Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dã Thú Ôn Nhu

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: minibunbun (Min)

"Eric, sao hôm nay anh về sớm thế?"

"Eric, cậu thấy mọi chuyện thế nào rồi? Báo tộc khi nào mới rời khỏi sau núi....."

"Eric, hôm nay trong tộc lại có thêm hai tộc nhân bị thương....."

Eric là trưởng tử trong tộc, cũng là dũng sĩ trẻ tuổi cường tráng nhất trong tộc, hắn là một người nhiệt huyết, tâm vô cùng thiện lương, thường ngày trong tộc có chuyện gì, tộc nhân đều đến xin nhờ hắn giúp đỡ.

Lần này thú nhân Báo tộc quấy nhiễu chủng tộc của bọn họ, Eric xung phong nhận việc đến sau núi xem xét, mọi người đều vô cùng quan tâm.

Nhưng mà, những vấn đề liên tiếp còn chưa được hỏi xong, bọn họ thấy phía sau Eric là một giống cái nhỏ xinh, ngẩn người, lực chú ý của tất cả mọi người đều chuyển dời đến trên người của Kỷ Tiểu Âu.

Chủng tộc của Eric thuộc về loài Tuần Lộc, cái đầu giống nhau khá là lớn, bất luận là giống cái hay là giống đực đều vô cùng cao lớn khoẻ mạnh.

Mà Kỷ Tiểu Âu đứng bên cạnh Eric, còn chưa cao đến ngực của hắn.

Dáng người của cô nho nhỏ, mặt cũng nho nhỏ, thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé yếu ớt.

So sánh với bọn họ cả một thân mình che kín toàn lông với tóc, làn da của cô lại vô cùng trơn bóng, trên người lại không có một sợi lông nào, vừa nhìn là biết đây là một giống cái vị thành niên.

Đối mặt với những nghi hoặc trong mắt của tộc nhân, Eric chủ động giải thích: "Cô ấy tên là Kỷ Tiểu Âu, là tôi gặp được ở phía sau núi. Cô ấy đã rời tộc nhân của mình, tôi liền mời cô ấy tới tộc của chúng ta nghỉ tạm một đêm, chờ sau khi ngọn núi này hết nguy hiểm rồi cô ấy sẽ rời đi."

Nguy hiểm trong lời nói của hắn chính là chỉ thú nhân Báo tộc.

Các tộc nhân đều không nói lời nào, chỉ nhìn Kỷ Tiểu Âu, lại nhìn lẫn nhau, ánh mắt đề phòng.

Vị giống cái này thoạt nhìn cùng với bọn họ không cùng chủng tộc, ăn mặc rất quái dị, có phải hay không sẽ rước lấy phiền toái?

Không thể trách được những tộc nhân này suy nghĩ như thế, gần đây trong tộc của họ số người bị thương tăng lên quá nhiều, mỗi người đều cảm thấy vô cùng bất an.

Eric nhận thấy được tâm tình của mọi người, nhanh chóng nói: "Cô ấy cùng với chúng ta là giống loài hệ ăn cỏ, mọi người có thể ngửi thử xem, trên người của cô ấy có hương vị của bạc hà."

Lời này vừa nói ra, các thú nhân Tuần Lộc nhanh chóng chun chun cái mũi lại ngửi, quả thật ngửi được một trận mùi thơm của cây cỏ.

Trong thoáng chốc họ đã buông sự đề phòng xuống, đối với Kỷ Tiểu Âu lộ ra những nụ cười thân thiện.

"Một khi đã như vậy, không bằng đến ở nhà của tôi đi, nhà tôi đúng lúc lại dư một phòng cho cô."

"Nhà của tôi năm nay có loại bắp mới, không biết vị giống cái này có thích không? Tôi đi lấy một chút lại cho cô."

"Chúng tộc của cô là giống loài gì thế? Nhìn qua cô chỉ giống như vị thành niên, còn chưa đủ lông đủ cánh, cha mẹ của cô sẽ lo lắng lắm."

......

Giống loài Tuần Lộc vốn là những thú nhân thân thiện, tính cách ôn hoà hiền hậu.

Một khi họ nhận thấy được Kỷ Tiểu Âu đối với bọn họ không có tính uy hϊếp, họ liền trở nên vô cùng sôi nổi, nhiệt tình.

Kỷ Tiểu Âu miễn cưỡng cười, ngón tay nắm chặt túi thơm bạc hà bên hông của mình, lặng lẽ dấu ở phía sau.

*

Cuối cùng Eric uyển chuyển từ chối lời mời của tộc nhân, đưa Kỷ Tiểu Âu về nhà của mình cùng gia gia hắn.

Gia gia của Eric tên là Sóng Thuỵ, là tộc nhân lớn tuổi nhất trong đàn, cũng là tộc trưởng trong tộc.

Cha mẹ của Eric qua đời sớm, là ông đã tự tay nuôi lớn Eric.

"Gia gia, con đưa về một vị bằng hữu đây." Eric đẩy cánh cửa bằng tre ra, giọng điệu vô cùng vui vẻ.

Một vị lão nhân đang đứng phơi nấm ở trong viện, nghe được lời nói của Eric nên chậm rãi xoay người lại. Ừm, Kỷ Tiểu Âu nghĩ, nếu không phải ông ấy cũng đồng dạng trên đầu là một đôi sừng hươu, có lẽ cô đã nghĩ ông cũng là một lão nhân bình thường.

Lão giả còn chưa nhìn rõ người tới đã liền tiếp đón: "Eric, lại đây giúp ông đem những cây nấm này đem đi phơi một chút, mùa đông sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên dự trữ những lương thực cần thiết....." Tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên người Kỷ Tiểu Âu đang đứng bên cạnh, lập tức dừng nói chuyện.

Eric vô cùng hăng hái mà giới thiệu: "Gia gia, cô ấy tên là Kỷ Tiểu Âu, là bằng hữu mới con quen được ở sau núi....."

Mặc kệ Kỷ Tiểu Âu lúc này có bao nhiêu khϊếp sợ, cô biết, nếu muốn sinh tồn ở nơi này, cô cần thiết nhanh chóng dung nhập với bọn họ.

Vì thế cô kính cẩn đứng thẳng, ngoan ngoãn mà gọi: "Gia gia."

Nụ cười trên gương mặt của tộc trưởng Sóng Thuỵ biến mất, nấm tiên trong tay rơi đầy xuống đất, ánh mắt ở trên người Kỷ Tiểu Âu xem xét thật kỹ. Hồi lâu, mới thôi trầm mặc, động tác thong thả mà nhặt lên những cây nấm tiên rơi trên đất: "Ừm..... bằng hữu mới."

Eric gật đầu, tiếp tục nói: "Cô ấy bị rời khỏi tộc nhân của mình, gia gia, chúng ta có thể nghĩ cách một chút không, giúp cô ấy tìm được tộc nhân của mình?"

Tộc trưởng Sóng Thuỵ là một người hiền lành, ai có chuyện gì cần đến ông, ông đều sẽ không cự tuyệt.

Đức tính thích giúp đỡ mọi người của Eric là di truyền từ trên người của ông.

Nhưng lúc này đây, ông nhìn thật sâu Kỷ Tiểu Âu một cái, ngoài dự đoán mà lại đáp: "Chúng ta không giúp được cô ấy."

Eric giật mình, không nghĩ gia gia của mình sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy: "Tại sao lại không thể giúp được ạ? Mỗi chủng tộc đều có nơi cư trú của mình, chỉ cần biết rằng cô ấy thuộc về chúng tộc nào....."

Tộc trưởng Sóng Thuỵ bình tĩnh mà cắt ngang: "Chủng tộc của cô ấy không ở nơi này."

Trong lòng của Kỷ Tiểu Âu thót lên một cái, nhìn về phía gia gia của Eric. Nhưng sau khi ông nói xong câu đó, lại không nói thêm một cái gì nữa, xoay người chắp tay ra sau lưng, không nói một lời mà đi về hướng nhà gỗ.

Eric gãi gãi gương mặt, an ủi Kỷ Tiểu Âu: "Cô đừng lo lắng, có thể là vì gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh, gia gia vì muốn bảo vệ tộc nhân an toàn nên mới có thể nói như thế. Cô yên tâm đi, tôi đã đáp ứng rồi sẽ giúp cô tìm được tộc nhân của mình, tôi sẽ không lật lọng đâu."

Kỷ Tiểu Âu gật gật đầu, thất thần mà cười với hắn: "Cảm ơn anh, Eric."

Cơm chiều chính là lúa mạch, hạt bắp cùng với nấm tiên hầm canh.

Hạt bắp cùng với canh nấm Kỷ Tiểu Âu có thể ăn được, chỉ có điều lúa mạch non thật sự rất khó có thể nuốt xuống.

Cũng may Eric cùng với gia gia của hắn không để ý, Eric thậm chí cho rằng cô chỉ đơn thuần là không muốn ăn lúa mạch non, còn lấy cho cô một chén đầy ắp canh nấm.

Sau khi ăn xong, Eric đi đến nhà của bạn hắn mượn một tấm ván gỗ, ở sân phía Tây có một phòng ở trống, sạch sẽ thông thoáng, chỉ cần làm một cái giường là có thể ngủ được.

Sau khi Eric rời đi, Kỷ Tiểu Âu chủ động thu xếp bàn ghế, nhìn thoáng qua lão nhân đang ở trong viện bện dây.

Qua một lúc lâu, cô mới chần chừ mà đi tới trước mặt của lão nhân, do dự hỏi: "Tộc trưởng, tại sao người nói chủng tộc của tôi không ở nơi này?

Tộc trưởng Sóng Thuỵ bệnh một cái chiếu giúp Kỷ Tiểu Âu, nghe vậy thì động tác dừng lại một chút: "Chủng tộc của cô ở nơi nào, tôi nghĩ rằng cô là người rõ hơn so với tôi."

Trong lòng Kỷ Tiểu Âu thật sự là có ôm một tí hi vọng, nghe ông nói như thế, càng thêm tin tưởng ông nhất định có biết bí mật nào đó.

Ông nói không sai, chủng tộc của Kỷ Tiểu Âu không ở nơi này, thậm chí không ở thế giới này.

*

"Thưa ông..... Ông biết cách để tôi trở về như thế nào sao?" Kỷ Tiểu Âu nhịn không được, cuối cùng vẫn phải hỏi.

"Không biết." Tộc trưởng Sóng Thuỵ không ngẩng đầu lên mà trả lời.

Kỷ Tiểu Âu mất mát rũ đầu xuống, thật ra đây cũng là một đáp án nằm trong dự kiến của cô, cho dù là thế cô vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.

Một lát sau, tộc trưởng Sóng Thuỵ chủ động hỏi: "Eric biết thân phận thật sự của cô chưa?"

"Anh ấy không biết, tôi không nói cho anh ấy biết." Kỷ Tiểu Âu lắc đầu, siết chặt góc áo: "Eric nói với tôi..... nhân loại bảy trăm năm trước đều bị diệt sạch, đây là sự thật sao?" Nói xong cô nhìn chăm chú vào phản ứng của tộc trưởng Sóng Thuỵ.

Khuôn mặt của tộc trưởng Sóng Thuỵ bình tĩnh gật đầu: "Đây là sự thật."

Lòng của Kỷ Tiểu Âu như chìm xuống đáy cốc. Tộc trưởng Sóng Thuỵ như nhớ đến cái gì, ánh mắt hướng về nơi xa, những xúc giác trên đỉnh đầu cũng nâng nâng lên: "Từ trước tới nay nhân loại là loài thông minh nhất, cũng là loài nguy hiểm nhất, bọn họ phát minh ra rất nhiều những đồ vật tưởng chừng như không thể, đáng tiếc, cuối cùng bọn họ lại không thể thích ứng được với những biến hoá khắc nghiệt của tự nhiên, trở thành những kẻ thất bại."

Thanh âm của lão nhân xa xăm: "700 năm trước có một lần, khí hậu ở Ba Nhĩ Ni Á biến đổi nghiêng trời lệch đất, bốn mùa hỗn loạn, ngày đêm điên đảo, chờ cho đến khi tất cả dần biến chuyển tốt hơn, nhân loại cũng gần như biến mất theo."

Kỷ Tiểu Âu nghĩ đến những hiện tượng như không có bình minh cùng với hoàng hôn, trong lòng khủng hoảng.

Ngày đêm đảo điên chính là kết quả của việc mất đi bình minh cùng với hoàng hôn, vậy còn bốn mùa hỗn loạn là như thế nào nữa?

Tộc trưởng Sóng Thuỵ quay lại, nhìn vào mắt của Kỷ Tiểu Âu: "Cô từ đâu tới đây? Là loài người duy nhất còn sống sót?"

Kỷ Tiểu Âu lắc đầu: "Không phải." Cô cũng đem tất cả mọi chuyện giải thích với lão giả: "Tôi cũng không biết làm sao mà mình lại có thể đến được nơi này, chờ cho đến khi tôi muốn trở về, tôi đã không thể trở về được nữa."

Cô nhớ rõ ràng là thời điểm cô rơi từ vực sâu xuống, có một lực đạo lôi kéo cô.

Gần như cô ý đem cô kéo tới thế giới này.

Một hồi lâu tộc trưởng Sóng Thuỵ cũng không mở miệng, Thẳng cho tới khi nhìn thấy thân ảnh của Eric trở về, mới chậm rãi nói: "Nơi này là phía Tây của Ba Nhĩ Ni Á, nếu cô muốn biết biện pháp để trở về, hay là đi đến khu vực phụ cận của phía Đông, tìm kiếm một con rùa tên là Mạt Đặc, thọ mệnh của hắn ta là dài nhất, có lẽ có thể giúp được cô."

Vừa dứt lời, Eric đã đẩy cửa tre bước vào: "Gia gia, mọi người đang nói chuyện gì thế?"

Tộc trưởng Sóng Thuỵ run lên một chút, thanh âm hòa ái: "Không có gì đâu, mau hoàn thành cái giường thật tốt đi, một lát nữa trời sẽ tối rất nhanh."

Eric hướng về phía Kỷ Tiểu Âu cười một cái, lộ ra hàm răng, xoay người khiêng những tấm ván gỗ trên vai đi về phía bên kia.

Hiệu suất làm việc của Eric rất cao, trước trời tối đã làm xong một cái giường vô cùng rắn chắc, phía trên là một lớp chiếu, ở đằng dưới là một lớp bông, ở phía dưới nữa lại là một lớp vải, hai bên đầu của tấm vải được khâu lại, hình thành một cái giường nệm giản dị.

Từ sau khi Kỷ Tiểu Âu Xuyên qua tới bây giờ lần đầu tiên được ngủ trên giường, tuy rằng không thoải mái như ngủ ở trong nhà, nhưng cô lại ngủ vô cùng an ổn.

Sau khi hừng đông, Kỷ Tiểu Âu làm ra một quyết định.

Cô nhất định phải đi về phía Đông để tìm người kia.

Vạn nhất tìm được phương pháp để trở về thì sao? Dù sao cô cũng không còn nơi nào để đi nữa.

Sau khi quyết định, Kỷ Tiểu Âu chuẩn bị nói lời tạm biệt với Eric cùng với tộc trưởng Sóng Thuỵ, lại phát hiện Eric không ở trong viện.

"Nó đã đi đến nơi trồng bắp phía sau núi rồi." Tộc trưởng Sóng Thuỵ nói cho cô biết.

Kỷ Tiểu Âu hỏi tiếp chính xác phương hướng, sau đó lập tức chuẩn bị hướng về phía núi đi.

Tộc trưởng Sóng Thuỵ vốn định đưa cô đi, nhưng lại do tuổi tác đã lớn, bước chân cũng tập tễnh, Kỷ Tiểu Âu uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu ạ, ông ở chỗ này đợi là được rồi, dù sao đường đi cũng không xa, tôi tự mình đi là được." Tộc trưởng Sóng Thuỵ cũng biết rõ tình trạng thân thể của mình như thế nào, cũng không kiên trì.

Kỷ Tiểu Âu đem theo ba lô, hướng phía sau núi mà đi tới.

Lúc này cô mới phát hiện xung quanh có rất nhiều chúng tộc của Eric, còn có cừu A-ga cùng với thỏ Hà Lan.

Nhìn từng đàn sừng nhọn dài, lỗ tai lớn, dựng lên của các thú nhân, Kỷ Tiểu Âu không hề nghĩ ngợi liền đi vòng qua một con đường khác xa hơn, không muốn bị bọn họ phát hiện ra, miễn cho lại phải rước lấy mấy chuyện phiền toái không cần thiết.

Con đường này cùng với con đường ngày hôm qua Kỷ Tiểu Âu xuống núi có phần giống nhau, cũng tụ tập rất nhiều côn trùng không biết tên, cũng may mà Kỷ Tiểu Âu đem theo túi thơm bạc hà đeo bên người, chúng nó liền không tới gần cô.

Xa xa cô nhìn thấy một dãy ruộng bắp, có rất nhiều quả bắp chín vàng.

Eric đứng ở trong ruộng bắp, đang cùng tộc nhân cùng nhau bẻ bắp.

Kỷ Tiểu Âu nhanh chóng bước chân nhanh hơn đi qua phía bên kia, đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn thoáng qua phía rừng bên kia.

Nơi đó có một dệt ánh sáng xanh đậm chợt loé qua, chờ cho đến khi Kỷ Tiểu Âu nhìn tới thì đã biến mất.

Là ảo giác sao?

Cô như thế nào lại cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi mình một đường đến đây?

Kỷ Tiểu Âu lắc lắc đầu, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía ruộng bắp, chỉ thấy bụi cỏ nơi xa xa giật giật, ngay sau đó, một trận gió mạnh ập tới trước mặt, một thân ảnh nhanh nhẹn lao ra từ trong bụi cỏ, không đợi cho Kỷ Tiểu Âu kịp thời phản ứng lại, thân ảnh kia đã nhanh chóng hạ gục cô trên mặt đất, hai móng chặt chẽ thủ sẵn trên bả vai của cô.

Kỷ Tiểu Âu cảm thấy đau đớn, lập tức nhíu mày lại.

Giương mắt nhìn lên thì thấy phía trên là một khuôn mặt thú nhân xa lạ.

Đối phương có đôi mắt màu lục lam, phía dưới đôi mắt là một dải lông màu đen kéo dài tới cằm, mũi cũng là màu đen, vừa mở miệng lập tức lộ ra hàm răng sắc bén.

Kỷ Tiểu Âu kinh ngạc mà hơi hơi hé miệng ra, không kịp sợ hãi thì một thú nhân khác của tộc Báo cũng đi từ trong bụi cỏ ra tới.

Thú nhân nhìn thiếu nữ tay trói gà không chặt, hỏi: "La Đức, ngươi vẫn luôn đuổi theo nàng ta để làm gì?"

Thú nhân tộc Báo được gọi là "La Đức" vẫn như cũ đè ở trên người của Kỷ Tiểu Âu, cúi người xuống, cái mũi để sát vào thân thể của cô, ngửi ngửi khắp nơi, khẳng định chắc chắn nói: "Không thể sai, trên người nàng ta có mùi vị của Lôi Ân."
« Chương TrướcChương Tiếp »