Quyển 1 - Chương 2-2: Dị thế trọng sinh (2)
Lúc này, khi ngất xỉu, trong đầu Nguyệt Vũ một mảnh hỗn loạn, một lượng lớn trí nhớ không thuộc về nàng như thủy triều vọt tới.
Thời gian trôi qua thật lâu, lúc Nguyệt Vũtỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Tia nắng mặt trời đầu tiên rọi xuống, Nguyệt Vũ từ từ chuyển tỉnh. Trải qua một đêm trí nhớ dung hợp, Nguyệt Vũ trên cơ bản hiểu được rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Nguyên lai, nàng xuyên qua, theo xa xôi Hoa Hạ xuyên qua đến một thế giới tên là Nguyệt Hoa đại lục , đây là một nơi hoàn toàn không đồng dạng với Hoa Hạ!
Mà khốithân thể nàng đang ngự trú là tứ đại gia tộc chi nhất Dạ gia “Ngũ thiếu gia”.
Hoàn hảo Ngũ thiếu gia này là nữ , bằng không chính mình thật sự không biết thích ứng sự thay đổi đột nhiên như thế này đâu! Nguyệt Vũ trong lòng âm thầm nghĩ.
Tuy nói là trọng sinh ở tại một nhà giàu, nhưng là Nguyệt Vũ một chút cũng không có cảm thấy kích động hoặc vui vẻ. Đối với nàng mà nói gia cảnh như thế nào kỳ thật đều không sao cả, quan trọng là chính mình có thể hảo hảo sống sót, sống thật vui vẻ!
Đời trước chính mình rốt cuộc là không đủ cường đại a, bằng không cũng sẽ bảo hộ được người mình quý trọng.
Cho nên cuộc đời này, chính mình càng phải thêm cố gắng, so với trước kia trả giá càng nhiều, làm cho chính mình tồn tại trở thành cường đại nhất, như vậy hẳn là có thể bảo hộ những gì mình coi trọng đi?
Theo trí nhớ dung hợp, nàng rốt cuộc cũng biết được chủ nhân ban đầu này đã sống như thê nào. Dùng một từ để hình dung thì phải là — vô cùng thê thảm!
Làm Dạ gia như giả bao hoán*Ngũ thiếu gia, Dạ gia gia chủ xem con cháu của mình bất quá như công cụ quyền lực mà thôi!
*như giả bao hoán: nếu giả thì bao trả lại
Năm năm trước, hắn từng là thứ nhất công tử nổi tiếng Nguyệt Hoa đại lục, đệ nhất kinh tài tuyệt diễm tuyệt thế thiên tài.
Hé ra dung nhan tuấn tú tuyệt thế vô cùng, một thân khuynh thế thiên phú độc nhất vô nhị. Tuổi nhỏ mà huyền lực tu luyện đã đạt tới một độ cao bất khả tư nghị!
Thế nhân đều nói hắn là trời xanh sủng nhi*, được chân thần chiếu cố, khi đó hắn có thể nói là hào quang vạn trượng!
*trời xanh sủng nhi: Con cưng của trời
Cái này gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Dạ gia bởi vì sinh ra một vị siêu cấp thiên tài làm người ta theo không kịp mà được thế nhân càng thêm tôn trọng.
Bởi vậy, nhảy một phát trở thành đại lục đệ nhất thế gia, là gia tộc uy nghiêm nhất trong tứ đại gia tộc!
Cái gọi là mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*, trong một đêm, thiên tài ngã xuống!
*Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi: Cây cao vượt rừng gió ắt sẽ dập (Người tài thường bị đố kị, hãm hại)
Từ nay về sau hào quang không còn, trên đời này thiếu một vị tuyệt thế thiên tài. Mà thiên tài ngã xuống, hậu quả chính là so với trời sinh phế vật còn bị người khinh bỉ hơn!
Từ nay về sau, từng là thiên tài nhưng sinh mệnh còn lại chỉ có vô tận nhục nhã cùng chửi rủa. Dạ gia lại chỉ coi như chuyện vặt , xem hắn là lợn cẩu.
Khác nhau một trời một vực, như thế nào đối mặt?
Cuối cùng , rốt cục trong sự không cam lòng cùng oán hận, hương tiêu ngọc vẫn!
Linh hồn khi sắp tiêu tán, bằng vào nồng đậm cừu hận cùng oán thù, làm cho linh hồn không nhanh ly khai thể xác.
Khi gặp linh hồn Nguyệt Vũ, hắn cảm giác được hy vọng, có lẽ để linh hồn nàng chiếm cứ thân xác mình có thể giúp mình báo thù.
Kết quả là hắn khẩn cầu Nguyệt Vũ giúp mình báo thù, nhất định phải khiến cho kẻ thương tổn hắn, khi nhục hắn nhất định chết không được tử tế! Vì thế, hắn cam nguyện dâng lên trí nhớ cùng linh hồn của chính mình .
“Dạ Nguyệt Vũ, ngươi đã trùng tên trùng họ với ta, chắc chắn là duyên phận, nay ta trọng sinh ở trên thân thể của ngươi, có thể thay thế người, như vậy ta liền nợ ngươi một phần nhân tình.
Ta không phải người tốt gì, nhưng là hiểu được đạo lý có ân tất báo. Cho nên, ta sẽ tận dụng hết khả năng, thực hiện nguyện vọngcủa ngươi.
Bất quá từ nay về sau, trên đời này không còn cái người từng phong hoa tuyệt đại, danh mãn đại lục thứ nhất công tử, cũng không còn cái diện mạo xấu xí, siêu cấp phế vật .
Ta Dạ Nguyệt Vũ nhất định phải tại cái thế giới này bắt đầu cuộc sống vui vẻ, làm một cái chí cường tồn tại!” Nguyệt Vũ nhìn về phía phương xa, mắt lộ ra ý chíkiên định.
Thẳng đến mặt trời chiều ngả về tây, Nguyệt Vũ mới từ trong suy nghĩphục hồi tinh thần. Trải qua một ngày ngẩn người tự hỏi hoài niệm cùng với bi thương, Nguyệt Vũ là thật tiếp nhận sự thật chính mình trọng sinh tại dị thế.
Nếu nói, lời nói hùng hồn trước là đối với chính mình an ủi, hiện tại cũng là chính mình mục tiêu phấn đấu.
Như là nghĩ tới cái gì, Nguyệt Vũ vươnhai tay, thấy được trên tay có một chiếc nhẫn. Cái chỉ giới này là dophụ thân lưu cho mình , có biểu thị tính công năng, này cũng là nơi trữ hàng trọng yếu của nguyên chủ những năm gần đây!
Hơn nữa, chỉ giới rất lớn còn không bị ngoại nhân nhìn thấy. Bên trong không hề thiếu linh quả, đan dược, vũ khí cùng công pháp.
Trước kia Nguyệt Vũ bởi vì không thiếu mấy thứ này, nên những thứ do phụ thân mà mình chưa từng gặp mặt lưu lại đều luyến tiếc dùng!
Đối với phụ thân chính mình, Nguyệt Vũ không có một chút ấn tượng, tựa hồ là chưa từng xuất hiện quá. Mà đối với mẫu thân, trong ấn tượng đã muốn phi thường mơ hồ.
Duy nhất một ít trí nhớ còn lưu lại là thời điểm khi mình còn bé, hé ra tuyệt sắc khuynh thành dung nhan ôn nhu cùng bóng dáng kia một chút thanh lệ quyết tuyệt , trừ lần đó ra liền cái gì cũngđều không có .
“Xem ra mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, ta đều không có cơ hội hưởng thụ đến cái gọi là cha mẹ cho thiên luân chi lạc*!” Hiểu được cuộc đời này phụ mẫu nàng song song không có tin tức, Nguyệt Vũ không khỏi cảm khái vạn phần. Cũng là người lưu lạc thiên nhai a!
*Thiên luân chi lạc: niềm vui đoàn tụ gia đình
Vì thế trong sự tưởng niệm cùng cảm khái, Nguyệt Vũ vượt qua ngày đầu tiên đi vào dị thế!