Ngoại truyện 8: Đại anh hùngVân Đóa thất thần đứng trước bồn rửa mặt hồi lâu. Cô khẽ nhếch cánh môi hồng phấn và nhìn mình trong gương.
Làn da đẹp không thể tưởng tượng nổi, mịn màng hơn bình thường. Cô còn nhớ lần trước mang thai Đông Đông, làn da cũng tốt như vậy.
Thật sự mang thai?
Nhưng chẳng phải Lệ Kiêu đã...
Dẫu biết rằng điều này khó xảy ra, nhưng trực giác của phụ nữ thật không nói lý. Cô sờ lên bụng dưới phẳng lì của mình, như thể đã cảm nhận được một trái tim đang nhảy nhót...
Vân Đóa mặc quần áo đi ra ngoài, muốn đi đến hiệu thuốc, nhưng cô lại rất vội, không muốn đợi đến ngày mai nên dứt khoát lái xe trực tiếp đến bệnh viện.
Một lúc sau đã có kết quả xét nghiệm —— kết quả như trong dự liệu nhưng tay Vân Đóa vẫn phát run vì kích động.
Cô ôm ngực trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Chắc chắn không thể ra nước ngoài được. Vân Đóa gọi cho chồng, vừa đổ chuông vài tiếng bên kia đã nhấc máy, Lệ Kiêu nói trước.
"Em sắp đến sân bay chưa?" Giọng nói từ tính của người đàn ông hòa vào sóng điện, làm rung động màng tai Vân Đóa.
Cô không khỏi chạm vào bụng mình lần nữa.
Trong lúc này... bọn họ lại có cục cưng.
Trong lòng Vân Đóa tràn đầy, tan thành một vũng nước.
Đột nhiên rất nhớ anh, ước gì anh ở đây bây giờ.
Vân Đóa hắng giọng và đáp một tiếng "ừm" mơ hồ.
"Vừa rồi anh đã gọi điện cho người của hãng hàng không, nhờ họ chuẩn bị một tấm chăn dày cho em." Lệ Kiêu cười nhẹ, "Vợ à, vừa nghe thấy tên em, họ liền biết em muốn ăn bánh mì nướng."
Vân Đóa cười không nổi. Cô dùng đầu ngón tay xoa xoa góc quần áo, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em, em, có thể em không qua được."
Bên kia điện thoại thoáng chốc im lặng.
"Sao vậy? Chuyến bay bị hoãn?"
"Không có." Vân Đóa mím môi.
Không đắn đo nhiều, cô lập tức quyết định không nói cho chồng biết. Ngày mai vẫn còn một trận đấu, bây giờ anh phải đảm bảo tâm lý và trạng thái ổn định.
"Bản dịch có sai sót, em phải tiếp tục."
Lệ Kiêu không nói chuyện vài giây. Trong loa chỉ có âm thanh rất nhỏ.
"Vân Đóa, em có sao không đấy?"
"Không có, ở nhà thì có thể có chuyện gì được.". Lần đầu tiên nói dối chồng, cô vẫn có chút áy náy, giọng điệu hơi mất tự nhiên, "Anh thi đấu cho tốt đi, đừng lo lắng chuyện khác."
Quá mức quen thuộc, mặc dù không nhìn thấy chồng nhưng Vân Đóa cũng có thể cảm nhận được anh muốn nói lại thôi.
"Được rồi." Thanh âm của Lệ Kiêu buồn bực, nghe rõ ràng là không yên lòng, "Vậy em chăm sóc bản thân thật tốt đấy, tối ngủ nhớ khóa chặt cửa. Thi đấu xong anh sẽ về ngay."
Vân Đóa dùng thời gian một ngày một đêm, chậm rãi tiêu hóa tin tức mình mang thai lần nữa.
Cô vẫn không hiểu tại sao mình có thể mang thai. Nhưng Đông Đông cũng là niềm vui bất ngờ đấy thôi.
Cho nên đoán chừng là tố chất thân thể của anh quá tốt, đời đời con cháu vô cùng tận chăng:)
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con thứ hai. Nhưng lần trước sinh quá thảm thiết, Lệ Kiêu đau lòng nên quyết tâm không để vợ chịu khổ lần nữa. Anh không muốn, vậy Vân Đóa cũng thôi.
Hiện tại đã có thì đương nhiên là muốn sinh.
Có lẽ là cảm giác khi mang thai, Vân Đóa đoán lần này là con gái. Nghĩ đến Lệ Tiểu Quai đáng yêu, trong lòng cô lại nóng lên nhịn không được mà bắt đầu mong đợi.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi mang thai, Vân Đóa đang ngủ say bỗng nhiên bên người có sức nặng áp xuống, chăn bông truyền đến một tia lạnh lẽo.
Vân Đóa đột nhiên tỉnh giấc, hoảng sợ quay lại, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cường tráng, đẹp trai và còn chưa cạo râu.
"Sao anh lại về?" Vân Đóa hoảng hốt quên cả ngủ gật. Cô cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường liếc nhìn, đã tám giờ sáng.
Nhưng tám giờ tối qua anh vẫn còn trận đấu.
Cho nên vừa bước ra khỏi sàn đấu anh liền lên máy bay?
Lệ Kiêu không trả lời câu hỏi của vợ, đôi mắt đen sâu thẳm, chân thành dò xét cô gái nhỏ. Anh giơ tay vuốt những lọn tóc tán loạn vì còn ngái ngủ của cô, động tác nhẹ nhàng giống như đang đối đãi với một con búp bê thủy tinh mỏng manh nào đó.
"Em bệnh à?" Giọng nói của Lệ Kiêu có chút khàn. Anh cúi người đặt tay lên trán vợ, "Không bị sốt mà?"
Ngồi gần đến mức này, Vân Đóa có thể nhìn thấy rõ hàng mi đen và những tia máu đỏ trong mắt anh.
Cả đêm không ngủ?
Vân Đóa lùi lại một chút, hai bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên cánh tay chồng, "Em không bị bệnh."
"Vậy rốt cuộc là thế nào?" Lệ Kiêu thoạt nhìn vẫn lo lắng, anh sờ cái cằm còn gốc râu của mình, mày rậm khẽ chau lại.
"Vân Đóa Đóa, nói thật với anh đi."
Ngày hôm đó nghe điện thoại, cho dù không nhìn thấy biểu hiện của người kia nhưng anh cũng biết được cô vợ nhỏ không nói thật.
Kết hôn mấy năm nay, tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, sớm chiều ở chung đã bồi dưỡng đến mức ăn ý, không ai có thể hiểu rõ và hiểu mọi điều về nhau hơn họ.
Vân Đóa nâng mắt nhìn người đàn ông thật sâu, hai mắt sáng ngời, khóe môi nhất thời nhếch lên—— nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong lòng Lệ Kiêu nhẹ nhõm hơn phân nửa.
Cô gái nhỏ cắn môi dưới, vươn người lấy thứ gì đó từ ngăn kéo tủ đầu giường ra đưa cho anh.
Lệ Kiêu cầm lấy giấy xét nghiệm, Vân Đóa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chồng cô không rời mắt.
Người đàn ông sững lại trong giây lát, sau đó như một chuyển động chậm, đôi mắt anh chậm rãi mở to, trợn tròn.
"Anh, anh," Anh nhìn giấy xét nghiệm với vẻ khó tin rồi lại ngước mắt lên nhìn vợ, "Vân Đóa Đóa...?"
Vân Đóa thấp giọng nói: "Ngày đó em định đi gặp anh nhưng lại phát hiện..."
Yết hầu Lệ Kiêu trượt hai cái khó khăn. Anh mở miệng, vẻ ngạc nhiên dường như đông cứng lại trên mặt.
"Không phải, cái này, cái này không thể nào..."
Vân Đóa bất mãn nhăn mặt, "Anh có ý gì?"
"Không không, vợ, anh không có ý gì khác!" Lệ Kiêu năn nỉ, anh kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Đóa, vẫn không thể nào nghĩ thông, "Anh đã thắt rồi*, thế thì sao có được."
*Thắt ống dẫn tinh á mnSau khi sinh Đông Đông, Lệ Kiêu đã muốn đi làm tiểu phẫu. Dù Lệ Viện Trưởng phổ cập cho cho bọn họ rồi, nhưng Vân Đóa vẫn lo lắng, không để chồng đi.
Còn vì sao lúc sau lại đi thì đương nhiên là do Lệ Kiêu đã mệt mỏi với các phương pháp bảo vệ, muốn hưởng thụ tuyệt đối:)
"Hai ngày nay em lên mạng, thấy có người cũng gặp tình huống như vậy." Vân Đóa nói, "Cho nên cũng không phải hiệu quả 100%..."
Lệ Kiêu liếʍ môi, cười khẽ.
Nó không hiệu quả 100%, nhưng xác suất trúng tương tự như trúng vé số vậy.
Lệ Kiêu cười, trong lòng có chút rung động.
Thật ra chuyện làm anh càng thêm không thể tưởng tượng chính là có được cô.
"Làm sao vậy." Nhìn sắc mặt chồng, Vân Đóa có chút bất an, "Anh không muốn hay là?"
"Không." Lệ Kiêu lập tức nói. Anh đưa tay lên chạm vào đôi má trắng như tuyết của vợ, ánh mắt đầy xót xa, "Chỉ là anh không nỡ. Đóa cục cưng của anh lại phải chịu đau rồi."
Hai tay Vân Đóa ôm cánh tay chồng, lắc qua lại như làm nũng, khóe miệng cô nhếch lên.
Không còn cách nào cả, đúng thật là phụ nữ thích nghe những lời này.
Cô cũng sợ đau, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh thì không còn sợ gì nữa.
"Không sao cả." Vân Đóa vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, "Đây là cục cưng của chúng ta, em muốn sinh."
Tim Lệ Kiêu loạn nhịp khi nhìn bộ dạng cô gái nhỏ cười yếu ớt.
Vân Đóa Đóa của anh có độc, bất kể là cô gái mềm yếu năm đó hay là mẹ một con ngày càng chững chạc bây giờ, anh đều say mê, yêu thích vô cùng.
Anh vuốt ve bụng cô nói nửa thật nửa đùa "Giá mà anh sinh con cho em được, dù sao thì anh cũng không sợ đau."
Nghe chồng nói như vậy, Vân Đóa đột nhiên nghĩ tới.
"Em nghe bố nói gần đây bệnh viện mới ra mắt cái gì mà "Trải nghiệm đau đớn khi sinh" đấy." Vân Đóa huých cùi chỏ vào chồng, "Anh đi trải nghiệm đi!"
Lệ Kiêu cười gật đầu, "Được, anh đi. Không thể chịu đau thay em thì trải nghiệm một chút cũng được."
Anh nghiêng người dựa vào đầu giường, dang cánh tay rắn chắc ôm vợ, "Em sinh con cho anh đau hai lần, vậy cũng thể nghiệm hai lần, được không?"
Vân Đóa híp mắt cười, "Được!"
Lệ Kiêu cúi người, "Ra, cho bố nhìn con gái xem nào!"
Vân Đóa: "Sao anh lại khẳng định là con gái."
"Phải vậy, nếu không thì anh sẽ loại bỏ những thứ "thừa ra"!"
Vân Đóa: "..."
Mặc niệm vì con yêu trong bụng:)
**
Bệnh viện của Lệ Viện Trưởng là bệnh viện tư nhân, có thể xem trước giới tính con. Lúc trước khi mang thai Đông Đông, hai vợ chồng ôm tâm thế "Mở thưởng" nên không xem trước, nhưng lần này bọn họ muốn xem. Nếu đã có con thì tự nhiên sẽ trông mong con gái.
Lần mang thai này rõ ràng là khác với khi có Đông Đông. Đứa bé thiên thần Đông Đông là một mầm nhỏ rất hiếu thảo, lần này thì khác, em bé nóng lòng muốn cho cả thế giới biết mẹ mang mình trong bụng, cảm giác tồn tại mười trên mười.
Vân Đóa nôn nghén rất nghiêm trọng, Lệ Kiêu nhìn mà đau lòng muốn chết, dứt khoát ngừng làm việc ở nhà cùng vợ. Thức ăn mà chuyên gia dinh dưỡng làm Vân Đóa ăn cũng nôn hết, Lệ Kiêu cố gắng hết sức để thỏa mãn khẩu vị của vợ, mua cho cô những loại hoa quả mà mùa này khó mua.
Vân Đóa mang thai bất ngờ, trong tay còn thừa lại công việc phiên dịch phải làm, Lệ Kiêu không nói hai lời liền quay lại nghề cũ, mỗi ngày đều giúp vợ dịch bản thảo.
Vân Đóa nhìn chồng phiên dịch mà bị đả kích—— dân thiên phú thật là đáng sợ. Cô khổ luyện bảy tám năm còn Lệ Kiêu đã nhiều năm không đυ.ng vào ngôn ngữ, nhưng những gì người đàn ông này làm ra vẫn khiến cô choáng ngợp, có hồn hơn cả cô.
Tâm trạng mong chờ con chào đời của Lệ Kiêu còn nhiều hơn mong Đông Đông lúc trước, mỗi ngày đều ôm bụng vợ hô "Khuê nữ khuê nữ".
Vân Đóa không thể không nhắc nhở chồng mình, bảo anh kiềm chế một chút trước mặt con trai, đừng để Đông Đông nghĩ bố không thương cậu bé nữa.
Lệ Kiêu "Haizz" một tiếng, có chút bất đắc dĩ, "Đông Đông cũng là con của anh, sao anh có thể không thương?"
Vân Đóa: "Vậy mỗi ngày anh đều khuê nữ khuê nữ, em thấy anh muốn có con gái đến tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Lệ Kiêu liếʍ môi, lắc đầu cười khẽ, "Đông Đông lớn lên giống anh thì lại thân với em. Anh muốn có con gái lớn lên giống em, làm áo bông nhỏ của anh, không tốt sao?"
Lệ Kiêu xem ảnh vợ khi còn bé. Tiểu Vân Đóa Đóa vừa mềm vừa đáng yêu, giống như một chiếc bánh bao phấn điêu ngọc trác. Lệ Kiêu chỉ hận không thể xuyên không đến ôm hôn.
Nếu có con gái lớn lên giống cô thì coi như anh mãn nguyện rồi.
Vân Đóa quay đầu lại nhìn chồng, "Vậy lỡ như áo bông nhỏ này là thứ áo bông "lòng dạ hiểm độc", không ấm thì làm sao bây giờ?"
Ví dụ như em gái nhà họ Lệ, Lệ Tiểu Quai.
Hai ngày trước, bạn nhỏ Lệ Tiểu Quai thấy đồng hồ ba ba đặt trên bàn nên nhanh tay cho vào bồn rửa rửa sạch.
Lệ Viện Trưởng ôm ngực kìm nén cả buổi, nhưng ông không nhẫn tâm mắng áo bông "lòng dạ hiểm độc" của mình câu nào.
Nhưng sau khi được vợ nhắc nhở, thật sự Lệ Kiêu cũng đã chú ý hơn. Cũng không thể để Đông Đông cảm thấy bố mẹ có cục cưng thì không yêu cậu bé nữa. Trong thời gian nghỉ làm ở nhà, Lệ Kiêu cũng chơi cùng con trai không ít.
Qua một thời gian ngắn Đông Đông mới từ từ chấp nhận hiện thực "Mama lại có em bé". Cũng không phải sợ có người đến giành mất bố mẹ, cậu bé được nội ngoại cưng chiều, cảm giác an toàn mười phần.
Nhưng đoán chừng là bị cô nhỏ ức hϊếp tạo thành bóng ma rồi, Đông Đông sợ tương lai lại có một người áp bách mình, nhất là khi Lệ Tiểu Quai đeo găng tay đấm bốc ôm bụng Vân Đóa, một bên giòn giã nói "Chờ con ra ngoài, cô đưa con đi chơi nha", Đông Đông thật sự là mang tâm lý oán hận với diện tích lớn.
Nhưng cục cưng thiên thần vẫn rất hiểu chuyện, thấy mẹ khó chịu thì sốt ruột hơn bất cứ ai, lúc lại rót nước lúc lại lấy khăn, còn vội đem chăn nhỏ của mình đắp cho mẹ, bàn tay nhỏ bé còn vỗ về mẹ, trong miệng dỗ "Ah ah, nghe lời", giống như bình thường Vân Đóa ru ngủ cho mình vậy.
Nhưng đôi khi, cậu bé sẽ chống cằm và thở dài như người lớn "Ôi, về sau cục cưng cũng không phải là cục cưng duy nhất nữa rồi..."
Vân Đóa cười ra tiếng. Cô thầm nghĩ, còn chẳng phải mẹ cũng vậy sao, vì con mà mẹ cũng không còn là cục cưng duy nhất nữa rồi đấy.
Sau ba tháng mang thai, Vân Đóa đã ổn hơn nhiều. Bọn họ cũng biết giới tính cục cưng rồi—— hai vợ chồng được như ý nguyện, có con gái nhỏ.
Lệ Kiêu hạnh phúc hơn cả khi giành được đai vàng. Một lần hạnh phúc này anh đã mua hẳn một căn nhà lớn.
Sau khi kết hôn, gia đình họ vẫn sống trong căn hộ lớn gần trường mẫu giáo. Biệt thự giữa hồ hầu như là để không nuôi muỗi.
Căn hộ rất lớn, nhưng nhân vật nam chính lại cảm thấy nhà có bốn nhân khẩu không đủ ở. Anh lại thay đổi sang cái lớn gấp đôi, môi trường tốt, có trường học gần đó, còn có công viên trò chơi mà trẻ con ưa thích.
Trong ngôi nhà mới, Đông Đông có căn phòng để đồ chơi yêu thích của mình. Em gái nhỏ trong bụng mẹ cũng có một căn phòng nhỏ phấn hồng do chính tay bố sắp đặt.
Ngôi nhà mới đã trang trí xong, Vân Đóa mang thai sáu tháng. Đứa bé này thực sự khác Đông Đông. Lúc mang thai Đông Đông, cô mặc áo khoác người ta sẽ không nhận ra, nhưng cái con bé này lại vô cùng rõ ràng. Không chỉ có bụng lớn mà cả cánh tay mảnh khảnh của Vân Đóa đều trở nên thô —— không phải béo mà là bị phù.
Vì vậy, Lệ Kiêu lại bắt đầu hành nghề đấm bóp để kiếm sống.
"Ôi, đừng nói, anh bắt chước cũng gần giống rồi đấy." Vân Đóa gác chân, như một phú bà lười biếng xinh đẹp.
"Người làm" lâu năm của phú bà chăm chú mát xa, một bên cười nói: "Chồng em cũng coi như một nửa chuyên nghiệp."
Các vận động viên có chuyên gia trị liệu và đấm bóp riêng, đôi khi Lệ Kiêu cũng tự làm nhưng gần đây chỉ có người khác phục vụ anh, để anh tự mình ra tay hầu hạ thì Vân Đóa là người đầu tiên.
Cổ chân mảnh khảnh của cô vốn nhỏ nay lại to ra một vòng, nhẹ nhàng nhấn một cái còn lõm xuống, Lệ Kiêu nhìn mà cau mày, "Đây quả thật là lần cuối cùng. Chúng ta không cần nữa."
Vân Đóa bĩu môi, "Dù sao cũng có con gái rồi, thỏa mãn anh nha."
Lệ Kiêu cong môi, "Như thế nào? Sao còn chưa ra ngoài, con cứ đáng ghét như vậy sao?"
Vân Đóa hừ nhẹ một tiếng, giơ chân đá anh.
Lệ Kiêu bắt được cổ chân cô, "Yên tâm, ở cái nhà này của chúng ta không ai có thể xếp trước em."
Anh vỗ nhẹ lên cái bụng nhô cao của cô, "Bao gồm cả người trong này."
Hiện tại Vân Đóa rất thích nghe chồng dỗ dành, cô bắt bẻ anh, "Thật sự sao?"
Lệ Kiêu nghiêm túc "Ừm" một tiếng, "Hai ngày trước anh đã đi thể nghiệm cảm giác đau đớn khi sinh."
"Thật sao thật sao? Tại sao anh không gọi em đi cùng!" Vân Đóa lập tức hưng phấn, "Anh thấy thế nào?"
Lệ Kiêu cười nhưng không nói.
Anh hứa với cô sẽ trải qua hai lần, nhưng thật ra anh miễn cưỡng chỉ chịu đựng được một lần.
Y tá nói nhiều người đàn ông thậm chí không thể vượt qua cơn đau lúc ban đầu, hầu hết đều dừng lại giữa chừng. Lệ Kiêu lại cắn răng kiên trì tới cuối cùng. Người tự nhận mình chịu đau giỏi như anh mà cũng phải thừa nhận đây quả thực là loại đau đớn cực hạn của nhân loại.
Cực hạn như vậy nhưng cô vì anh mà chịu đựng đến hai lần.
Anh còn có thể có cảm nhận gì nữa đây.
Cảm nhận là đời này của anh có thể phụ bất cứ người nào, có thể phụ quyền đài đam mê nhất, nhưng tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể phụ cô.
**
Lúc Vân Đóa còn một tháng nữa là sinh, Lục Giai Tuệ đã chủ động nói muốn đến chăm sóc.
Vân Đóa rất bất ngờ.
Khi nói Lục Giai Tuệ tìm từ rất cẩn thận, lúc lại nói "Nếu như Vân Đóa đồng ý thì được", lúc lại là "Nếu các con thấy không tiện thì thôi.". Lệ Kiêu không có ý kiến, Vân Đóa do dự một chút, cuối cùng cũng đã đáp ứng.
Không phải cô còn khúc mắc với mẹ mà là mẹ con họ đã quá nhiều năm không sớm chiều ở chung, Vân Đóa cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Lục Giai Tuệ vào nhà ở, Đông Đông là người vui vẻ nhất, mỗi ngày đều đi theo bà ngoại như cái đuôi nhỏ. Bà ngoại đi mua sắm, cậu bé bận rộn giúp xách giỏ, bà ngoại nấu cơm trong phòng bếp cậu bé cũng tích cực hỗ trợ bóc vỏ hành.
Lần này Lục Giai Tuệ chăm sóc phụ nữ có thai, bà hoàn toàn không còn phong cách độc đoán và kiêu ngạo của những năm trước nữa. Hết thảy lối sống và thói quen, Vân Đóa thèm ăn quà vặt, nóng muốn bật điều hòa, bà cũng không ngăn cản. Con gái sợ béo ngại mỡ nên khi Lục Giai Tuệ nấu canh gà, bà đã vớt hết váng dầu mỡ ra.
Vân Đóa được chăm sóc vừa thoải mái vừa thư thái, cũng có chút không quen.
"Mẹ, mẹ không đến công ty lâu như vậy, có vấn đề gì không?" Vân Đóa quay đầu nhìn mẹ đang ở trong bếp, hỏi xong lại vội vàng bổ sung, "Con, con không có ý gì đâu, con chỉ hỏi một chút, chẳng phải công ty của mẹ luôn rất bận sao..."
"Con đừng quan tâm những thứ này." Lục Giai Tuệ mở nắp nồi, khuấy nồi súp bốc khói hai lần, "Công ty đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Bà quay đầu nhìn thoáng qua bụng phình to của con gái, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều, "Vân Đóa, trước kia rất nhiều chuyện nên làm mẹ đã không làm được, nhưng bây giờ có cơ hội để bù đắp, mẹ rất mãn nguyện."
Vân Đóa chấn động trong lòng. Cô nhìn mẹ cười cười, không nói gì nữa.
Trong phòng bếp, khói súp mờ mịt, làm hình dáng Lục Giai Tuệ trở nên nhu hòa hơn. Vân Đóa nhìn chằm chằm vào bếp vài giây, cô cúi đầu sờ bụng mình, trong lòng thầm nói chuyện cùng con gái.
Bé con, con đúng là cục cưng may mắn.
Ba ba sẽ là người yêu con nhất trên đời. Bà ngoại cũng sẽ luôn ở bên cạnh khi con được sinh ra.
Những thứ mẹ vốn đã có con đều sẽ có được. Thứ mẹ không có con cũng sẽ không thiếu.
Những tổn thương và bất hạnh mà mẹ đã trải qua vĩnh viễn sẽ không tái diễn với con.
**
Đứa trẻ này Vân Đóa đã sinh mổ tuân theo lời bác sĩ. Không có cách nào khác vì cô con gái may mắn trong bụng cô quá lớn.
Lần trước Lệ Kiêu không vào phòng sinh nên lần này đương nhiên muốn vào cùng.
Vân Đóa lo lắng chồng sẽ có bóng ma tâm lý, về sau mới biết lúc sinh ba ba một mực ngồi bên cạnh đầu mẹ, cơ bản là không nhìn thấy máu.
Sản phụ gây mê nửa người nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Quá trình nhẹ nhõm đến không ngờ, Vân Đóa đang nói chuyện cùng chồng thì em bé đã ra đời.
Bác sĩ để ba ba cắt bỏ cuống rốn, đôi tay của quyền vương đánh khắp thiên hạ rõ ràng là run rẩy không khống chế nổi. Cuối cùng vẫn là bác sĩ cười giúp một tay.
Vào đêm đầu tiên con gái chào đời, Vân Đóa ngủ rất ngon nhưng Lệ Kiêu lại trắng đêm mất ngủ.
Anh nhìn đứa con gái nhỏ vừa chào đời và cố gắng nghĩ ra điểm khác biệt giữa con trai và con gái. Con gái mềm mại phấn phấn một đoàn, đầu ngón tay nhỏ xinh, mềm đến mức có cảm giác trong suốt. Lệ Kiêu nhìn con gái đang mím môi ngủ ngon lành, lúc đó trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ, một cảm giác rất mãnh liệt:
Anh có con gái rồi.
Bé cưng nhỏ nhắn này sẽ xinh đẹp như mẹ, mềm mại dễ thương và kháu khỉnh, khi giận sẽ bĩu môi đòi anh mua kem cho. Sau đó con bé sẽ từ từ lớn lên, lúc trưởng thành sẽ có rất nhiều nam sinh nhịn không được mà ngắm nhìn chằm chằm...
Trong tương lai, con bé sẽ gặp một người đàn ông, kết hôn và sinh con...
Nghĩ đến đây, Lệ Kiêu ôm ngực, đột nhiên có loại cảm giác mãnh liệt, hít thở không thông.
Anh rủ mắt nhìn con gái còn trong tã lót, thả lỏng vai như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, ít nhất là một thời gian dài trong tương lai, con bé vẫn sẽ ở bên anh.
Sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng Lệ Kiêu cũng cập nhật tài khoản Weibo của mình. Trong tấm ảnh, bàn tay to lớn của võ sĩ quyền anh nâng một nắm tay rất nhỏ, chưa bằng một nửa lòng bàn tay anh.
Lệ Kiêu viết caption:
【 khi vừa trông thấy con, ba ba đã muốn trở thành đại anh hùng của con rồi [ ❤️ ]】