thấy nó ngồi ở chiếc xích đu đằng kia ,tôi ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy con bé”.Ánh mắt bà Vân hiện lên vẻ lo lắng :”Để tôi chạy đi tìm con bé ,..ấy ấy ông cứ ngồi yên , chân đau thì đừng đi xuống dưới “Thấy cụ Lý định đi xuống sân của khu tập thể, bà Vân vội khuyên. Lúc này cụ Lý mới ngồi lại như mới sực nhớ là chân bị đau. Hai ông bà đã lớn tuổi nhưng không có con , có lẽ vì từng là người lính trải qua bom đạn trong chiến tranh , ông bà sợ sinh con ra sẽ bị ảnh hưởng. Ông bà coi bé An như cháu ruột của mình, cũng thương vì con bé không được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc như những đứa trẻ khác .

Chớm tháng 8 nắng đã bớt phần gay gắt, không khí dần trở nên dễ chịu hơn .Trên bậc thang , dãy hành lang đằng trước khu tập thể có một cô bé gái ,mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh , tóc mái ngố cắt có phần không đều nhau .Cô bé mặc chiếc váy hoa màu vàng , mặt mũi có phần nhem nhuốc . Đôi mắt tròn xoe đầy tò mò nhìn chú mèo nhỏ bên cạnh.

_”Mèo con, em từ đâu đến vậy , chị chưa từng nhìn thấy chú mèo nào nhỏ như em”Bàn tay bầu bĩnh, có vài vết xước còn rướm máu vuốt ve chú mèo nhỏ.

-“ Em có nhà để về không , chị không muốn về nhà , bố mẹ cứ cãi nhau..à đúng rồi , mèo con, em có anh trai không? Mẹ chị nói chị có một anh trai , nhưng chị chưa bao giờ được gặp anh trai..nếu..á.. mèo con! Em chạy đi đâu vậy?”

Cô vội vàng thoăn thoắt đuổi theo chụp lấy chú mèo nhỏ, miệng cười đáng yêu có phần nịnh bợ :” Mèo con , em chơi với chị một lúc nữa được không”

Nhưng không hiểu vì sao chú mèo cứ dãy dụa , muốn thoát khỏi tay cô.

“Trả Miu lại cho anh “ bỗng một giọng nói đanh thép có vài phần tức giận vang trên đỉnh đầu.

Cô ngẩng đầu lên , chỉ thấy một cậu bé mặc áo phông trắng , khuôn mặt tinh khôi , trán đã lấm tấm mồ hôi, mày nhỏ nhăn lại , đôi mắt với hàng mi cong dài nhíu lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chụp lấy chú mèo của cô.

Nhân lúc đang ngẩn ngơ, chú mèo chạy thoát khỏi tay cô , cậu cúi xuống đón lấy chú mèo nhỏ, ôm vào lòng , rồi quay đi không nói thêm một lời , cũng không buồn liếc cô một cái.



Cô nhìn xuống đôi bàn tay trống không, rồi lại nhìn theo bóng lưng của cậu bé kia , chợt thấy cậu bé đi vào dãy nhà T1, đó không phải dãy đối diện dãy nhà cô ở trong khu tập thể sao??

- “Lại đây, bà dán băng cá nhân cho ... con làm gì mà tay lại xước hết thế này” Bà Vân nâng niu, cầm nắm đôi bàn tay nhỏ, ánh mắt chứa đầy sự đau lòng . Không biết đứa trẻ này đã chạy đi đâu, bà thực sự rất lo lắng, chạy khắp khu tập thể tìm, lúc thấy thì con bé đang nhìn vào dãy nhà mình ở, đứng sững một lúc lâu , có lẽ nó đang trầm tư suy nghĩ về căn nhà không mấy hạnh phúc đó.

Cô gái nhỏ rũ mắt xuống nhìn đôi bàn tay xước xát của mình, lặng im chẳng nói gì.

Bà Sáu thấy vậy vội chen vào :” Đúng rồi đấy , sau này bố mẹ con cãi nhau thì con lên đây, đừng chạy linh tinh , mất công mọi người tìm ,.. mà vợ chồng nhà này cũng thật là , không quan tâm đến đứa nhỏ gì hết ... đẻ con ra là...” Bị cái liếc ẩn ý của bà Vân ,bà ta im bặt .

_”Con mau vào rửa mặt, ông Lý đang nấu mì cho con đó”

_”Vâng ạ” Nói rồi cô vội chạy đi.

_”Đấy ! Bà nói xem , tụi nhỏ này chúng không suy nghĩ nhiều như chúng ta , sao mà biết buồn, bà đừng lo” Nụ cười lấy lòng đầy vẻ nịnh nọt hiện lên khuôn mặt của bà Sáu.

_”Còn bà, bà gặp tôi có chuyện gì??”.Bà Vân mệt mỏi quay sang, dường như đã quá quen thuộc với sự nịnh bợ đầy gượng gạo này.

_” Sao bà lại nói thế, chị em mình đến thăm nhau là chuyện dĩ nhiên, vả lại tôi muốn xem đứa nhỏ thế nào” Thế rồi bà ta lại cười tươi rói , ra vẻ thân mật nắm lấy tay bà Vân.Bà Vân đứng dậy, có í tiễn khách:

_”Thế thì phiền bà về trước cho , hôm khác tôi đến thăm bà” Nói xong bà quay người đi , bước từ ban công vào nhà ,không để í đến vẻ mặt cứng nhắc của bà Sáu.

_”Ấy ấy, bà đợi đã,thật ra..tôi qua đây là có việc muốn nhờ bà”Bà Sáu vội nói với theo .