Chương 12: Giang Cần Nhất Định Sẽ Hối Hận (2)

Giang Chính Hoành tiên sinh nổi tiếng là cào lỗ tai, tiền riêng vượt qua năm đồng sẽ hoảng đến ngủ không yên, lão làm sao có thể mượn mình mấy chục ngàn.

Bất quá làm ăn lớn không làm được, làm ăn nhỏ vẫn phải làm. Dù sao tiền nhỏ cũng là tiền, tích ít cũng có thể thành nhiều. Hơn nữa chuyện gây dựng sự nghiệp này vốn chính là khởi bước khó khăn nhất, muốn dựa vào người khác đúng là có chút không thực tế.

Mượn tiền?

Hiện tại người cạnh hắn đều là học sinh trung học, trong túi có cái 5 đồng đã không giữ được, căn bản mượn không được bao nhiêu.

Đi vay?

Ngược lại là có thể cân nhắc, nhưng thủ tục quá rườm rà, hơn nữa ở kiếp trước, hắn bị thế chấp ép đến thở không nổi, cho nên đối với thế chấp có một loại bản năng kháng cự.

Giang Cần cởϊ qυầи áo lên giường, dự định trước tiên ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đi nơi khác tìm cơ hội buôn bán, tối thiểu phải tăng gấp đôi bảy trăm đồng trong tay.

Trùng sinh gây dựng sự nghiệp a, nói thì dễ, nhưng thực sự không đơn giản như nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh tràn ngập.

Giang Cần lẻn ra khỏi nhà, đạp xe đi một vòng quanh thành phố, sau đó vào sở thú thành phố Tế Châu.

Bởi vì là chủ nhật cộng thêm nghỉ hè chồng chéo, trước cửa sở thú dòng người bắt đầu khởi động, quả thực còn chen chúc hơn so với đi lễ hội.

Một giờ sau, Giang Cần từ trong sở thú chen ra, ngay cả giày cũng thiếu chút nữa bị giẫm nát.

Chờ sau khi ra khỏi cửa, hắn ngồi xổm trước cửa uống một ngụm nước lớn, tiếp theo liền lấy Nokia của mình ra, gọi điện thoại cho Quách Tử Hàng, bảo y tới đây một chuyến.

Nhà Quách Tử Hàng cách nơi này không xa, sau khi nhận được điện thoại của Giang Cần, y lập tức đạp xe chạy tới nơi này, dọc theo đường đi thở phì phò, tuy rằng đầu đầy mồ hôi, nhưng tâm tình vô cùng tốt.

Hiện tại y mỗi ngày đều ngóng trông được Giang ca triệu hoán, luôn cảm thấy giây sau lại có thể kiếm lời được tiền, nhưng đợi đến khi hắn tìm được Giang Cần, người lại nhịn không được mà sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy Giang Cần đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay lần lượt xách theo một con gà đã nhổ lông.



- Giang ca, anh làm gì vậy?

Giang Cần quơ quơ con gà trong tay:

- Mười đồng mua hai con gà, cho mày một con, mang về cho mẹ của mày mà hầm ăn.

Quách Tử Hàng nhìn tấm biển sở thú, tuy rằng không hiểu nhưng bị sốc:

- Mày đi sở thú sao lại còn mang theo động vật?

- Không phải mang đến, là tao mua, gà này là sở thú cho hổ ăn, trên thị trường một con gà phải bán 11 đồng, nhưng mua ở đây cho nên rẻ hơn một nửa.

- Vậy…… vậy sao mày không đi cho hổ ăn?

Giang Cần nghe xong ánh mắt lẫm liệt:

- Lão tử dựa vào bản lĩnh mua được gà nửa giá, dựa vào cái gì cho hổ ăn?

Quách Tử Hàng há miệng, chần chờ một lúc lâu mới mở miệng:

- Mày đây là nhổ lông dê của sở thú a.

- Bớt nói nhảm đi, có muốn hay không?

- Muốn, tao thích ăn gà!

Quách Tử Hàng tiếp nhận con gà Giang Cần đưa tới, siết chặt cổ gà rồi nhìn thoáng qua, biểu tình bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.

Y có thể tưởng tượng ra hình ảnh hổ trong sở thú đối chiếu với nhân viên quản lý, lại phát hiện sổ sách đối chiếu thế nào cũng không đúng.



Con hổ nói tôi không ăn, mẹ nó chú đừng vu cáo tôi!

Người quản lý nói mày đừng có mà ngụy biện nữa, chính là mày ăn.

Lão hổ nói, con mẹ nó chú trộm gà của tôi còn có lý ấy, dù sao tôi cũng chưa ăn.

Quản lý nói, mày không ăn chó nó ăn chắc?

- Giang ca, anh chạy đến sở thú mua gà làm gì?

- Tôi dự định mua số lượng lớn gà nửa giá, lặng lẽ vận chuyển ra ngoài, bán ra thị trường với giá thấp mười đồng, qua tay là có thể tăng gấp đôi.

- Vậy sao mày chỉ mua 2 con?

- Tao nhìn thấy, bảo vệ trước cổng sở thú kia hơi mạnh, tao đoán tao đánh không lại anh ta, cho nên gọi mày tới làm tiên phong, giúp tao thử giá trị vũ lực của anh ta.

- Đừng mà Giang ca, tao sợ lắm, đừng nói đánh nhau, tao mắng chửi người cũng cà lăm!

- Loại không có tiền đồ, chỉ biết ăn!

Giang Cần nhét con gà trong tay mình vào túi nilon, lại mở nước khoáng uống một ngụm.

Đầu cơ quả thật là chuyện kiếm tiền nhanh, nhưng không thể làm mãi, hắn không muốn gây phiền toái, chỉ muốn đứng kiếm tiền, hơn nữa, loại trò đùa trẻ con này quả thật chênh lệch quá xa với mục tiêu trùng sinh của hắn.

Giang Cần đứng lên, đem gà của mình cũng đưa cho Quách Tử Hàng, bảo y mang về giùm, còn mình thì cưỡi xe đi trạm kế tiếp, thư viện thành phố Tế Châu.

Hiện tại hắn rất đau đầu chuyện tiền vốn, nhưng nghĩ các loại biện pháp đều không thể thực hiện được.

Mẹ nó, thiếu hệ thống thật sự là cất bước khó khăn.

Nhưng cho dù không có ý tưởng, hắn cũng không dự định ngồi xổm ở nhà, bởi vì người chỉ cần lười một chút sẽ càng ngày càng lười, đây là chân lý mà kiếp trước hắn tổng kết ra, cho nên hắn quyết định đến thư viện tìm sách, xem trong sách có hoàng kim ốc hay không, nói không chừng có thể cho hắn một chút gợi ý.