Chương 40: Là lỗi của anh

❄ ĐÃ THUỘC VỀ EM TỪ BAO GIỜ ? ❄Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ? - Chương 40: Là lỗi của anhSoái ca trong ngôn tình của Đan 💓

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Chuyện có thai được cô giấu rất kĩ, trong nhà cô chẳng cho ai biết kể cả dì Tam. Cô luôn cẩn trọng trong việc ăn uống để hạn chế tối đa việc nôn ói kẻo mọi người phát hiện. Có thai là một điều rất khó khăn mà phải một mình chịu đựng, hơn nữa trong thời gian này cô phải học rất nhiều ở trường học và cả ở công ty nên cô rất áp lực. Đặc biệt là những ngày gần đây, cô cảm thấy bụng dưới cứ hay đau âm ỉ, tuy vậy cô vẫn không chịu đi khám mà cứ nghĩ rằng đó là triệu chứng bình thường khi mang thai.

Buổi chiều sau khi lái xe từ trường về đến nhà cô bắt đầu đau mỗi lúc một nhiều, cô cố gắng tỏ ra bình thản đi vào phòng nhưng anh đã nhận ra cô có gì đó không ổn vì sắc mặt của cô rất kém...Cô vừa ngồi lên ghế sofa thì đã phải ôm bụng cắn chặt môi, cơn đau khiến cô không thể thở nổi, máu ở vùng dưới chảy ra, trước mắt cô mọi thứ dần chuyển thành một màu đen rồi cô ngất đi...

Vừa lúc đó anh mở cửa phòng bước vào vì cửa chỉ khép hờ, anh hốt hoảng khi nhìn thấy cô đang nằm bất động, anh chạy đến ôm cô vào lòng.

- Thục Tâm em sao vậy? _ Anh sờ mặt cô không ngừng gọi.

Anh hoảng hốt khi thấy cô chảy máu, anh vội gọi mọi người trong nhà giúp anh gọi bác sĩ đến...

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

- Cô ấy bị động thai, do cô ấy đã làm việc quá sức, cũng may phát hiện kịp thời! _ Bác sĩ Dĩ An (Bác Sĩ thân quen của Mai gia) trao đổi với anh.

- Cô ấy...có...thai ? _ Anh ngạc nhiên.

- Phải! Anh không biết sao?

- Tôi...cô ấy không nói gì với tôi! Tháng này cô ấy vẫn có mà!

- Có lẽ cô ấy không muốn cho anh biết nên mới nói là cô ấy vẫn có..._Bác sĩ phân trần.

- Vậy cô ấy và đứa bé có sao không? _ Anh lo lắng.

- Tạm thời thì không sao, nhưng sắp tới phải nghỉ ngơi nhiều, đặc biệt với người đã từng sẩy thai như cô ấy! _ Bác sĩ nghiêm giọng.

- Bác sĩ biết chuyện cô ấy từng sẩy thai ?

- Chính tôi là người đã chữa trị cho Mai tiểu thư cách đây một năm khi Hàn phu nhân đưa cô ấy về đây. Lúc đó tình trạng cô ấy rất tệ, vừa mới xảy thai mà còn dầm mưa đến sốt cao nếu lúc đó không cứu kịp chắc cô ấy đã...

Nghe đến đây anh cảm thấy trời đất tối sầm lại, đầu óc không còn nghĩ ngợi được nữa, cô đã phải chịu đau đớn quá nhiều, quá kinh khủng. Anh càng biết thêm về những gì cô đã chịu đựng anh càng hận chính bản thân mình.

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Khẽ mở cửa phòng bước chân nhỏ nhẹ đến gần giường cô. Lúc này cô đã tỉnh...ánh mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà, khóe mắt cô đọng nước mắt còn đang cố ghìm để không chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp... Anh ngồi lên giường bên cạnh cô, anh nắm tay cô ngọt ngào...

- Thục Tâm...em còn đau không? Sao em không nói anh biết chuyện em có thai ?_ Anh xót xa nhìn cô.

Cô vẫn im lặng không chút phản ứng. Anh cuí lưng xuống ôm lấy cô...

- Em đừng như vậy mà...anh làm gì em không vui thì em cho anh xin lỗi...em đừng im lặng với anh như vậy.

Cô khóc nấc lên mà không nói lời nào, anh bối rối dỗ dành cô vì anh nghĩ mọi chuyện hôm nay đều do anh mà ra...