Chương 19: Quyết Đoán Kiếm Tiền Đi

Kinh doanh là có rủi ro, nói cách khác, trên thế giới này căn bản không có mua bán có lãi không lỗ.

Nhưng Giang Cần là người trùng sinh.

Có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra nhưng hắn đã sớm biết kết quả, muốn ổn định kiếm bộn không lỗ cũng không phải là việc khó gì.

Nhất là nhận được sự ủng hộ tài chính của Phùng Nam Thư, Giang Cần quyết định dứt khoát kiếm lời chút tiền.

Việc cải tạo khu phố cũ của thành phố Tế Châu sắp bắt đầu, diện tích dây dưa rất rộng, bồi thường nhanh còn hào phóng, mua nhà phá dỡ tự nhiên trở thành mục tiêu đầu tiên của Giang Cần.

Đoạn thời gian gần đây hắn dẫn Quách Tử Hàng đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, ở tất cả tiểu khu sẽ bị dỡ bỏ đều dán thông báo.

【 Giá cao thu mua nhà ở khu này, phương thức liên lạc: XXXX】

Trong Phồn Hoa, Dung Thành, xã khu Hạnh Phúc, xã khu Hồng Vận, những khu dân cư này đều nổi tiếng là cũ nát và nhỏ, những hộ gia đình cảm thấy lo lắng và muốn chuyển nhà ở đâu cũng có, những người muốn bán nhà lại càng nhiều như lông trâu.

Bọn họ không biết nơi này sắp bị phá dỡ, cho nên vừa nghe nói có người mua nhà với giá cao, lập tức gọi điện thoại cho Giang Cần.

Đương nhiên, Giang Cần không thể mua hết mỗi tòa nhà.

Cải tạo khu phố cũ là công trình nhà nước, cũng là hạng mục bảo mật nghiêm ngặt, kết quả trước khi công văn lập tức được ban hành, bỗng nhiên có người thu mua số lượng lớn nhà ở của tiểu khu phá dỡ, điều này có ý nghĩa gì?

Nói không chừng Giang Cần còn chưa lấy được tiền phá dỡ, tổ tông tám đời đều bị tra xét.

Cho nên, mặc kệ là khu phố cũ nát nào, hắn vĩnh viễn chỉ mua một hộ.

Con người có thể tham lam, nhưng trước khi tham lam nhất định phải đánh giá xem mình có năng lực nuốt vào hay không.

Đương nhiên, đối với việc lựa chọn khách hàng cũng rất có phương pháp.



Ngôi nhà vẫn còn người ở không thể mua.

Trong nhà có người già không thể mua.

Cuộc sống khó khăn cũng không thể.

Vậy mục tiêu tốt nhất là gì?

Là trong nhà có tiền, không quen ở chỗ cũ rách nhỏ, thật lâu trước đó đã dọn đi, phòng ở đã sớm trống không.

Bởi vì nhà như vậy thì giao dịch sẽ tương đối sảng khoái, sẽ không xuất hiện hiện tượng dây dưa.

Lỡ như có người sau khi giao nhận lại không đi, còn muốn ở lại một thời gian ngắn nữa, kéo dài liền kéo tới công văn được gửi đi, phát hiện nhà mình phải phá dỡ, người như thế chẳng phải là sẽ đánh tới cửa ầm ĩ long trời lở đất sao?

Thân phận hiện tại của Giang Cần chẳng qua chỉ là một người tốt nghiệp trung học bình thường, không có gì đặc biệt, gặp phải loại chuyện này khẳng định không dễ xử lý.

Cho nên trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn chọn lựa khách hàng, phải mất thời gian hai ngày mới xác định được mục tiêu mua lại của mình.

Từ tiên sinh Phồn Hoa, Lưu tiên sinh Dung Thành, Bạch tiên sinh ở cộng đồng Hạnh Phúc và Vương tiên sinh ở cộng đồng Hồng Vận.

Bốn người này có một đặc điểm chung, đó chính là cả nhà đã dời đến tỉnh khác, rất nhiều năm cũng không định trở về, bởi vì phòng ở vừa cũ vừa nát, trước giờ vẫn chưa bán được, cho nên để trống rất nhiều năm, sốt ruột bán đi.

Vào giữa tháng 6, mặt trời chói chang.

Giang Cần và Bạch tiên sinh của cộng đồng Hạnh Phúc ngồi ở một cửa hàng mì sợi, trước mặt mỗi người đặt một thủ tục sang tên và hợp đồng mua bán.

Quách Tử Hàng tới cùng Giang Cần, ngồi ở bên cạnh có chút câu nệ và sợ hãi giống như một tiểu mập mạp nặng 140 cân.



- Chú Bạch, đã nói 630 ngàn, tiền cháu đã chuyển qua rồi.

- Hả? Được rồi.

Bạch tiên sinh nhìn mặt Giang Cần, cảm giác có chút không chân thật:

- Chú vừa xem chứng minh thư của cậu ở cục quản lý bất động sản, cậu mới mười tám?

Giang Cần không thèm để ý loại kỳ thị tuổi tác này, nhe răng cười:

- Lỗ Tấn tiên sinh nói, có nhà không vì cao tuổi.

- Nhưng tại sao cậu lại mua loại nhà này?

- Bố cháu thích căn nhà cũ như vậy, cảm thấy ở có mùi vị nhân sinh.

Bạch tiên sinh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, thầm nghĩ đây nhất định là nhà giàu đi, tiêu tiền như nước, coi tiền như rác lại vừa vặn có chút dở hơi. Dù sao chỉ cần căn nhà rời tay là tốt rồi, lão định cư ở tỉnh ngoài nhiều năm như vậy, đã sớm không nhớ nhung nơi này, lần này rời đi phỏng chừng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Bạch tiên sinh cất hợp đồng vào trong túi, nói mình buổi chiều muốn bắt kịp xe lửa rời đi, vì vậy liền vội vàng rời đi.

Thẳng đến lúc này, Quách Tử Hàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trọng nhìn Giang Cần, cả người đều khẩn trương không kìm nổi.

Tốt nghiệp trung học, chi hơn sáu trăm ngàn mua một căn nhà, mặc kệ có phải cũ rách nhỏ hay không, trong mắt Quách Tử Hàng đều là chuyện có thể kinh ngạc rớt quai hàm.

Mình còn đang nghiên cứu làm thế nào để trang trí không gian QQ càng rực rỡ hơn, bạn học đã đi khắp nơi xem nhà mua nhà.

Cái quái gì thế này?

Mấu chốt là lá gan của Giang Cần thật sự quá lớn, Quách Tử Hàng cảm thấy trong tay mình cho dù có hơn sáu trăm ngàn cũng không dám tiêu, số tiền này đối với tuổi của bọn họ mà nói thật sự là quá phỏng tay.