Kỳ Nhiên hai bước thành một khẩn trương chạy đi. Cũng may Mạc Khương chưa đi xa cho nên cũng không tốn bao nhiêu công sức. Đến nơi chỉ thấy anh đang lủi thủi đứng ở bên vệ đường, bóng tối bao phủ lấy một thân thể đang tổn thương, bàn tay xách một túi vali nhỏ, đầu cúi xuống đất
Cảm giác bây giờ của cậu rất vi diệu, một năm qua đều chỉ có thể nhìn người này qua di ảnh trên mộ đá. Bây giờ người thật đang đứng ở đây, cậu bất ngờ chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh, miệng khẽ lầm bầm
- Thật tốt quá.. Anh đây rồi, anh ở đây rồi..
Mạc Khương bỗng nhiên bị đánh úp như vậy có chút không quen, nhẹ đẩy cậu ra người mình, cười khổ hỏi
-Có chuyện gì? Em cứ nói đi..
Kìm nén lại nước mắt sắp trào ra, cậu vội vã nói như muốn tự nhai luôn lưỡi của bản thân, cố gắng nói thành lời
- Anh đừng đi mà..
Mạc Khương nghe vậy thì đôi mắt chứa đầy tia đau thương, lắc đầu hỏi ngược lại cậu
-Ở lại có ích gì đây? Ở lại để tiếp tục làm một người cho em xả giận, hay lại phải giả vờ nhắm mắt làm ngơ nhìn em ân ái với người khác? Sau đó lại nở nụ cười giả tạo chúc em hạnh phúc trong ngày cưới? Kỳ Nhiên à! Anh là người chứ
có phải sắt đá đâu mà không biết đau. Rõ ràng chính em là người hiểu rõ tình cảm trong anh nhất. Nhưng vẫn cố tình hết lần này đến lần khác bỏ mặc mọi thứ ra sau lưng.
Cầu xin em.... Buông tha cho Mạc Khương này đi
- Không? Em không thể buông được.. Em...em nhận ra được tình cảm của mình rồi, anh mới chính là người Kỳ Nhiên yêu nhất... Tuy là nhận ra quá trễ.. Nhưng anh lỡ thương em thì thương cho trót, quay về nhé? Không có anh đứa vô dụng này biết phải làm sao đây? Anh từng nói là sẽ dùng cả đời để chăm sóc Kỳ Nhiên mà
Mạc Khương như không tin vào lỗ tai mình nữa, cứ nghĩ rằng cậu chỉ là cảm thấy có lỗi nên mới nói vậy. Trấn an trái tim đang nãy kịch liệt kia, mạnh mẽ phủ nhận
- Tiểu Kỳ.. Không cần phải nói vậy, đừng làm anh hy vọng có được không?
Kỳ Nhiên biết anh không tin mình, cho nên lập tức gõ bỏ chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, ném nó đi thật xa. Rồi lại quay người lại, đưa bàn tay trống đến trước mặt họ Trầm chứng minh
- Anh nhìn đi, em không cần Chính Huyết nữa, em chỉ cần anh. Mạc Khương, sau này em sẽ ngoan mà, sẽ không làm tổn thương hay khiến anh phải đau lòng đâu. Đánh mất anh là điều em cảm thấy hối hận nhất, chúng ta làm lại từ đầu được không?
Đoạn cậu khóc lóc nức nở, chỉ sợ không đủ thành ý mà quỳ hẳn xuống cầu xin Mạc Khương
Anh nhìn thấy vậy mà tâm vừa đau lại vừa mừng. Chính bản thân này cũng biết không can tâm rời bỏ được đứa ngốc này, bây giờ cậu làm ra động tác này chỉ khiến anh càng thương chứ không thể giận được. Ai bảo tình cảm này ấp ủ suốt mười mấy năm qua làm gì cơ chứ?
Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống ôm Kỳ Nhiên vào lòng mà vỗ về, anh thì thầm bên tai cậu
- Tiểu Kỳ của anh đừng khóc. Mặc dù không biết đây là thật hay mơ, hay chỉ là một tình cảm nhất thời trong tâm em. Nhưng nếu nó là giấc mơ đẹp, thì cứ để anh luống sau vào đi, không cần phải gọi dậy
Kỳ Nhiên nước mắt nước mũi tem lèm mà bôi hết lên người, vừa nấc vừa đáp
- Không mơ đâu, sau này anh chỉ được có mỗi mình em thôi. Sai lầm một lần là quá đủ, kí ức đau thương anh vứt hết đi. Mạc Khương, chúng ta về nhà nào
Nghe thấy từ "nhà " trong miệng cậu phát ra, bỗng nhiên anh cũng đổ lệ.Mạc Khương cả đời này chỉ có thể yêu Kỳ Nhiên, bây giờ lại nhìn thấy ai kia đang khóc vì mình liền nhẹ nhàng gật đầu tha thứ thay cho lời nói, hai người cứ như vậy nắm tay nhau bước tiếp về con đường phía trước. Đang tại lúc không cảnh ngọt ngào, Kỳ Nhiên chợt nhớ ra điều gì, nắm tay anh dắt đi vè hướng ngược lại rồi giải thích
- À quên mất.. Hôm nay chúng ta ở lại khách sạn ngủ đi. Nhà bị chập điện rồi, mai người ta mới đến sửa được
-------****------
Một lần nữa ngày 23 tháng 8 năm 2019 được lặp lại, nhưng lại không hề có bi kịch đau thương này xảy ra, mà tại đây,lễ kết hôn của Trầm Mạc Khương và Kỳ Nhiên chính thức bắt đầu.. Hai người họ trở thành đôi phu phu sống hạnh phúc bên nhau
-----***----
Chuyện bên lề
Tiểu Quỷ tổng đài nhìn số người vừa được trúng thưởng mà đau đầu cầm sổ sách thống kê đến chỗ Diêm Vương đang xử lí văn kiện, cậu mệt mỏi nói
- Chồng à? Mặc dù em đã cho hơn một ngàn linh hồn sống lại rồi. Nhưng mà linh hồn ở đây quá đông. Chừng đó chỉ là con kiến.. Không thể giải quyết vấn đề đâu
Diêm Vương rời mắt khỏi mớ sổ sách, đập bàn thật mạnh quát đám linh hồn
- Mẹ nó.. Các người đã hết tội từ lâu rồi, tại sao không chịu đầu thai hả? Đám người các ngươi ở đây cũng hơn một trăm năm rồi đấy
Đám linh hồn đồng thanh trả lời
- Ngu gì đầu thai? Từ ngày cậu kế nhiệm chức Diêm Vương mới, rồi làm công cuộc cải cách cho địa phủ. Chúng tôi chết sướиɠ như tiên. Không thèm đầu thai nữa đâu
Diêm Vương cùng Tiểu Quỷ: Hơ hơ -.-
-------***------
💕Chính Thức Khép Chuyện💕
Tác giả: Mộc Nhi ( Kiều Nhã)
Bút danh: Cỏ 🍀
---------***------
Chị em chuẩn bị đi, bộ chuyện mới sẽ có tên là Chuyện Tào Lao Ở Địa Phủ
Nội dung chính kể về tình yêu của Diêm Vương trẻ tuổi và Tiểu Quỷ tống đài, và công cuộc cải cách Địa Phủ truyền thống thành hiện đại. Với sự góp mặt của đám oan hồn dễ thương, và các quỷ sai moe moe khác:v Và những lần cả Địa Phủ đi chơi trên trần gian
Chuyện mang yếu tố huyền huyễn,phi logic và không có tu luyện gì cả. Chủ yếu là hài, dễ thương và ngọt ngào:v vài bữa nhử mồi chị em tiếp bằng văn án nhé:v