Chương 39
CHƯƠNG 39
“Chuyện ta thấy khổ sở nhất, chính là nương tử của ta rời bỏ ta.”
Tiết Lăng Phong cúi đầu nhìn đống lửa, thanh âm không lớn, thật vất vả một lần thổ lộ tiếng lòng, càng như là nói cho chính mình.
Củi lửa cháy sạch vang lên tiếng lép bép, xung quanh đầy mùi thơm ngát của gỗ. Lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời, có thể nhìn thấy ngân hà kéo dài xuyên qua phía chân trời.
Tiết Lăng Phong nói khiến Song Phi cả người run rẩy một chút, bàn tay đang gẩy đống lửa cũng ngừng lại.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, không nói một câu, đến tận khi lửa đã dần dần tắt, hắn mới đưa tay bắt chúng bùng lên lần nữa.
Tiết Lăng Phong thì vẫn ngẩng đầu nhìn trời, y cũng không hy vọng ảnh vệ của y sẽ đáp lại gì, y biết, bọn họ sẽ không hiểu.
Mắt thấy thỏ rừng trên que đã nướng xong rồi, Song Phi gỡ chúng xuống, đưa tới trước mặt Tiết Lăng Phong: “Chủ nhân, ngài có ăn không?”
Tiết Lăng Phong nhận lấy, cắn một miếng, Song Phi vội vã tránh khỏi đường nhìn của y.
Trải qua nhiều năm, rất nhiều chuyện đều thay đổi.
Ngay đến việc y có nương tử từ lúc nào cũng không biết, là vào khoảng thời gian mình ở trong Thiên Ảnh môn sao?
Vậy Song Phi hắn chẳng phải là rất nực cười?
Vào lúc hắn vì nam nhân này mà bị huấn luyện tới chết đi sống lại, lúc hắn vì y nhận hết dằn vặt sống không bằng chết, lúc hắn vì có thể trở thành một ảnh vệ người không ra người, quỷ không ra quỷ, bị tất cả coi thường, vì trở lại bên cạnh y mà đau khổ vật lộn, y lại ở bên ngoài ngồi trên vị trí trang chủ, khoái khoái lạc lạc, sống phóng túng, cưới vợ sinh con?
(Tự kỉ mức độ nặng rồi em = =)
Y không hề nhớ mình, thậm chí chẳng còn ký ức gì nữa. Nhưng đối với nương tử của y, lại nhớ mãi không quên.
Thì ra là thế, tiểu nam hài tử nắm ống tay áo mình, tràn ngập quyến luyến, tràn ngập ỷ lại, mỗi đêm mình không thề mãi mãi ở bên thì không bỏ qua, đã sớm biến mất theo năm tháng trôi qua. Mà sống chết giữ lời thề, chỉ có mình hắn.
Hắn trở lại bên người y, chắc là cũng đến ba năm rồi? Lúc gặp lại, bọn họ đều đã sai biệt quá nhiều, rất nhiều suy nghĩ khi hài đồng đã trở nên ấu trĩ xa xôi, không thể thực hiện. Y thì cao cao tại thượng, mà mình thì ti tiện thấp hèn, hai nơi cách xa quá lớn, còn nói yêu cái gì nữa, sẽ chỉ khiến đối phương thêm phiền não.
Bọn họ sinh tại nhân thế, mà ái cũng sống tại thế tục.
Vậy nên, ba năm, hắn có thể lựa chọn yên lặng canh giữ bên ngoài cửa sổ phòng y, không tới nhận mặt, không đi thừa thụ những quy tắc thế tục và pháp lệnh trong Bàn Long sơn trang, dùng sinh mệnh ngắn ngủi của hắn, hoàn thành ước định trong quá khứ.
Ba năm, hắn có thể vì y mà chết, vì y mà chiến đấu, chỉ mong có thể nhìn lướt qua dáng vẻ mới lạ trong chốc lát khi y đoạt được bảo vật.
Ba năm, hắn có thể ở trên cây yên lặng nhìn, chịu đựng y cùng người khác ngư thủy chi hoan. (cá nước thân mật =
=)
Đó là bởi vì, hắn vẫn cho rằng y chí ít vẫn còn nhớ tới hắn, ở trong lòng y vẫn có một vị trí dành cho mình. Bời vì hắn thấy lúc y cùng người khác hoan ái, vẫn sẽ một mình đi tới trước cửa sổ lặng lặng ngẩn ngơ một hồi.
Khi đó, hắn nghĩ một cách đương nhiên rằng, y nhất định là đang nhớ tới mình. Hiện tại xem ra, mình không nên tự tin như thế? Y bất quá là đang nhớ nương tử của y đó thôi.
(sao ta lại phải gõ những dòng tự kỉ thế này hả giời * A *)
Thế nhưng, yêu cũng là ích kỷ như vậy. Tiết Lăng Phong có thể không thuộc về hắn, nhưng là không thể thuộc về bất cứ kẻ nào. Nương tử? Vì sao có người có thể độc chiếm y?!
(Ách, suy nghĩ đáng khen =)) )
Xa phu mang vịt đã làm thịt xong trở về, sau khi hành lễ với Tiết Lăng Phong, liền vội vàng xiên chúng vào que đem đi nướng, đồng thời giục Song Phi nổi lửa lớn thêm một chút.
Song Phi gẩy một chút, bỗng nhiên buông củi trong tay, xoay người nói với Tiết Lăng Phong: “Chủ nhân, xin cho phép thuộc hạ cáo lui trước.”
Tiết Lăng Phong có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Đi đâu?”
Ảnh vệ của y hình như bị khựng lại, nửa ngày không mở miệng. Còn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, đã nói xin cáo lui? Không phải là đang trốn mình đấy chứ? Tiết Lăng Phong hỏi vẻ không vui “Đang hỏi ngươi đó, đi đâu?”
Lại đợi nửa ngày, rốt cuộc thấy hắn mở miệng nói “Không biết.”
Tiết Lăng Phong nhìn hắn chằm chằm, thấy rất không bình thường. Vì sao bỗng nhiên lại không giống vừa nãy nữa?
Tuy rằng người nọ vẫn cúi đầu quỳ, vẫn như cũ gọi y ‘Chủ nhân’, thế nhưng sao y lại thấy hình như ảnh vệ của y đang giận?
Đang giận sao? Hay là cái khác? Tiết Lăng Phong không nói chính xác được. Ảnh vệ là người chết lặng không có cảm tình, nhưng một khi biểu đạt tình cảm, thì lại làm cho không đoán ra được như thế này đây.
“Vào trong xe đi.”
Đổi lại là trước đây, Tiết Lăng Phong tất nhiên là không nghĩ ngợi gì cả mà lệnh cho hắn ngồi lại, nhưng hôm nay, bản thân không biết là làm sao, lại bận tâm tới tâm tình của một ảnh vệ.
Ảnh vệ của y nhanh chóng đứng dậy rời đi, một mình quay về xe.
Tiết Lăng Phong lại tới bên đống lửa, xa phu đưa gà rừng đã nướng cho y, y cắn một cái thì không ăn nữa, lại nói tiếp, vẫn là ảnh vệ của y nướng ngon hơn.
Sau khi đêm đã khuya, Tiết Lăng Phong cũng đi vào xe. Vậy mà ảnh vệ của y vẫn chưa ngủ, một mình dựa vào cửa sổ đờ ra.
Tiết Lăng Phong liếc hắn một cái, cũng không để ý, liền đi tới giường mềm nằm xuống.
Ảnh vệ của y thậm chí hình như cũng không thấy y đã vào, còn không quỳ xuống thỉnh an.
Làm sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ công cụ cũng có lúc không thuận tay?
Tiết Lăng Phong nằm trên giường, mãi không ngủ được. Còn ảnh vệ của y vẫn duy trì một tư thế cũ không nhúc nhích.
Nửa đêm, ánh trăng lên tới đỉnh xe, loang loáng chiếu sáng tiểu mã xa lạnh lẽo.
“Chủ nhân, ngài ngủ chưa?”
Rốt cuộc cũng nói.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng Tiết Lăng Phong cũng đợi được ảnh vệ của y nói chuyện.
“Làm gì?”
Nhưng y vẫn khiến giọng của mình có vẻ không hề gợn sóng.
“Chủ nhân, ngài có muốn ta hầu hạ ngại không?”
Những lời này khiến Tiết Lăng Phong lấy làm kinh hãi, y không rõ vì sao bỗng nhiên ảnh vệ của y lại nói thế, “Hiện tại? Không cần.”
“Chủ nhân, cũng không thể cho phép ta hầu hạ ngài sao?” Ảnh vệ của y lại đổi một kiểu hỏi khác, tựa hồ rất chấp nhất.
Tiết Lăng Phong sửng sốt, tiếp đó lại bừng tỉnh đại ngộ cười lên tà tà: “Có đúng là ngươi rất muốn rồi hay không? Sao hả, không nhịn được nữa à?”
Lại nói tiếp, mình cũng nhiều ngày rồi không chung giường với hắn. Không ngờ du͙© vọиɠ của ảnh vệ cũng rất mãnh liệt, khó trách lần đầu y thấy hắn, thì hắn đang lăn lộn cùng người khác.
Thế nhưng, ảnh vệ của y không đáp lời, chỉ quỳ ở đó.
Tiết Lăng Phong ngẫm lại bọn họ cũng không có khả năng lý giải ngôn ngữ ám muội như thế, vì vậy vỗ vỗ giường, để hắn lên ngồi, vén lên mái tóc dài của hắn, kề sát vào lỗ tai hắn, hỏi: “Vì sao ngươi muốn hầu hạ ta? Ân?”
Song Phi bị luồng khí y thở ra ghẹo cho run cả người.
Hắn rất mẫn cảm, muốn nói là *** cũng được. Hắn ***, là vì người hắn yêu nhất, hắn không thể khống chế muốn cùng y kết hợp làm một.
“Ngươi muốn ta?” Tiết Lăng Phong thò tay vào trong áo hắn, nhẹ nhàng cấu vào tiểu quả thực trước ngực, tay kia thì xốc lên vạt láo, tham tiến vào nơi mẫn cảm, “Ở đây, còn có ở đây.”
Song Phi run dữ dội hơn, nước mắt của hắn đã cạn khô lâu rồi, giờ khắc này lại có khao khát muốn tuôn trào: “Ta chỉ là không xác định được, ta đối với ngài có còn giá trị hay không.”
“Ân? Cái gì?” Tiết Lăng Phong nghe không hiểu lắm.
“Thuộc hạ đã không thể bảo hộ chủ nhân thoải mái nữa, nếu như chủ nhân đến cái thân thể này cũng không còn thấy cần, như vậy, chỉ có thể nói lên rằng ta không còn giá trị đối với ngài. Như vậy, ta…”
“Câm miệng.”
Tiết Lăng Phong khó chịu buông hắn ra, lại là cái đống lý luận của Tứ hộ pháp, nó thâm căn cố đế như vậy sao? Lâu như vậy rồi, người này mãi vẫn không quên được những lời ‘Không còn tác dụng, thì phải chết’.
Kỳ thực Song Phi cũng không phải là muốn nói ra những lời này.
Hắn ngồi một mình trong xe ngựa suy nghĩ thật lâu, hắn muốn biết mình đối với y có còn giá trị tồn tại tất yếu hay không, có còn cần phải tiếp tục giữ vững lời thề năm xưa hay không? Nếu như tất cả đều đã không còn ý nghĩa, hắn hy vọng y có thể buông tha cho hắn đi, chỉ thế thôi.
Ảnh vệ tuy rằng không được phép chạy trốn, thế nhưng có một phương pháp có thể rời khỏi Bàn Long sơn trang, lại có thể có được tự do. Tự do là phải trả giá đắt, gần như không ai có thể vượt qua phương pháp thí luyện kia. Nhưng hắn nghĩ, nếu là như vậy, cho dù hắn chết, ít ra tâm cũng có thể được giải thoát và tự do.
Hắn không muốn yêu nữa, hắn rất muốn nỗ lực quên đi cái người trước mắt này. Đúng vậy, vì người này đã cưới vợ rồi, y đã thuộc về người khác, điều đó so với quên hắn còn khiến hắn không thể chịu đựng nổi hơn. Trước luôn cho rằng rằng tình yêu của mình rất bao dung, rất vĩ đại, không ngờ chỉ là một cái xà nhà đã gãy, toàn bộ căn phòng đều sập xuống.
“Song Phi, ngày nào đó ngươi không còn giá trị nữa, ta sẽ nói cho ngươi, sau này không được phép tự tiện phỏng đoán ý nghĩ của ta, hiểu chưa?”
Tiết Lăng Phong còn ôm hắn vào lòng ngắm nghía, lấy tay đùa bỡn điểm mẫn cảm của hắn, khiến hắn khó chịu tới thở dốc.
“Để ta xem tên của ta.”
Tiết Lăng Phong cắn cắn lỗ tai hắn.
Song Phi xoay người, đưa lưng về phía Tiết Lăng Phong, kéo áo khoác của mình xuống, lộ ra chữ ‘Lăng’ đỏ tươi in trên lưng hắn.
Tiết Lăng Phong đặc biệt thích nhìn tên mình trên lưng hắn. Đây là dấu hiệu y có thể giữ lấy hắn suốt đời, vì vậy y tới gần bắt đầu hôn nó, khiến thân thể trước mặt càng run dữ dội.
Lúc Song Phi bị Tiết Lăng Phong đặt trên giường mềm, tiến nhập từ phía sau, hắn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ thật lớn, đồng thời không nhịn được bắt đầu rêи ɾỉ.
Rất muốn có thể không yêu y nữa, rất muốn có thể giải thoát, thế nhưng vẫn yêu, vẫn không khống chế được mà muốn yêu, vẫn muốn cùng một chỗ với y.
Tiết Lăng Phong vừa nghe tiếng Song Phi rêи ɾỉ, vừa ở phía sau hắn luật động lúc nhẹ lúc chậm, y không ra lệnh cho hắn ngậm miệng, để song phương đều vui sướиɠ.
Nhiều năm qua, y cấm bất cứ một người nào phát ra âm thanh lúc cùng y hoan hảo trên giường. Bởi vì, dưới đáy lòng y khinh thường họ, hoặc nam hoặc nữ, y nghĩ bọn họ đều không xứng có được sự vui sướиɠ như vậy từ mình. Chỉ có nương tử của y, mới là người đáng giá cho y lấy lòng.
Sau khi xong việc, Tiết Lăng Phong ghé vào trên người Song Phi nghỉ ngơi. Không biết vì sao, càng ngày y càng thích cảm giác có hắn bên mình.
Y hy vọng hắn có thể nhanh chóng học được thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, y một mình cô độc đã lâu lắm rồi, y hy vọng hắn có thể sớm một chút trở thành thay thế phẩm.
“Song Phi, ngươi có thể biến thành hắn.” Tiết Lăng Phong ôn nhu vuốt ve tóc người dười thân, “Tuy rằng đời này ta không có khả năng yêu người khác, thế nhưng nếu như ngươi có thể học được giống hắn, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi. Đợi tới lúc nương tử của ta trở về, ta có thể cho ngươi được tự do.”