Chương 7: Cô Gái Xinh Đẹp Rất Biết Nói Dối

- 200 đồng tiền cơm của cậu bán được bao nhiêu tiền?

Giang Cần nhận lấy điếu thuốc, bất động thanh sắc ngẩng đầu lên:

- Bốn trăm sáu.

Quách Tử Hàng ở bên cạnh sửng sốt, không phải 380 sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn (bình tĩnh) của Giang Cần, y không dám nói chuyện, nuốt một ngụm nước bọt liền cúi đầu.

200 biến thành 460?

Một ngày kiếm được tiền của hai ngày rưỡi?

Đại gia bán cơm hộp lập tức thèm thuồng, cười ngây ngô kéo ống quần xuống, thuận thế ngồi xổm bên cạnh Giang Cần, mùi dầu cùng mùi thuốc lá hỗn hợp phả vào mặt, lập tức làm cho Giang Cần cảm thấy có chút kích động.

Nhưng Giang Cần cũng không nói gì, chỉ xê dịch sang bên cạnh, cũng thuận thế cài lên tai điếu thuốc đại gia đưa tới.

Dáng vẻ hiện tại của hắn hoàn toàn không giống người vừa tốt nghiệp trung học, ngược lại giống tên đầu đường bỏ học đi ra sống chốn xó chợ đã lâu.

- Này nhóc, cậu cho chú biết địa chỉ bán cơm hộp đi?

Giang Cần giống như đã sớm đoán trước, vô cùng thuần thục giơ hai ngón tay lên:

- Đại gia, ngài cho cháu hai trăm đồng, cháu sẽ cho ngài biết địa chỉ.

Ông lão trừng mắt lên giống như một cái chuông đồng, tức thì khôn khéo nói:

- Hai trăm đồng? Chú làm ở đây một ngày mới kiếm được 200 đồng!

- Chú đổi địa chỉ không phải là có thể kiếm được bốn trăm sao?

- Vậy cậu nói trước đi, chú đoán xem có đáng giá hay không. - Đại gia bán cơm hộp có chút do dự, hai trăm đồng cũng không phải là con số nhỏ.



- Chúng cháu vừa đi đến một con phố tiệm net.

- Phía đông đường Hưng Hải?

- Phải.

- Chú còn tưởng chỗ nào tốt chứ, con đường đó làm ăn quả thật không tệ, nhưng quản lý đô thị điều tra quá nghiêm. Chú từng đi qua một lần, xe đều bị bắt đi, đến bây giờ còn chưa lấy lại được.

- Cháu còn chưa nói xong đâu, chú cho cháu hai trăm đồng tiền cháu mới nói tiếp, nếu chú cảm thấy không thích hợp thì cháu lại trả lại cho chú. Cháu còn là một học sinh, cũng sẽ không hố chú đi? - Trong giọng nói của Giang Cần tràn ngập cảm giác hấp dẫn.

Ông chú bán hộp cơm do dự một lúc lâu, từ trong túi lấy ra hai trăm đồng tiền:

- Nói đi, nếu không đáng, chú sẽ lấy lại tiền.

Giang Cần cuộn tờ hai trăm lại nhét vào túi:

- Con phố kia có một Tẩy Cước Thành tên là Thủy Vân Gian, từ cửa đi vào bên trong có một cái sân lớn, lối đi phòng cháy chữa cháy của bảy tiệm net đều nối thẳng tới cái sân kia. Còn nữa, ông lão trông cửa lớn thích rút Hồng Tháp Sơn, quan trọng nhất là nơi đó không có quản lý đô thị.

- Lão già trông cửa thì quản cái gì? Lão còn dám không cho chú bán cơm hộp?

Giang Cần cười nhạt:

- Hắn là cha ruột của lão bản Thủy Vân Gian, trông cửa là bởi vì ở nhà rảnh đến khó chịu.

Người bán cơm hộp suy nghĩ hồi lâu, trên mặt đột nhiên vui vẻ:

- Được rồi, lần sau tới ăn cơm hộp không lấy tiền.

- Dễ nói dễ nói.

- Tuổi còn nhỏ đã tìm hiểu rõ ràng Tẩy Cước Thành, sau này cậu rất có triển vọng!



Giang Cần hai tay ôm quyền chắp chắp:

- Quá khen quá khen!

Quách Tử Hàng sửng sốt nửa ngày, run rẩy bắt lấy Giang Cần, trong ánh mắt đều là hâm mộ:

- Lão Giang, anh từng đi qua địa phương thần kỳ như Tẩy Cước Thành rồi sao?

- Con đường mà đàn ông phải đi qua.

- Hả?

- Được rồi, đừng nhé, hôm nay kiếm được tiền, mời mày ăn chút gì ngon.

Giang Cần đứng lên vỗ vỗ mông, ôm khoản tiền to hơn 700, đi tới dọc theo đường cái.

Nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn đi xa, Quách Tử Hàng hơi sửng sốt, cảm thấy trên người vị hảo hữu này của mình phảng phất có loại cảm giác thành thục trải qua tang thương.

Giống như là người nhìn thấu nhân sinh ở trong phim truyền hình, trên mặt tuy rằng vẫn là vui cười giận mắng, nhưng ánh mắt lại thâm thúy vô cùng, sắc bén giống như là có thể nhìn thấu bản chất sự vật.

Vừa rồi bọn họ mệt chết mệt sống, chạy cho tới trưa rõ ràng mới bán hơn ba trăm, lợi nhuận cũng không đủ mua thuốc lá, nhưng Giang Cần há miệng liền dám nói mình kiếm được bốn trăm sáu.

Quan trọng nhất chính là, ông chú bán cơm hộp mặt mũi đầy sự khôn khéo, nhưng cuối cùng lại là bị hắn hù dọa, tốn hai trăm đồng cũng chỉ mua cái địa chỉ.

Nói chuyện với người trưởng thành dùng miệng lưỡi dẻo quẹo mà không sợ hãi, là điều Quách Tử Hàng làm không được, lúc y giúp mẹ mua thức ăn thậm chí còn không dám mở miệng mặc cả.

Chẳng trách hắn dù có thổ lộ thất bại cũng không quan tâm.

Người trong lớp còn tưởng rằng hắn là giả bộ, cảm thấy hắn chỉ là muốn lưu cho mình chút tôn nghiêm đáng thương lại đáng buồn, nhưng Quách Tử Hàng giờ khắc này lại tin tưởng Giang Cần, có thể là hắn thật sự không có để chuyện này ở trong lòng.

Bất quá vừa nhắc tới Sở Ti Kỳ, linh hồn nhiều chuyện của Quách Tử Hàng lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt.

- Lão Giang, chuyện giữa mày và Sở nữ thần thế nào rồi?