Chương 16: Tiền Không Thể Tiêu Như Nước

Giang Cần đưa mắt nhìn cô rời đi, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất khổng lồ, cách lớp kính thủy tinh, hắn có thể nhìn thấy rất rõ chiếc Bentley màu đen đỗ ở dưới lầu.

Tài xế đeo găng tay trắng, đã mở cửa xe cung kính chờ, mà vệ sĩ thì đứng ở phía bên kia của cửa, biểu tình nghiêm túc mà cảnh giác.

Phùng Nam Thư cứ điềm tĩnh đi ra thư viện, không nói một tiếng chui vào trong xe, rồi biến mất theo tiếng gầm thét của động cơ nhỏ dần trên đường phố trước hoàng hôn.

- Hoàng Kim Ốc và Nhan Như Ngọc dĩ nhiên là cùng một người.

- ……

- Bỗng nhiên có chút đói bụng, về nhà trước đi.

Giang Cần cầm quyển "Hướng dẫn cật nhuyễn phạn" kia đặt lại giá sách, đạp xe trở lại nhà Hồng Vinh ở đường Bắc Nhị, cũng mua một cái bánh bao hấp nhỏ ở cửa tiểu khu.

Hôm nay là thứ Tư, là ngày làm việc.

Bà Viên Hữu Cầm là nhân viên nhà khách của cơ quan, ông Giang Chính Hoành thì làm việc ở Cục Y tế, cho nên hiện tại trong nhà hẳn là không có ai, chỉ có thể mua một cái bánh bao hấp.

Nhưng kiếp trước ăn mì ăn liền và ăn cơm tiệm quá nhiều, hiện tại hắn đã mặn chay không kiêng, không có yêu cầu quá mức nào về chất lượng cơm.

Huống chi tiệm bánh bao này có mùi vị quả thật không tệ, da mỏng nhân lớn, mười năm sau ngay cả chi nhánh cũng mở.

Giang Cần lấy một cái bánh bao từ trong túi nilon, cắn một miếng, nóng hầm hập và trơn bóng, vẫn là công thức ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Chỉ có điều thời tiết bây giờ quá nóng, ăn hai cái liền đổ mồ hôi.

Giang Cần buộc chặt túi nilon, định về nhà ăn.

Bảy giờ tối, bóng đêm lặng lẽ dâng lên.

Giang Chính Hoành tiên sinh xách hai túi nilon về đến nhà, thay dép lê, đặt mông ngồi xuống sô pha.

Trên trán y đều là mồ hôi, thở hổn hển không đều, vội vàng hô Giang Cần rót nước cho y.



- Ba, ba đi đâu vậy? Sao lại mệt mỏi như vậy?

- Mẹ con nói chợ Nam Thôn đồ ăn rẻ, ba đạp xe 40 phút, mua một đống về, đều là con thích ăn.

Giang Cần đặt cốc nước trước mặt y:

- Không phải rẻ hơn mấy đồng sao? Còn chưa đủ phí sức, chúng ta nghèo tới như vậy sao?

Giang Chính Hoành bưng nước lên uống một ngụm, thỏa mãn ~ À… một tiếng:

- Cái này không liên quan đến nghèo, con phải lên đại học, lên đại học xong còn phải cưới vợ, về sau chỗ tiêu tiền nhiều hơn, chỗ có thể tiết kiệm đương nhiên phải tiết kiệm, cũng không thể tiêu tiền như nước nữa!

Vừa dứt lời, trục cửa phát ra một tiếng ~ ẻo ẹt, cửa nhà lại một lần nữa bị đẩy ra.

Bà Viên Hữu Cầm xách theo một cái túi mua sắm của cửa hàng bách hóa vào cửa, vẻ mặt vui mừng vô cùng, miệng còn ngâm nga.

Nhìn thấy cảnh như vậy, hai cha con nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau.

- Bà mua cái gì vậy?

- Chị Từ ở đơn vị bọn em nói áo khoác lông cừu của cửa hàng bách hóa khuyến mãi nửa giá, bảo em tới kiếm một món hời lớn!

Giang Chính Hoành trợn tròn mắt:

- Áo len? Bà đã tiêu bao nhiêu?

Bà Viên Hữu Cầm lộ ra vẻ đắc ý:

- Giá gốc là 888, bây giờ chỉ là 488.

- Ba, đây chính là không thể tiêu tiền như nước mà ba nói sao? - Giang Cần chấn kinh.

- Mụ già bại gia này, bây giờ là trời đầu hạ, em mua áo khoác lông cừu làm gì vậy!



- Anh thì biết cái gì, nếu không phải là trời đầu hạ thì làm sao có giảm giá!

Giang Chính Hoành bày ra uy nghiêm của người đứng đầu gia đình:

- Giang Cần đã thi tốt nghiệp trung học xong, khi có kết quả tốt là vừa phải làm tiệc vừa phải đóng học phí cho nó, chỗ tiêu tiền rất nhiều.

Viên Hữu Cầm thay giày đi vào phòng khách:

- Đây không phải là nguyên văn của em sao? Còn nữa, em bảo anh đi chợ Nam Thôn, anh đi chưa?

- Đương nhiên đi, anh tính toán sổ sách, đồ ăn ở chợ Nam Thôn rẻ hơn không ít so với tiệm muối dưới lầu, lần này tiết kiệm hơn hai mươi.

- Vậy hôm nay chúng ta tiết kiệm được ba trăm hai?

Đầu óc Giang Chính Hoành nửa ngày cũng không load nổi:

- Ba trăm kia là từ đâu tới?

Bà Viên Hữu Cầm giơ túi mua sắm trong tay lên:

- Em dùng 488 mua áo khoác giá gốc 888, tính tổng lại không phải lại tiết kiệm được ba trăm đồng sao?

- Hữu Cầm, cái này anh cần phải nói lại, quan điểm tiêu dùng của em rõ ràng là không đúng.

- Giang Chính Hoành, bà đây kết hôn với anh nhiều năm như vậy cũng chưa từng mua quần áo gì, chỉ một cái áo khoác lông cừu, anh còn nói em?

Giang Cần ở bên cạnh vui tươi hớn hở nhìn, cảm thấy loại tranh chấp gia đình đã lâu không gặp này rất ấm lòng.

Lão cha bây giờ còn trong độ tuổi cường tráng, không có tóc bạc tuổi 53, cũng không có vì kiếm tiền cho mình mà vụиɠ ŧяộʍ lái xe đến ngất xỉu.

Mẹ cũng còn trẻ, còn rất thích chưng diện, trong tay có chút tiền lẻ sẽ đi dạo cửa hàng bách hóa, không có vì tiết kiệm tiền mà ngay cả thịt cũng không dám mua.

Đây chắc chắn là điều mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất sau khi được trùng sinh.