- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đa Tình Khước Tự Tổng Vô Tình
- Chương 2
Đa Tình Khước Tự Tổng Vô Tình
Chương 2
Trường Phong sửng sốt, không ai gã biết rõ, Cung chủ nhà gã là người cỡ nào lãnh huyết tàn khốc, nhưng nay, hắn lại vì thiếu niên không thân không quen, thậm chí hơi bị vô lại ưng thuận một lời hứa hẹn, quả thực so với mặt trời mọc hướng Tây còn giật mình hơn.
Đang định khom người ôm thiếu niên bán hôn mê lên, y bỗng tay chân khua khoắng loạn xạ, đánh bậy đánh bạ, vô tình túm được vạt dưới y phục Bách Lý Kinh Đào, mê sảng thì thào : “Cha, đừng đi… Cha, đừng vứt bỏ ta … Cha … Cha….” Nỉ non thê lương đứt lòng đứt ruột.
Trường Phong cúi đầu thấp thật thấp, không dám liếc coi sắc mặt Bách Lý Kinh Đào, song song âm thầm cầu khẩn, cầu tiểu tử Mộ Vũ bụng dạ hiếu kỳ nghìn vạn lần đừng ngại mệnh quá dài trợn tròn mắt xăm soi Cung chủ, nghĩ cũng biết, khuôn mặt anh tuấn giờ chắc chắn rất khó coi, không riêng Gia, bất luận thanh niên hai lăm nào, bị một thiếu niên hai mươi luôn miệng gọi ‘cha’, e rằng mặt mũi cũng khó coi đi.
Bách Lý Kinh Đào chết lặng một hồi, mặt lúc xanh lúc trắng, rốt cục khụ một tiếng, lạnh lùng lệnh xuống: “Tạm thời mang lên xe, xử lý sau.” Rồi nhẹ giãy khỏi tay thiếu niên, tiến bước về trước, nhưng chỉ có Trường Phong và Mộ Vũ hiểu, tưởng như lãnh khốc vô tình, kỳ thực Cung chủ không một cước đá văng thiếu niên vô lại đi, còn dẫn theo y lên mã xa, đã là ôn nhu lắm rồi.
Vì vậy Trường Phong cúi người bế xốc y lên, ba người một đường vội vàng đi, không bao lâu ra khỏi thành, ở ngoại thành một cỗ mã xa phi thường hoa lệ đã đợi sẵn, tám con đại uyên danh câu (ngựa quý) toàn thân trắng tuyết, không pha tạp, giống ngựa mà hộ phú quý thường thường nghĩ muốn cũng không có cơ, giờ lại xuất hiện tám con, không thể không cảm thán chủ nhân cỗ xe quá xa hoa.
Mã phu lẳng lặng ngồi trêи xe ngựa vừa thấy ba người, vội nhảy xuống chạy tới thi lễ, bẩm báo: “Thuộc hạ ở Âm Sơn đình đợi lâu không thấy người, sợ Cung chủ gặp chuyện, nên đánh xe tới ngoại thành, thiếu chút nữa định vào thành tiếp ứng.” Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp thiếu niên trêи tay Trường Phong, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Người này là ai? Trong cung hình như chưa thấy qua.”
Bách Lý Kinh Đào không trả lời gã, lạnh giọng nói: “Sau không được, miễn lộ hành tàng (hành động và hình dạng).” Rồi khoan thai bước lên mã xa, Trường Phong ôm thiếu niên nối bước lên theo, Mộ Vũ ngồi ngoài xe ngựa, đắc ý cười nói: “Diệp đại ca muốn biết lai lịch thiếu niên kia không? Không khó na, đưa ta ba xâu tiền, hắc hắc, ta bật mí với ngươi nga, thiếu niên chính là phá lệ lần đầu tiên …”
Đột nhiên trong xe vang lên tiếng ‘khụ khụ’, kế đấy Trường Phong khẩn trương nói vọng ra: “Mộ Vũ vào xe ngay, đừng ở ngoài đó khoa môi múa mép. Diệp đại ca mặc kệ y, cứ đánh xe đi đi.” Mộ Vũ dẩu môi, rầm rầm rì rì lẩm bẩm: “Hừ, mắt thấy tiền sắp tới tay lại vuột, không để người ta sống sao, gia vô nhân tính, Trường Phong vô nhân tính.”
Mã xa cực kỳ rộng rãi, vật bài trí có chút hoa lệ, bốn người ngồi, không hề chật chội, dù tính cả thiếu niên đang nằm ở thượng vị. Bách Lý Kinh Đào xốc y phục y lên, sau lớp xuân y lý (áօ ɭót mỏng), da thịt gầy trơ xương rõ rành rành mảng mảng ứ thanh và thương tích nhìn mà giật mình đau xót, chứng tỏ đám hào nô xuống tay ngoan độc chừng nào, nếu không được bọn họ cứu, dám chắc y bị tươi sống đánh chết.
Ấn nhẹ lên vách mã xa, từ vách xa trơn nhẵn bật ra một ngăn kéo nhỏ, cẩn thận lấy ra hai bình nhỏ, đẩy ngăn kéo về vách, thiết kế khéo léo cực kỳ, khiến không ai ngờ cỗ mã xa nho nhỏ, lại ẩn giấu huyền cơ.
Bách Lý Kinh Đào đổ ra một viên đan màu son, cẩn thận uy vào miệng thiếu niên, lại mở tiểu bình khác, ngón trỏ gảy ra du cao, tỉ mỉ bôi lên chỗ bị thương, bôi hết nửa thân trêи, hắn không chút cố kỵ thoát hạ khổ tử của thiếu niên, thoa xong hạ thân, hắn hơi do dự, dù nghĩ không có khả năng, vẫn không nhịn được kéo khố xái (underwear ^^) cũ rích của y xuống, hít vào khẩu lãnh khí.
Bách Lý Kinh Đào xưa nay chẳng phải hạng từ tâm, nhưng thấy nơi tư mật sưng đỏ ứ thanh của thiếu niên, vẫn là cau chặt mày kiếm, hắn từng nghĩ bọn chúng hẳn không đến mức ở đó cũng xuống tay, hóa ra chỉ muốn yên bụng, cởi ra nhìn, ai dè nơi đó đâu chỉ không tránh được độc thủ, trái lại bị đối phương dụng tâm “Chiếu cố”, thương thế kiểu này, không xử lý nhanh, e rằng về sau thiếu niên ở phương diện nào đó sẽ là phế nhân.
“Hạng thâm cừu đại hận nào, lại hạ đòn tử thủ?” Thoa dược cao lên hết vết thương, Bách Lý Kinh Đào căm phẫn rít lên bất bình, không hề phát giác hai thị tòng đã hóa đá, Trường Phong còn tàm tạm, ít nhất vẫn ngốc ngốc ngồi đấy, còn Mộ Vũ vì quá mức kinh ngạc, lại phải nén cười sợ quấy nhiễu chủ nhân, tứ chi khóe miệng co quắp, kém chút ôm bụng ngã xuống lăn qua lăn lại.
“Ân…” Thiếu niên khẽ rêи rỉ, thân thể cục cựa. Bách Lý Kinh Đào vội vã lấy y phục che qua cho y, nhanh như chớp ngồi trở lại tọa vị của mình, lần nữa khôi phục dáng dấp uy nghiêm cao cao tại thượng, dư quang khóe mắt vẫn thủy chung dõi theo thiếu niên, nhìn đôi mi như phiến quạt nhỏ nhè nhẹ run rẩy, cặp mắt trong veo dần dần mở ra.
“Đây… đây là đâu?” Thiếu niên mờ mịt nhìn Trường Phong đối diện, đầu óc y như cháo đặc, rồi y đột nhiên nhớ tới đám người bị mình bám riết nài ép mua đại bổ hoàn, kinh hãi bật người ngồi dậy, nỗ lực che giấu hoảng loạn: “Ta… Ta sao lại ở đây?”
“Bằng không ngươi cho là thế nào? Hay nói, ngươi thích ở địa phủ hoặc giả gửi thân ở quý phủ bọn gia nô kia?” Bách Lý Kinh Đào hậm hực, chẳng biết vì sao, thấy thiếu niên hoảng sợ cảnh giác, lại cực mất hứng, ánh mắt y là sao? Hắn vừa cứu mạng y, hơn thế, hắn còn tự hạ mình thoa dược cao cho y, mấy việc trước này đều do thuộc hạ làm, thế mà đối phương lại không biết cảm kϊƈɦ.
Mộ Vũ nhịn không nổi, hahaha cười lớn, hưng phấn nói: “Gia, không ngờ Người cũng nói nhiều thế, hơn nữa hảo thú vị, quý phủ của gia nô, ha ha ha, gia nô mà có quý phủ, sẽ chẳng làm gia nô. Ha ha ha. . . . . . A. . . . . .” Kết thúc là tiếng hét thảm vì Bách Lý Kinh Đào nhanh như cắt tiếp cận tháo khớp hàm y.
“Gia…” Trường Phong kinh hô, chớp mắt nhào tới cạnh Mộ Vũ, song Bách Lý Kinh Đào đã trở lại thượng vị, hờ hững nhìn vẻ mặt tiếc thương của Trương Phong. Nếu nãy mình thực sự muốn gϊếŧ Mộ Vũ, thϊế͙p͙ thân thị vệ trung thành có lẽ sẽ không quản tính mệnh động thủ với mình đí? Quả nhiên lưu lại Tai họa (aka Mộ Vũ) đích xác sai lầm, y làm lung lay trung tâm của Trường Phong, không thể tha thứ …
“A….” Thiếu niên thụt lùi vào góc không cam chịu bị lạnh nhạt bất ngờ hét thảm một tiếng, chỉ chỉ Bách Lý Kinh Đào phẫn nộ lắp bắp: “Ngươi… Ngươi sao lại cởi y phục ta? Nói, ngươi đã làm gì ta? Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi cầm thú.” Vẻ mặt y vặn vẹo bi thương dọa Trường Phong và Mộ Vũ sợ ngây người, Mộ Vũ nếu hàm không trật, chỉ sợ giờ cũng rớt rồi.
“Lẽ nào ngươi không thấy đỡ đau? Ta cởi y phục ngươi, đương nhiên để thoa dược. Bằng không ngươi nghĩ ta định làm gì ngươi? Ba người cưỡиɠ ɠiαи ngươi?” Bách Lý Kinh Đào lia mắt đánh giá thiếu niên, lắc đầu, ngữ khí chắc như đinh đóng cột khẳng định: “Ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Thiếu niên cúi đầu nhìn, quả nhiên, người dinh dính dược cao, hơn nữa nhờ thứ thuốc cao đó, cơn đau đớn khiến y sống đi chết lại, hiện tại đã đỡ đi rất nhiều, nhất là nơi ấy, mặt y không khỏi đỏ ửng lên, vừa định xin lỗi, lại nghe Bách Lý Kinh Đào chốt hạ câu cuối, tức điên người xoay phắt đầu đi, thầm oán hận: Hừ, trực diện thương tổn ta nói ta thiếu tư cách, đồ cầm thú.
“Ngô ngô ngô. . . . . . A a a. . . . . .” Mộ Vũ liều mạng kêu, ý bảo Trường Phong khớp hàm cho y, Trường Phong do dự liếc chủ tử, lại nhìn Mộ Vũ biểu tình khẩn nài, gã đành ‘khái’ một tiếng, làm như độc thoại nói: “Chủ nhân giơ cao đánh khẽ, tạm tha cho y đi.” Mắt len lén quan sát sắc mặt Bách Lý Kinh Đào, thấy hắn không có dị trạng, gã mới dứt khoát khớp hàm thay Mộ Vũ.
“Gia, đáp hay, ha ha ha, ta không ngờ gia một khi lên tiếng, cũng hài hước, dí dỏm đầm đìa thế a, ha ha ha, nói hay… A…” rận cười thả cửa của Mộ Vũ lần thứ hai lại kết thúc bằng kêu thảm.(T_T)
Trường Phong bụng thầm hối hận a, sâu sắc hiểu thấu cẩu cải bất biến liễu cật thỉ (ngựa quen đường cũ) vì Tại họa mà định ra. Sớm biết Mộ Vũ mồm mép liên thoắng, gã vì sao lại giúp y khớp lại hàm chứ, chẳng nhẽ để gia nghiêm hình trừng phạt y ư? Bởi vậy gã không đợi Mộ Vũ cười xong, tự tay tháo hàm y, đương nhiên, tâm đau quá a.
Bách Lý Kinh Đào im lặng, hắn bị vài câu Mộ Vũ nói làm ngây ngươi, mình … mình, mình vậy mà nói chuyện với thiếu niên, lại toàn hỏi vặn, lời lẽ trào phúng phương thức tu từ đa dạng, bình sinh chưa từng trải nghiệm, thế mà trước mặt thiếu niên, lại vô cùng tự nhiên thốt ra, con người xa lạ ấy khiến Bách Lý Kinh Đào bối rối, do đó hắn lựa chọn ngậm chặt miệng, tiếp tục duy trì dáng dấp cao cao tại thượng.
Mã xa nhất thời rơi vào trầm lặng, duy chỉ Mộ Vũ kêu “Ngô ngô ngô… A a a… “, tay chân khua khoắng, mắt to giận dữ trừng Trường Phong, chân không ngừng đá đá gã, đáng tiếc Trường Phong rút được bài học kinh nghiệm, bất động như sơn.
“Khớp lại.” Mệnh lệnh ngắn gọn, tác phong nhất quán rất hợp với Bách Lý Kinh Đào, lại khiến Trường Phong kinh hãi, khó hiểu nhìn chủ tử, không hiểu Người vì sao lại hảo tâm thế: Lẽ nào gia chịu không nổi Mộ Vũ, muốn moi móc sai sót trong lời ăn tiếng nói của y, rồi gϊếŧ? Đến lúc ấy ta nên làm gì? Nghe lệnh gia, hay… liều lĩnh cứu Mộ Vũ? Trường Phong trái lo phải nghĩ tự sa vào hai lựa chọn khó khăn, nét mặt có chút ưu thương.
Bách Lý Kinh Đào cau mày, nhãn đao bắn thẳng đến Trường Phong, ý tứ rõ ràng: Đừng để ta lặp lại. Bởi vậy, dù hết sức lo lắng, Trường Phong vẫn lết tới cạnh Mộ Vũ, khớp hàm cho y. Sau một khắc, gã lại nghe Mộ Vũ ngựa quen đường cũ hăng hái mở miệng: “A, tạ ơn gia, ha ha ha, không ngờ gia sao mà thiện lương, sao mà hảo tâm quá cơ”.
Mộ Vũ… Y muốn chết à? Trường Phong thực hoài nghi đầu óc y, đương khi gã do dự cân nhắc nên hay không vác Tai tinh chuồn khỏi xe, Bách Lý Kinh Đào lại ngả đầu về sau, dựa vào thùng xe bế mục dưỡng thần (đóng mắt nghỉ ngơi). Điều này khiến Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, thiếu niên hiếu kỳ ngó ngó ba người họ.
“Cấm ngươi nói, nói nữa ta chém ngươi.” Trường Phong hung dữ truyền âm cảnh cáo Mộ Vũ ngu ngốc, thần sắc gã ác liệt khiến Mộ Vũ xưa nay gan to lớn mật cũng kinh hồn bạt vía. Trường Phong nhìn y ủy khuất gật gật đầu, mới triệt để yên lòng, ngẩng đầu liếc Bách Lý Kinh Đào đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn hảo, không có sát khí, Mộ Vũ tạm thời an toàn.
Thế này là sao? Mộ Vũ, y vậy mà không nói ư, hàm chẳng phải đã khớp? Bách Lý Kinh Đào nhắm mắt, tâm rôn rạo nghĩ nghĩ, hắn lệnh Trường Phong thay Tai họa khớp hàm, đâu phải muốn y bảo trì im lặng, vốn nghĩ rằng với thiên tính hiếu kỳ, Mộ Vũ khẳng định sẽ le te dò hỏi lai lịch thiếu niên, ai ngờ khớp xong, Tai họa lại không hé răng.
Len lén he hé mắt nhìn, Bách Lý Kinh Đào hoài nghi Trường Phong liệu có phải bằng mặt không bằng lòng, không khớp hàm cho Tai họa, nhưng liếc Tai họa vẻ buồn chán muốn chết khẩu hình đô đô lầm bầm, chẳng biết nói cái gì, nhưng khẳng định, hàm y hoàn hảo.
Đợi một hồi, Bách Lý Kinh Đào sốt ruột ngồi không yên, mắt lén nhìn thiếu niên lúc ngắm trời lúc liếc mình, đôi mắt to tròn đen lay láy chuyển động, hắn như thấy được dáng vẻ lanh lợi hoạt bát của đối phương, có lẽ y nghĩ muốn cáo từ, nhưng … rất muốn giữ y lại, muốn biết tên y, vì sao phải bán đại bổ hoàn duy sinh (duy trì cuộc sống), vì sao dây dưa với bọn hào nô, vì sao bị đánh lại không kêu cứu, thật muốn biết, lần đầu, không biết vì sao muốn biết chuyện người khác, cảm giác này, tựa hồ không tồi.
“Khụ khụ. . . . . .” Bách Lý Kinh Đào khụ hai tiếng, ý bảo Mộ Vũ nói đi. Bất quá y lại cho rằng chủ tử là đang nhắc nhở mình, thêm nữa bị Trường Phong hung hằng lườm, y sợ quá cái miệng đô đô lầm bầm im bặt, như con trai gắt gao ngậm chặt, rất sợ bất cẩn rỉ ra một chữ.
Mộ Vũ chết tiệt, rắp tâm đối nghịch ta. Bách Lý Kinh Đào khụ một tiếng nữa, thấy Mộ Vũ vẫn sở vi bất động, rốt cục nhịn không nổi, truyền âm cho y lệnh: “Hỏi tính danh y.”
Mộ Vũ kỳ quái lén liếc chủ tử, bất quá gặp sắc mặt gia đẹp tựa hàn băng, y thức thời không tò mò hỏi lại, ngoan ngoãn nhận mệnh hỏi thiếu niên: “Ngươi tên gì?”
“Tạ Tương Phùng**.” Ánh mắt lóe ý cảnh giác, lí nhí thốt ra tên mình, thiếu niên hành xử lỗ mãng y như đám hạ cửu lưu*, lại có cái tên rất ưu mỹ.
(*hạ cửu lưu: là nhóm người tạp nham có địa vị cực cực thấp như lưu manh, trộm cướp…
**Tạ Tương Phùng: Tạ [谢] trong xuân thu đại tạ 春秋代謝 mùa này qua đi mùa nọ lại tới, hoặc có nghĩa là rụng trong hoa tạ 花謝 hoặc là cảm ơn, cảm tạ… Còn Tương Phùng [相逢]: gặp lại trong ‘hữu duyên thiên lý năng Tương Ngộ/ vô duyên đối diện bất Tương Phùng). Túm lại tiểu Phùng tên hay thì có hay cơ mà lại hơi hơi buồn ToT). (Tà nghĩ thế >
“Ngươi đúng là bán đại bổ hoàn? Không thể nào? Nếu thế, đám hào nô sao lại muốn đánh chết ngươi?” Miệng y nhất nhất lập lại truyền âm của chủ nhân, làm cho Trường Phong ở cạnh rất hài lòng, thầm nghĩ tiểu tâm can rốt cục biết cách hỏi đúng trọng tâm, chứ không quang quác nhiều lời vô nghĩa.
“Ta đúng chỉ bán đại bổ hoàn, về phần đám gia nhân kia ….” Tạ Tương Phùng cười lạnh, mắt lộ sát khí: “Công tử nhà chúng hảo nam phong, trước cứ nghĩ ta là tiểu khất cái lang thang, định cướp ta về làm luyến đồng, sau ta giả bộ đáp ứng, rồi thừa dịp phòng không còn ai lấy giá đèn đánh hắn ngất xỉu, trói hắn lại, bịt miệng cẩn thận, lấy kim đâm hắn vài cái, lại kêu thê lương mấy hồi, xé rách y phục, giả bộ bị hắn cường bạo chạy ào ra ngoài, bọn gia nô không hề hoài nghi, còn tưởng ta bị tên hỗn đản làm gì, chờ lúc chúng phát hiện ra, liền truy sát ta, bởi vậy ta mới trốn tới thành Lục Bình, không ngờ chưa qua nửa năm, đã bị chúng tìm thấy.”
Bách Lý Kinh Đào bỗng tản mát ra sát khí ác liệt, lại chợt tiêu thất vô tung, trừ bỏ Trường Phong, hai kẻ không võ công thần kinh thô căn bản không phát giác.
Mộ Vũ vốn rất khẩn trương, đến khi nghe xong, nhịn không được sằng sặc cười hô hố: “Gì? Chỉ bằng diện mạo này, cũng được tên công tử đó coi trọng? Mắt hắn không phải mù chứ?”
Trường Phong vô lực thở dài, vừa khen vật nhỏ, y liền lộ nguyên hình. Bất quá sau một khắc, Mộ Vũ co rúm người, lại chẳng được bao lâu, lá gan sỏa tiểu tư lại phình lớn, lân la cười hỏi Tạ Tương Phùng: “Ngươi không phải là huynh đệ Cung chủ Ma cung ư? Tại sao không tìm hắn che chở, thấy đám kia, ngươi có thể chạy vô Ma Cung a.”
Tạ Tương Phùng cứng lưỡi, quay mặt đi không nói, đôi môi mím chặt quật cường, ngay cả vô tâm như Mộ Vũ, cũng nhận ra mình đã lỡ lời thương tổn đối phương. Dù sao chỉ là trò hề, thấp hèn như Tạ Tương Phùng, làm sao có thể nhận thức đại nhân vật như Cung chủ Ma Cung, huống hồ y nhận thức hay không nhận thức, không phải y rõ nhất hay sao? Loại câu hỏi này đặt vào thời điểm nhạy cảm, đặc biệt như châm chọc.
“Đạ tạ các ngươi đã cứu, ta muốn xuống xe, đám người kia đã không thể đuổi tới đây.” Tạ Tương Phùng bỗng nhiên lên tiếng, Bách Lý Kinh Đào ngồi trêи thượng vị chợt mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm y. Nghĩ giữ y lại, nhưng không biết nên nói thế nào, Tạ Tương Phùng và hắn vô thân vô cố (không phải ruột thịt, chẳng phải bạn bè), bản thân đích xác không có lý do gì giữ y.
“Thôi mà, ta chỉ đùa à.” Mộ Vũ lết lết xán lại: “Dù gì hiện tại ngươi đâu thể quay về thành Lục Bình, hơn nữa ngươi một thân một mình, đi nơi nào chả được, không bằng đi cùng chúng ta a.” Y vừa nói, thấy Tạ Tương Phùng hơi do dự, liền lôi kéo tay y, thủ thỉ thuyết phục tiếp: “Đừng vậy mà, cứ coi như ngươi chiếu cố ta, ngươi nhìn họ đi, ngày nào mặt mày cũng thế, ta đồng hành với họ, ăn bao đau khổ, chẳng ai chịu nói chuyện với ta, được rồi, lưu lại đi.”
Nói thật, lời mời này với Tạ Tương Phùng mà nói, rất cám dỗ, những người này, đích thị là luyện gia tử, có lẽ có quan hệ sâu xa với Ma Cung, ở chung với bọn họ, sẽ không cần lo lắng tên công tử bột kia trả thù, nhưng, có thể sao?
Y lén nhìn vị giai công tử như trăng sáng giữa đêm trần gian u tối, cúi đầu nhìn mình rách rưới tả tơi trăm miếng vá chằng đυ.p, trước bị đánh, y phục bê bết bùn đất, phối thêm nào đo đỏ xanh xanh lại tím tím lam lam, thật sự muốn chật vật bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Thế này… được không? Chủ nhân ngươi thoạt nhìn … hình như rất không ưa kẻ lạ mặt.” Tạ Tương Phùng bị cám dỗ cực đại bắt làm tù bình, ấp a ấp úng dò hỏi Mộ Vũ, tuy y hành vi vô lại, nhưng bản chất không phải thế, sẽ không dưới tình huống không được chào đón, còn mặt dày mày dạn bám lấy người ta không chịu đi..
“Yên tâm, gia nhà ta và đại khối đầu chỉ là tính tình hơi bị ‘lạnh’ tý thôi, người không cần lo về họ thì tốt rồi.” Mộ Vũ tự chủ trương nói, Trường Phong ngồi cạnh Mộ Vũ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lo lắng đảo mắt dò xét sắc mặt Bách Lý Kinh Đào, thấy Chủ tử không có ý phản đối, gã mới yên tâm. (đại khối đầu: tên to con)
“Kia… Cảm tạ.” Tạ Tương Phùng lí nhí nói, mắt len lén ngắm Bách Lý Kinh Đào: Quả thực có thể nói là nam nhân hoàn mỹ a, dung mạo xuất sắc chói mắt, cẩm y hoa phục nói lên gia thế hiển hách, hộ vệ võ công cao cường, hơn nữa tình tính tuy rất lãnh mạc, nhưng giơ tay nhấc chân đều như quý công tử. Y âm thầm cảm thán, mặt không khống chế được hồng hồng, hoàn mỹ thế, là đã biết mầm đậu cả đời không thể vươn cao đến thế, có thể đồng hành với hắn một đoạn đường, đã là nhờ kiếp trước chăm chỉ nhan khói tích đức rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đa Tình Khước Tự Tổng Vô Tình
- Chương 2