Chương 7

Editor: minibunbun (Min)

Eric kinh hãi, lảo đảo lui về phía sau: "Báo, báo tộc?"

Bởi vì sợ hãi, sừng hươu trên đầu của hắn cũng run rẩy theo.

Kẻ yếu trời sinh vẫn luôn sợ hãi những kẻ mạnh hơn mình, huống chi ví dụ như mỗi năm đều có rất nhiều những con báo đến vồ mồi ở tộc Lộc, đừng cho rằng đối phương chỉ là một con báo nhỏ thoạt nhìn không hề có tính công kích, thế nhưng cũng không được khinh thường.

Kỷ Tiểu Âu nâng chân sau của con báo lên, tay của cô cố gắng không chạm vào miệng vết thương của nó, dừng một chút, có chút xấu hổ mà giải thích: "Nó sẽ không làm thương tổn anh đâu......"

Đáng tiếc giọng điệu ngập ngừng của chính mình thật sự đúng là không có tính thuyết phục.

Ngẫm lại, tính tổng cộng cô chỉ mới gặp nó có ba lần, hai lần trước cô đối với nó tràn ngập phòng bị, nhưng vẫn chưa phát sinh vấn đề gì cả, thậm chí lần thứ ba nó còn cứu cô.

Hẳn là nó không có gì nguy hiểm đúng không?

Eric ổn định lại cảm xúc, lấy hết can đảm hỏi: "Làm sao mà cô với nó lại có thể ở chung được vậy?"

Kỷ Tiểu Âu kể lại sơ lược rằng cô đã gặp được nó và cứu nó, còn đặc biệt nghiêm túc mà nhấn mạnh: "Vừa rồi có hai gã thú nhân Báo tộc công kích tôi, là nó đã cứu tôi." Cô có ý muốn làm cho Eric thay đổi cách nhìn đối với con báo nhỏ.

Nhưng mà, suy nghĩ của Kỷ Tiểu Âu thật sự quá đơn giản.

Quan hệ giữa động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ tồn tại đã hơn trăm ngàn năm, sao có thể nói là thay đổi một sớm một chiều như thế?

Eric nhìn nhìn con báo, lại nhìn nhìn Kỷ Tiểu Âu, gian nan mà nuốt nước miếng một cái: "Cô thật sự muốn đưa nó theo cùng nhau lên đường sao?"

Kỷ Tiểu Âu gật đầu, thẳng thắng nói: "Nó đã bị thất lạc chủng tộc của mình, tôi tính một bên đưa nó theo, một bên giúp nó tìm kiếm chủng tộc của nó."

Nói xong lại nhìn thấy vẻ mặt của Eric hiện lên vẻ kinh hoảng, ngẫm lại một chút, nhẹ nhàng thương lượng: "Nếu như anh không thể chấp nhận được nó, hay là chúng ta tách ra hành động đi."

Kỷ Tiểu Âu cho rằng Eric sẽ gật đầu, bởi vì sự sợ hãi trên mặt hắn không phải là giả.

Không nghĩ rằng hắn sẽ cự tuyệt lắc đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm con báo nhỏ nói: "Không, tôi muốn đi cùng với các người...... Nếu trên đường xảy ra chuyện gì nguy hiểm, tôi có thể bảo vệ cô."

"Nguy hiểm" là ai, không cần nói cũng biết.

Kỷ Tiểu Âu không cách nào cự tuyệt được ý tốt của hắn, đành phải cùng nhau lên đường.

Thời gian lúc này đã không còn sớm nữa, nếu không nhanh chóng xuất phát, bọn họ hôm nay có khả năng không thể ra khỏi ngọn núi này được.

Tại thời điểm Eric gọi Kỷ Tiểu Âu lại, cô đã đem nam châm cất lại trong ba lô.

Cũng may cô đã xác định chính xác phương hướng, chỉ cần cứ đi thẳng về phía trước là được.

Kỷ Tiểu Âu đi ở phía trước, Eric đi theo sau.

Trên đường Eric thời thời khắc khắc đều vẫn luôn để ý đến con báo nhỏ trong lòng Kỷ Tiểu Âu, một khi con báo nhỏ có bất cứ động tác nào, hắn đều sẽ khẩn trương đến căng cứng cả người.

Con báo nhỏ chỉ nhẹ nhàng nâng móng vuốt lên cào cào dưới lỗ tai, Eric lập tức hoang mang rối loạn mà lui về phía sau mấy bước thật nhanh, một đôi mắt nai tràn ngập đề phòng.

Con báo nhỏ trầm mặc mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó buông móng vuốt, lười biếng, nhàm chán mà ngáp một cái.

Căn bản không thèm đem hắn để vào mắt.

Một người một báo một lộc đi tới hơn ba canh giờ, bây giờ đã là 5 giờ nhiều, cuối cùng tìm được một cái sơn động thích hợp để nghỉ chân.

Cửa động rất thấp, Eric thân hình cao lớn, cần phải gập eo lại mới có thể đi vào.

Bên trong động lại rất rộng lớn, huyệt động rất sâu, không có rơm rạ cùng những thứ khác, thoạt nhìn không giống một nơi để trú ngụ.

Kỷ Tiểu Âu cảm thấy yên tâm, đi ra ngoài đem một chút cỏ khô đắp thành một đống, đặt ở huyệt động, đem con báo nhỏ đặt ở phía trên.

Eric phụ trách nhóm lửa, ngọn lửa bắt đầu nhảy nhót, trong động lập tức sáng sủa hơn rất nhiều. Hắn cũng không nhàn rỗi, xoay người lại đi ra ngoài sơn động.

Chỉ một lúc sau đem về vài loại trái cây hoang dã: "Gần nơi này không có cái gì có thể ăn, tôi chỉ có thể hái được một ít trái cây đem về thôi, hôm nay cứ tạm thời ăn đỡ một ít như vậy trước đã, ngày mai trên đường đi tôi lại quan sát xem có thể kiếm được một ít nấm hay không, chúng ta có thể nướng nấm để ăn."

Con báo nhỏ nhấc mí mắt lên, dùng cái mũi thở ra một hơi.

Eric lập tức khẩn trương mà nhìn nhìn nó.

Nó trở mình, khinh thường phản ứng của hắn.

Hệ ăn cỏ đúng là không có ham muốn gì, một chút nướng nấm hương là có thể làm cho bọn họ thỏa mãn.

Kỷ Tiểu Âu không chú ý đến hai động vật bên cạnh cô đang sóng ngầm mãnh liệt, duỗi tay lấy trái cây.

Loại trái cây này bề ngoài xấu xí, sần sùi, nếu là trước kia Kỷ Tiểu Âu sẽ tuyệt đối không bao giờ ăn loại quả có hình dạng như thế, nhưng mà sau khi lột vỏ ra, bên trong lại chảy ra thịt quả màu trắng, Kỷ Tiểu Âu nhẹ nhàng mυ"ŧ một ngụm, ngọt ngào thơm thơm, có hương vị của trái dừa.

Cô cảm thấy cũng không tệ lắm, lột tiếp một trái đưa đến trước mặt con báo nhỏ, hỏi: "Mi ăn không?"

Con báo nhỏ chỉ nhìn thoáng qua, liền nhàn nhã dời tầm mắt đi.

Kỷ Tiểu Âu: "......"

Cũng đúng, nó là động vật ăn thịt mà.

Sau khi trời tối, thừa dịp Eric ngủ, Kỷ Tiểu Âu từ trong không gian trộm lấy ra hai hộp sữa bò.

Một hộp cắt mở ra để ở trước mặt con báo nhỏ, một hộp để lại cho bản thân, lại lấy thêm cho con báo nhỏ một túi khô bò đã được cắt nhuyễn.

Lần này con báo nhỏ không có cự tuyệt, trực tiếp dúi đầu vào hộp sữa bò mà uống, khô bò cũng ăn không còn một miếng.

Kỷ Tiểu Âu nhịn không được xoa xoa nắn nắn lỗ tai tròn của nó, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới mi còn kén ăn như thế......"

Tai của con báo nhỏ giật giật, cúi thấp đầu, không có phản kháng.

Chờ con báo nhỏ ăn xong, cô thu dọn đống đồ hộp, ném vào một góc ở trong không gian, lúc này mới nằm xuống ngủ.

Cho nên cô không biết khi mình vừa nằm xuống không được bao lâu, con báo nhỏ đang nằm bò trong một góc liền chậm rãi mở mắt. Tròng mắt chuyển động, quan sát thiếu nữ phía đối diện đang cuộn tròn thân thể ngủ say.

Sau đó xoay người, hướng bên ngoài huyệt động đi ra.

*

Trong bóng đêm, một thân ảnh linh hoạt hướng phía sau rừng cây phóng như bay.

Cùng đồng hành đi theo phía sau là hai thân ảnh linh hoạt nữa.

Tới chỗ sâu bên trong rừng rậm, Lôi Ân dừng lại, cong thân thể: "La Đức, Đa Nhĩ Nhiều, ai cho phép các ngươi bám theo?"

Thanh âm uy nghiêm lạnh nhạt.

Từ sau khi Kỷ Tiểu Âu ôm hắn chạy trốn, hai con thú nhân kia lập tức không xa không gần mà bám theo hắn một đường.

La Đức tiến lên một bước, trợn tròn đôi mắt, không thể tưởng tượng hỏi: "Lôi Ân? Thật là ngài!"

Ngay sau đó: "Tại sao ngài lại biến thành như thế này...... hình dáng này.....!"

"Hình dáng quỷ" ba chữ này sau khi chạm phải ánh mắt của Lôi Ân, lập tức tự giác nuốt xuống.

Lôi Ân xoay người, hắn cùng La Đức, Đa Nhĩ Nhiều bộ dạng thú nhân bất đồng, là hình dạng vị thành niên nguyên thủy.

Tứ chi chạm đất, lông đen như mực, tùy ý mà đứng ở nơi đó, liền có một loại khí thế sinh ra đã có sẵn khí chất lãnh đạo.

Nguyên nhân chính là vì như thế, mới có thể làm cho La Đức cùng với Đa Nhĩ Nhiều nghẹn họng nhìn trân trối.

Lôi Ân nguyên thân là một con báo trưởng thành cao to, cho dù biến thành hình dạng thú nhân, cũng là một thú nhân cường tráng oai hùng nhất trong tộc thú nhân.

Làm thế nào lại có thể biến thành cái hình dáng của một thằng nhóc con thế kia?

Đa Nhĩ Nhiều dẫn đầu hoàn hồn, hỏi: "Thủ lĩnh, đây là có chuyện gì vậy?"

Chủng tộc người Khuynh Tẫn đã dốc hết sức lực tìm hắn ba ngày nay, lại không tìm được bất kỳ một tin tức nào từ hắn.

Hắn biết với năng lực của Lôi Ân, nếu không phải bị thương nặng đến bỏ mình, thì chính là cố ý không cho bọn họ tìm được...... Ngày hôm qua hắn chủ động xuất hiện, loại trừ khả năng thứ nhất.

Như vậy là hắn cố ý tránh né tộc nhân truy tìm?

Đa Nhĩ Nhiều nhìn về phía "Ấu niên kỳ" Lôi Ân, thử hỏi: "Mấy ngày nay ngài đã đi đâu thế? Ngài không trở về chủng tộc, cùng chuyện này có quan hệ gì sao?"

Giọng điệu của Lôi Ân bình thản, nửa thật nửa giả: "Dạo một vòng ngang qua bộ lạc Lang tộc."

Đám lang ngu xuẩn kia cho rằng hắn đã chết, vây quanh ở lửa trại bên cạnh chúc mừng.

Đa Nhĩ Nhiều lại hỏi: "Nếu ngài còn sống vì sao không cho chúng tôi biết? Các tộc nhân đều suy đoán ngài đã bỏ mạng, mấy ngày nay không có ngài quản chế, trong tộc đã trở nên vô cùng không yên ổn, tên Lao Nhĩ Tây Tư kia thậm chí còn cổ động mọi người một lần nữa đề cử tân thủ lĩnh."

Đa Nhĩ Nhiều nhìn vào đôi mắt của hắn: "Nếu ngài không quay về, trong tộc chỉ sợ muốn phát sinh nội loạn."

Báo tộc vốn dĩ không phải là một bộ tộc ôn thuần, làm sao có thể cam tâm bị một con báo khác khống chế.

Lúc trước Lôi Ân lên làm thủ lĩnh, là bởi vì hắn tuyệt đối có ưu thế.

Cường đại, hung mãnh, cơ trí, áp đảo thủ lĩnh Báo tộc trước, làm cho thủ Lĩnh trước cùng tộc nhân trong tộc tâm phục khẩu phục.

Nguyên nhân chính là bởi vì như thế, Lôi Ân mới không thể để cho tộc nhân của mình biết được sự thật mình bị biến nhỏ như thế.

Bao gồm cả La Đức và Đa Nhĩ Nhiều.

Đúng vậy, từ sau khi bị thương, Lôi Ân đã bị giam giữ trong khối thân thể nhỏ bé này.

Không thể biến trở về hình dạng trưởng thành, cũng không có cách nào biết thành thú nhân.

Ngay từ đầu hắn tưởng lầm Lang tộc giở trò quỷ, đám Lang giảo hoạt gian trá kia luôn thích khoe khoang những kỹ xảo mưu mô của mình.

Chỉ là sau đó hắn phát hiện Lang tộc không hề có liên quan đến việc hắn biến thành hình dáng nhỏ bé này.

Lang tộc chỉ may mắn làm hắn bị thương một chân, miệng vết thương dần dần bắt đầu khép lại, hắn vẫn như trước không có cách nào biến trở về bộ dạng vốn có của mình.

Cũng giống như bị cái gì đó giam cầm vậy.

Báo tộc luôn có dã tâm bừng bừng, nếu hắn thực sự không xuất hiện trở lại, bọn họ chắc chắn sẽ không nhịn được nữa.

Nếu bọn họ biết hắn hiện tại chỉ có thể ở trong cái hình dạng nhỏ bé yếu ớt này, còn không đứng dậy làm phản hay sao?

"Tạm thời ta không thể quay về." Lôi Ân bình tĩnh nói.

Đa Nhĩ Nhiều sửng sốt: "Ngài nói cái gì?"

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm trầm thấp chậm rãi của Lôi Ân: "Hiện tại ta đang có một chuyện quan trọng khác cần phải làm."

Đầu sơn động bên kia chợt lóe lên một tia ánh sáng, ngay sau đó là một hình dáng mảnh khảnh của thiếu nữ đang đi từ bên trong ra.

Thiếu nữ cầm đèn pin, chiếu rọi khắp bốn phía, không tìm thấy thân ảnh mình muốn tìm, thanh âm nhẹ nhàng truyền tới: "Di, đi đâu vậy?"

Chùm tia sáng chói mắt từ đại thụ phía trước Lôi Ân đảo qua, hắn lui lại phía sau hai bước, đôi mắt nhìn chăm chú vào thiếu nữ.

La Đức cùng Đa Nhĩ Nhiều cũng cùng nhìn về hướng đó.

La Đức liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra giống cái vừa gặp lúc ban ngày, vì thế không khỏi nhìn chăm chú hơn.

Đa Nhĩ Nhiều thu hồi tầm mắt: "Giống cái này chính là 'chuyện quan trọng' ngài nói lúc trước có phải không?"

Lôi Ân không có phủ nhận: "Đúng vậy."

Sáng nay hắn đi ngang qua Tuần Lộc thôn, nghe thấy cuộc đối thoại của Kỷ Tiểu Ân cùng lão tộc trưởng, biết được cô muốn đi Ba Nhĩ Ni Á phía Đông tìm kiếm một người có tên là Mạt Đặc Thủy Quy.

Thủy Quy kia hắn có từng được nghe nhắc đến, sống thọ gần tám trăm năm, kiến thức rộng rãi, tri thức uyên bác.

Có lẽ hắn ta có biện pháp làm cho thân thể của hắn khôi phục nguyên dạng.

Đa Nhĩ Nhiều sắc mặt cổ quái, hiển nhiên hiểu lầm cái gì đó.

Lông tóc của giống cái kia còn chưa dài, vừa nhìn là biết chỉ mới là vị thành niên thôi, sao lại có thể khiến cho thủ lĩnh coi trọng như vậy?

Lôi Ân không giải thích, thấy Kỷ Tiểu Âu ở ngoài huyệt động dạo qua một vòng, lại về tới trong động kéo theo cái đầu Tuần Lộc cùng đi tìm kiếm theo, hắn duỗi ra bốn chân, chuẩn bị trở về.

"Như vậy trong khoảng thời gian ngài rời đi này, chủng tộc phải làm sao bây giờ?" Đa Nhĩ Nhiều cuối cùng hỏi.

"Theo bọn họ đi." Lôi Ân ném xuống những lời này, nhảy mấy cái lên, bỏ lại La Đức cùng Đa Nhĩ Nhiều ra phía sau. "Nói cho bọn họ biết, ai có bản lĩnh, thì hãy đến nơi này cướp đi vị trí thủ lĩnh của ta. Nếu không có bản lĩnh, thì nói cho bọn họ biết, cá lớn nuốt cá bé, trực tiếp áp dụng ở trong tộc."

Cuối rừng rậm, một người một lộc đang tới gần.

Eric tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trấn an Kỷ Tiểu Âu: "Có lẽ nó cảm thấy đi đường không thú vị, tự mình rời đi, lại có lẽ nó đi một mình tìm kiếm tộc nhân của mình...... Âu, nếu nó đã muốn rời đi, thì hãy để cho nó rời đi thôi......"

Kỷ Tiểu Âu nắm đèn pin, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Lôi Ân lóe lên, thu hồi cái chân bị thương.

Vì vốn hắn đang bị thương nên bước thấp bước cao không đều, tiếng bước chân bên nặng bên nhẹ càng thêm rõ ràng.

Kỷ Tiểu Âu nghe thấy âm thanh, chạy ra xem.

Cùng lúc đó, Lôi Ân cúi thân thể xuống, thả người nhảy, liền nhào vào trong lòng Kỷ Tiểu Âu.