Chương 42: Ký Túc Xá Nam (2)

- Mấy anh em, nói về chủ đề mà đàn ông cảm thấy hứng thú được không?

Giang Cần nghe không nổi nữa, dứt khoát đâm thủng hình ảnh giả tạo của mấy tên hàng này.

Chu Siêu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nhếch môi:

- Tôi cảm thấy ở cổng trường học trưa nay, học tỷ làm đăng ký kia rất xinh đẹp!

- Đúng đúng đúng, học tỷ kia quả thật không tệ. - Nhâm Tự Cường tỏ vẻ đồng ý.

- Còn có hai học tỷ bán thẻ sử dụng nước máy và kích hoạt thẻ học sinh cũng không tệ!

- Đúng vậy, nhất là học tỷ bán thẻ nước, cặp chân kia, vừa dài vừa trắng!

Giang Cần lập tức nở nụ cười, đúng vậy, mẹ nó đây mới là ký túc xá nam sinh, có ký túc xá nam chính trực nào lại không nói chuyện về gái.

Tào Quảng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại:

- Phụ nữ, không có ý nghĩa.

- ?????

- Thời trung học, tôi từng hẹn hò với năm người, có chút chán, thậm chí còn say mê cảm giác độc thân, các cậu thì sao? Không phải là FA chứ?

Nhâm Tự Cường lập tức khoát tay tỏ vẻ không thể nào:

- Thời trung học, tôi từng yêu một lần, nhưng lúc ấy vì học tập, tôi vẫn quyết đoán vứt bỏ cô ấy.

Chu Siêu nghe xong bắt chéo chân:

- Tôi chưa từng, nhưng có hai người theo đuổi tôi, lúc ấy tôi đã từ chối tất cả họ để tập trung vào việc học của mình.



- Lão Giang đâu?

- Tôi là một người solo từ trong bụng mẹ.

- Ý cậu là sao?

- Độc thân từ khi sinh ra cho đến bây giờ.

Nghe được câu này, ba người lập tức nhếch khóe miệng, cảm thấy địa vị của mình ở ký túc xá hẳn là ổn định.

Nói thật, người có nhan sắc cao nhất trong toàn bộ ký túc xá chính là Giang Cần, hắn không chỉ vóc dáng cao mà làn da còn rất trắng nõn, ngũ quan cũng rất cân đối, vừa nhìn đã biết là loại mặt trắng mà gái hay thích, ai ngờ ngay cả yêu đương hắn cũng chưa từng.

Tào Quảng Vũ phát ra thanh âm chậc chậc chậc, trong nháy mắt cảm giác thắt lưng mình cứng rồi, ngực ưỡn thẳng, cả người lại đầy tự tin.

- Lão Giang, mặc dù yêu đương không có ý nghĩa gì, nhưng thời sinh viên không tìm được bạn gái là rất đáng tiếc, để tôi dạy cậu mấy chiêu, thế nào?

- Theo đuổi con gái thực ra rất đơn giản, chỉ cần cậu kiên nhẫn và kiên trì, là chắc chắn có thể thành công.

- Bình thường nên đối xử tốt với cô ấy, mua nhiều quà cho cô ấy, thường xuyên tìm cô ấy nói chuyện phiếm, gửi lời chào buổi sáng và ngủ ngon gì đó, để cô ấy quen với sự tồn tại của cậu.

- Đương nhiên, con gái người ta chắc chắn sẽ không để ý đến cậu ngay từ đầu, cậu phải học cách kiên trì. Nói trắng ra, con gái đều là động vật mềm lòng, chỉ cần mềm lòng thì chuyện này cơ bản đã thành một nửa.

- Loại người có tiền như tôi, theo đuổi một cô gái cũng chỉ ba bốn tháng thôi, nhưng cậu có thể phải lâu hơn một chút.

- Đừng sợ mất mặt, đừng sợ bị từ chối, có cơ hội thì hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm, chỉ cần cô ấy đồng ý là mọi chuyện đều tốt đẹp.

Nghe xong Tào Quảng Vũ chia sẻ kinh nghiệm, khóe miệng Giang Cần co giật, thầm nghĩ đây mẹ nó rõ ràng là văn mẫu liếʍ cẩu.

Tại sao ngoài kia lại đầy những đứa con gái điêu ngoa bướng bỉnh như vậy? Còn không phải là vì tồn tại mấy tên liếʍ cẩu không ra dáng này sao.

Qua mười năm nữa, nữ cường nam nhược gần như trở thành hình thức yêu đương tiêu chuẩn, căn nguyên ở đâu, đây chính là mầm tai họa!

Nhưng lại quay đầu, hắn phát hiện Nhâm Tự Cường và Chu Siêu thế nhưng nghe vô cùng chăm chú, thậm chí còn cầm quyển sổ nhỏ ghi chép xoạt xoạt lại.



- ??????

Cuối cùng, Tào Quảng Vũ lộ ra nụ cười bí hiểm, tổng kết lại:

- Điểm quan trọng nhất, ngàn vạn lần đừng tự cảm thấy bản thân tốt đẹp, cho rằng con gái sẽ chủ động tìm cậu ăn cơm nói chuyện phiếm. Cô gái bây giờ đều rất rụt rè, cậu phải chủ động thì mới ra chuyện được.

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Cần đột nhiên rung lên, hơn nữa không chỉ một.

Hắn mở khóa màn hình, thấy là Vương Tuệ Như, Hồng Nhan và Phùng Nam Thư trong danh sách QQ đã gửi tin nhắn cho hắn.

- Giang Cần, chúng mình đến trường rồi, buổi tối có rảnh không? Có muốn cùng đi ăn một bữa không?

- Không, buổi tối có việc.

- Thật ra đây là chủ ý của Ti Kỳ, cậu ấy nói là có vài lời muốn nói với cậu, nếu cậu không bận rộn thì đi đi.

- Tối nay không được, mình thật sự có việc, để sau đi.

Giang Cần có bản năng kháng cự với cái tên Sở Ti Kỳ này, coi như ngẫu nhiên gặp được trên đường, hắn cũng sẽ giả vờ không nhận ra, lúc này sao có thể chủ động đi ăn cơm chung.

Trả lời tin nhắn của Vương Tuệ Như xong, Giang Cần về lại giao diện chính, sau đó mở tin nhắn của Hồng Nhan.

- Bạn học Giang Cần, về ký túc xá chưa?

- Đến rồi.

- Có một câu quên nói với cậu, rất vui quen được cậu.

- Tôi cũng vậy.

Giang Cần chỉ trả lời ba chữ cho Hồng Nhan, nhưng cũng không để trong lòng lần bèo nước gặp nhau này.