Mặt Vân Đóa không biểu cảm nhìn Lệ Kiêu vài giây, "Anh thuận tay trái sao?"
Lệ Kiêu không kịp phản ứng, "Hả?"
Vân Đóa chỉ vào cánh tay đang bị băng bó của anh,, "Tay trái anh bị thương, nhưng ăn bằng tay phải cũng không ảnh hưởng gì cơ mà."1
Cô từ từ chớp đôi mắt màu hổ phách nhìn anh, "Dùng thìa ăn đi."
Lệ Kiêu:... Cô gái nhỏ phản ứng rất nhanh nhỉ.
Nhưng mà ——
"Tôi không thể dùng thìa" Lệ Kiêu trông có vẻ bất lực hơn cả cô, một tay anh nâng nắp hộp cơm lên, "Đây là bò bít tết!"
Vân Đóa: "..."
Cô lại thua rồi.
Tay anh bị thương thì cớ tại sao lại còn muốn ăn bò bít-tết thế hả?
Vân Đóa thở dài xả giận giống như nhận mệnh lệnh, kéo hộp cơm qua cầm lấy dao nĩa bên trong. Động tác cắt thịt bò của cô còn rất lão luyện.
Lệ Kiêu nhìn hai tay nhỏ bé cầm dao nĩa, khóe môi thoáng cong lên.
Vân Đóa cắt bít tết thành những miếng nhỏ rồi ghim thịt vào nĩa, người đàn ông gào khóc đòi ăn đối diện lập tức tự giác há mồm.
Hmm, có vẻ như vị khá ngon.
Khóe miệng anh ấy đang điên cuồng nhếch lên thế cơ mà.
Sau khi ăn thêm hai miếng, Lệ Kiêu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô gái nhỏ đút thức ăn, dùng nĩa ghim thịt, chấm nước sốt, rồi đưa tay lên đút vào miệng anh, sau đó ngay lập tức lấy miếng tiếp theo và lặp lại —— toàn bộ động tác giống như dây chuyền sản xuất, vừa nhanh gọn vừa lưu loát.
Tựa như một cái máy cho ăn không có cảm xúc:)
Lệ Kiêu liếʍ môi "Chậm một chút, em đang nhồi cho vịt ăn à."
Vân Đóa nở nụ cười, "Tôi nhồi cho vịt ăn, vậy anh là cái gì?"
Lệ Kiêu: "..."
Sau khi đút hết bít tết, Vân Đóa lại ghim hai quả cà chua nhỏ còn trơ trọi trên đĩa.
Lệ Kiêu nhíu mày lắc đầu, "Tôi không ăn cái này."
"Không được! Không thể lãng phí!" Quản gia Vân Đóa Đóa tiết kiệm trừng mắt. Không quan tâm đến phản ứng của người đàn ông, tay kia của cô đã bắt lấy cằm người ta, cứ thế mà đút cà chua vào miệng.
Lệ Kiêu sững sờ một chốc, hầu kết trầm xuống, nuốt trọn quả cà chua.
Thực ra anh không biết vị nó thế nào, tất cả sự chú ý vừa rồi chỉ tập trung vào bàn tay nhỏ bé ngay trên cằm mình.
Bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh trắng nõn, mềm mại như không xương, lúc dùng sức véo anh cũng không có nhiều lực, ngón tay yếu ớt tựa như đang vuốt ve gãi ngứa.
Lệ Kiêu đưa tay lên lau cằm, vẫn còn chút không thỏa mãn.
Ngay tại lúc đó, Vân Đóa giật giật ngón tay rất mất tự nhiên. Râu của người đàn ông thô ráp như tờ giấy nhám vậy, nó châm chích vào lòng bàn tay non nớt của cô và tạo ra cảm giác tê dại....
Hai người đều có những suy nghĩ xa vời, vì thế mà bầu không khí cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Vân Đóa gãi gãi thái dương mất tự nhiên, cô cầm một hộp khác trên bàn lên, "Đây là cái gì?"
Mở ra xem, bên trong là những thanh dài dài được xếp chỉnh tề.
"Thanh dinh dưỡng." Lệ Kiêu trả lời.

Vân Đóa đưa thanh dinh dưỡng đến trước mặt người đàn ông, anh rủ mắt nhìn xuống, không nhúc nhích, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, có ý gì thì cũng quá rõ ràng.
Vân Đóa không nói nên lời, "Một tay anh có thể ăn cái này, đúng không?"
"Không được." Lệ Kiêu giơ tay phải lên, tự tin nói: "Tôi chưa rửa tay, rất bẩn."
Vân Đóa: "..."
Phục anh luôn:)
Còn có cách nào ngoài việc đút ăn đến no bụng sao.
Vân Đóa bĩu môi, cầm một thanh dinh dưỡng đưa vào miệng của bé ngoan yêu sạch sẽ.
Lệ Kiêu cúi người tới, môi khẽ mở, "Rộp" một tiếng cắn một đoạn.
Vì đút ăn nên Vân Đóa bất giác nhìn miệng anh nhiều hơn, không ngờ lại phát hiện khuôn miệng của người đàn ông này rất ưa nhìn—— thật ra, khuôn mặt anh nhìn đâu cũng thấy đẹp, đường nét giống hệt như điêu khắc. Nhưng chẳng qua vì là vận động viên nên dáng người anh bắt mắt hơn mà thôi...
Quai hàm rắn chắc của Lệ Kiêu phồng lên vài cái, đầu lưỡi vươn ra liếʍ môi, dùng ngón cái ở đôi môi xoa từ trái sang phải một cách tự nhiên.
Vân Đóa vội nhìn đi chỗ khác.
Không biết vì sao trong lòng cô lại có chút khô khốc.
"Anh ăn nhanh lên!" Cô gái nhỏ thúc giục với nửa thanh dinh dưỡng còn lại —— hôm nay cô có cảm giác anh ăn chậm vô cùng.
Lệ Kiêu nghe vậy nhanh chóng cúi đầu cắn liên tiếp mấy cái, nửa thanh dinh dưỡng trong nháy mắt biến mất —— vì cắn về phía trước quá nhanh không kịp phanh lại, răng của anh khẽ chạm vào ngón tay của cô một cách vô thức.
Mi tâm Vân Đóa thoáng cau lại có chút mơ màng, đôi tay nhỏ bé của cô bất giác run lên.
Lệ Kiêu cũng khẽ giật mình, nhưng anh đã kịp phản ứng rất nhanh. Khóe môi trộm nhếch lên, cũng không lùi về sau mà cố ý tiến về phía trước, môi hơi hé mở khẽ ngậm lấy đầu ngón tay tinh xảo của cô gái.
Những ngón tay hơi mát lạnh được bao bọc bởi sự ẩm ướt nóng bỏng, sự ướŧ áŧ như rắn lướt qua đầu ngón tay hệt một trò nghịch ngợm tinh quái.
Lưng Vân Đóa tê rần vì bị kí©h thí©ɧ, toàn thân nhịn không được mà run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thấu. Cô lùi cánh tay lại, đưa tay đánh vào ngực người đàn ông một cái, "Không biết xấu hổ!"
Cô gái nhỏ vừa thẹn vừa tức, khóe mắt đỏ bừng và giọng nói cũng thay đổi. Cô vơ lấy tất cả những thanh dinh dưỡng còn lại trên bàn nhét vào miệng Lệ Kiêu như để trả thù.
Hừ, nghẹn chết anh!!
**
Trong nháy mắt, cuối tuần đã trôi qua, các học sinh lần lượt ra về nhưng Vân Đóa còn ở trường học, hai ngày nữa cô sẽ tham dự một Hội nghị Quốc tế Thượng đỉnh với tư cách phiên dịch viên.
Nhà của dì nhỏ ở thành phố lân cận cách thành phố A một giờ xe lửa. Sau khi tốt nghiệp, Trần Hi làm việc ở thành phố A vì vậy đã quyết định thuê một căn hộ ở đây. Cuối tuần Vân Đóa có vài ngày nghỉ, cô dự định đến chỗ chị họ sẵn tiện phát sóng trực tiếp luôn.
|đọc tại truyenhdt.com riri_1127 để ủng hộ editor nhé|Hồi đầu năm, Trần Hi chưa bị cắm sừng, còn nghĩ đến việc kết hôn với bạn trai nên không gia hạn hợp đồng với chủ nhà. Giờ đây căn nhà đã hết hạn sử dụng và cô thì vẫn chưa tìm được căn nào hợp ý.
Hiện tại Vân Đóa gặp chút khó khăn. Vào ngày nghỉ trường học sẽ không cho vào ở vì phải tiến hành vệ sinh dọn dẹp, sắp tới cô còn phải đi phiên dịch ở thành phố A, lần này không có chỗ ở thì làm sao bây giờ.
"Thuê khách sạn đi, em có thể đặt một khách sạn gần nơi tổ chức hội nghị." Trần Hi đưa ý tưởng cho em họ qua điện thoại.
Vân Đóa "ai nha" một tiếng, "Kiểu hội nghị lớn như vậy, thì khách sạn xung quanh chắc sớm đã đầy khách rồi."
"Vậy thì em đến căn hộ của công ty chị không? Nhưng nơi đó quá xa..." Trần Hi chuyển chủ đề, "Đúng rồi, hình như thông qua mẹ chị nên mẹ em đã biết chuyện này rồi, bà ấy bảo em qua đó vào ngày nghỉ đấy."
Trong lòng Vân Đóa lộp bộp một tiếng, "Qua bên đó?"
"Đúng vậy. Dì cả có nhà ở quận mới em không biết sao?"
Vân Đóa cúi đầu gãi đầu ngón tay, nhàn nhạt nói, "Sao em biết chứ."
Có một cuộc gọi đến, Vân Đóa vội vàng treo máy bên Trần Hi.
"Vân Đóa." Một giọng nữ phát ra từ micro, giọng điệu nhàn nhạt, mát lạnh như nước.
Vân Đóa mím môi dưới và khẽ "ừm". Sau hai giây, cô thì thầm, "Mẹ."
Bên kia rõ ràng không có ý muốn hàn thuyên, đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ nghe dì nhỏ nói con sẽ làm phiên dịch ở hội nghị? Vậy trong khoảng thời gian này trước hết con cứ ở đây, vừa vặn chỗ của mẹ cũng gần nơi tổ chức."
Vân Đóa nhịn không được mà cau mày. Nghe giọng điệu này giống như bà ấy đã quyết định rồi.
Nhưng rõ ràng đây là chuyện của cô.
Vân Đóa: "Không cần, bây giờ con có thể ở trường học hai ngày nữa sẽ đặt khách sạn..."
"Tối nay 7 giờ mẹ có thể về đến nhà." Điện thoại bên kia giống như không nghe thấy Vân Đóa nói gì, lại tiếp tục, "Thu dọn đồ đạc đi, một tiếng nữa tài xế sẽ đến trường đón con."
Vân Đóa vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng mẹ cô đã nói: "Vậy đi, mẹ bận công việc đây" rồi cúp máy.
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa để điện thoại di động xuống, đầu cô cũng gục xuống theo. Cô không biết mình đang suy nghĩ gì, cứ ngồi im bất động.
Mãi khi có tiếng chuông WeChat gọi đến, lông mi cô mới khẽ run lên.
Là Lệ Kiêu.
Nhưng khi nhấc máy lại là giọng nói của Kỳ Lãng: "Chị dâu nhỏ, tối nay đi ăn cơm cùng nhau nhé! Bọn tôi tổ chức "Tiệc cảm ơn" cho em, Kiêu ca sẽ trả tiền ha ha ha!""
Vân Đóa cũng cười khẽ, tâm trạng u ám của cô đã tươi sáng hơn một chút.
Mấy người Kỳ Lãng nước tới chân mới nhảy nhưng thi cấp bốn cũng không tệ lắm. Mặc dù chưa có điểm nhưng sau khi kiểm tra đáp án, các chàng trai đã tự tin nói rằng không có vấn đề gì.
Vân Đóa nghe thấy Lệ Kiêu thấp giọng mắng "Cút", rồi giật lại điện thoại.
"Thế nào rồi? Chúng ta đi nhà hàng private nhé." Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, "Chắc em sẽ thích món cá nướng đặc trưng mới của họ đấy."
"Cảm ơn nha. Nhưng tối nay tôi không đi được." Vân Đóa bĩu môi, trái tim cô lại chùng xuống, "Tôi về chỗ của mẹ."
Nhất thời Lệ Kiêu không nói chuyện, Vân Đóa nghe âm thanh bên kia dần dần yên tĩnh trở lại, hẳn là anh đã tránh đi nơi khác.
"Sao đột nhiên lại muốn đi! Mẹ em ở chỗ nào?"
"Không phải là tôi sắp đi làm phiên dịch cho Hội nghị Thượng Đỉnh đó sao," Giọng Vân Đóa trầm xuống "Mẹ của tôi đã biết nên cứ nhất định bắt tôi đến chỗ bà ấy ở."
Lệ Kiêu lặng yên giây lát, "Em không muốn đi phải không?"
Ngón trỏ của cô nắm chặt điện thoại, không trực tiếp trả lời: "Mẹ tôi nói chỗ của bà ấy cách hội trường khá gần, mà nhất thời tôi lại chưa tìm được nơi ở..."
Cô không nói thêm nữa, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
"Như vầy đi, " Lệ Kiêu chậm rãi mở miệng, "Nếu không thì em tới nhà tôi ở vài ngày?"
Ngón tay đang di chuyển trên vỏ điện thoại của cô dừng lại, đôi mắt màu hổ phách từ từ mở to.
"Nhà của tôi ngay tại quận mới cách hội trường cũng gần." Lệ Kiêu tạm ngừng sau đó bổ sung thêm, "Bố mẹ tôi đã đi nước ngoài ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ nên bây giờ không có ai ở nhà, vừa rộng vừa thuận tiện. Em thấy thế nào?"
Vân Đóa khẽ cắn môi, một lúc sau cũng chưa đáp lại.
Điện thoại nhất thời rơi vào im lặng. Cách dòng điện, hai người có thể nghe thấy âm thanh hơi thở yếu ớt của nhau.
Tim Vân Đóa đập thình thịch, cô hăng hái một cách vô cớ rồi lại càng thêm xoắn xuýt.
Đến nhà Lệ Kiêu... Nhất định là không thích hợp.
Nhưng mỗi lần cô và mẹ nói chuyện, chưa đến ba câu thì đã cãi nhau hoặc rơi vào ngượng ngùng, nếu ở cùng bà ấy vài ngày —— vậy nhất định là làm cho người ta hít thở không thông.
So sánh thử một chút...chọn cái này hay là chọn cái "không thích hợp" đây:)
Vân Đóa nuốt khan, có chút lúng túng nói: "Vậy có phiền phức không? Cô giáo Tiêu, cô giáo Tiêu..."
"Bố mẹ tôi sẽ không trở về đâu." Lệ Kiêu nghe ra ý của cô, giọng điệu vừa kích động vừa khẩn trương, "Lát nữa tôi đến trường đón em nhé?
Vân Đóa khẽ "ừm" một tiếng, trái tim cô lại loạn nhịp.
Nửa giờ sau Vân Đóa nhắn tin cho mẹ, nói cho bà ấy biết mình đã xuất phát đến nhà bạn, không đến ở cùng nữa.
Cô thu dọn túi xách và kéo vali vào thang máy. Vừa xuống đã thấy Lệ Kiêu đã đợi sẵn bên ngoài ký túc xá.
Thấy cô đi ra Lệ Kiêu thoáng sửng sốt một chút.
Hành lý của cô gái nhỏ này còn cao hơn nửa người. Trừ những người chuyển nhà hoặc sang nước ngoài lâu năm, Lệ Kiêu chưa từng thấy ai có hành lý lớn như vậy.
"Em muốn làm phiên dịch trong bao lâu?" Lệ Kiêu hỏi.
Vân Đóa kéo vali nhẹ nhàng nói: "Ba ngày rưỡi!"
Lệ Kiêu: "..."
Khóe môi anh cong lên, nói thì thầm: "Ai không biết còn tưởng rằng em đi lấy chồng..."
Vân Đóa ngẩng đầu, "Cái gì?"
"Không có gì." Lệ Kiêu cúi xuống định xách vali giúp cô nhưng Vân Đóa đã ngăn lại.
Cô gái nhỏ chỉ vào cánh tay trái của anh, "Tay anh còn băng bó, để tôi tự làm."
Lúc này Lệ Kiêu mới nhớ tới: ồ, mình vẫn còn "bị thương":)2
Anh lại cất chìa khóa xe vào túi quần, dùng điện thoại di động gọi xe, tay không đeo nẹp kéo chiếc vali lớn ra khỏi tay Vân Đóa.
Vân Đóa "Này ——" một tiếng, vừa đưa tay đến Lệ Kiêu đã chặn cánh tay mảnh mai của cô lại.
"Tôi không có tàn tật." Dường như người đàn ông đang bất mãn. Anh liếc nhìn cô và vỗ tay vào vali bên cạnh.
"Nào, em ngồi lên trên đi."
Vân Đóa ngây người nhìn anh, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách.
Lệ Kiêu nhếch khóe môi, "Tôi đẩy em đi."
Cô gái bĩu môi, vội vàng xua tay: "Không, anh chỉ có thể dùng lực một cánh tay thôi mà..."
Lệ Kiêu nở nụ cười, nhướng mày hỏi ngược lại cô: "Làm sao bây giờ? Một tay muốn xách vali, nhưng một tay tôi cũng muốn kéo em cơ."
Vân Đóa mím môi, tim đập nhanh hai nhịp.
"Nhanh lên đi." Lệ Kiêu lại vỗ vali, cười có chút ranh mãnh, "Một cánh tay của Kiêu ca cũng có thể kéo cả hai lần em còn được."
Vân Đóa tin tưởng.
Sức mạnh của người đàn ông này cô đã cảm nhận được.
Cô do dự giây lát rồi bước tới vali nắm lấy cần gạt, ngượng ngùng ngồi lên đó.
Lệ Kiêu thấp giọng cười, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, để cô ngồi vững vàng hơn. Sau đó anh nắm lấy tay cầm vali, cụp mắt xuống và mỉm cười.
"Về nhà thôi ~!"
Lệ Kiêu đẩy rất ổn định, bánh xe phát ra âm thanh sột soạt nhịp nhàng. Hai đùi Vân Đóa gác lên thành vali, cô khẽ đặt tay lên tay nắm rồi ngước mắt lên đối diện với khuôn ngực cường tráng của người đàn ông.
Bất giác hít một hơi.
Gió đêm đưa mùi thơm của anh vào xoang mũi cô, đó là mùi hormone nam tính quen thuộc hòa với mùi chanh thoang thoảng.
Nhìn ngôi trường đang khuất dần, cô chợt thấy lòng mình bình yên, dễ chịu.
Vân Đóa đưa hai tay lên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay người đang đẩy vali. Cô nhướng mày mỉm cười với anh và vui vẻ lặp lại điều anh vừa nói:
"Về nhà thôi ~~"
**
Khi xe chạy vào khu biệt thự cao cấp rồi lái về phía hồ nhân tạo, Vân Đóa mơ hồ hiểu được —— "ngôi nhà rộng rãi" trong miệng Lệ Kiêu hẳn là lời nói rất khiêm tốn :)
Cuối cùng xe cũng dừng lại ở một biệt thự ven hồ. Trời đã nhá nhem tối nhưng vẫn có thể nhìn ra ngôi nhà rất bề thế, dù là cánh cổng sắt chạm trổ hoa vàng hay sân trước với chiếc xích đu đều lớn đến quá mức.
Vân Đóa ngẩng đầu nhìn lên và thấy nơi đây được ghép bởi hai ngôi nhà, biến thành một ngôi nhà khổng lồ dành cho đại gia đình.
Khi cửa được mở, đèn cảm biến trong phòng sẽ tự động bật sáng. Biệt thự mang phong cách phương Tây, bên trong được trang trí toàn là đồ cổ.
Tất cả đồ nội thất đều bằng gỗ lim, phong cách cổ xưa nhưng không hề mất đi vẻ đẹp đẽ quý giá, khắp nơi đều lộ ra phong thái của người trí thức. Cho dù như thế nhưng bất kỳ vật trang trí hoặc bình hoa nào ở đây vừa nhìn qua thì đã biết là hàng xa xỉ.
Vân Đóa ngẩng đầu nhìn bộ tranh chữ treo trên tường. Dù không nhìn ra được trên đó viết những gì nhưng cô nhận ra dòng chữ cuối cùng —— đây chẳng phải là chữ của nhà đại thư pháp viết lưu niệm trên cổng trường cô sao.
Lệ Kiêu kéo chiếc vali lớn vào nhà và rót cho cô một cốc nước ấm.
"Em cứ tự nhiên, đừng ngại." Anh đưa tay chỉ lên, "Bố mẹ tôi thường ở lầu hai, cả lầu ba đều là chỗ của tôi."
Lúc này Vân Đóa mới ngưỡng cổ nhìn lên bên trên. Theo cầu thang uốn lượn cô phát hiện căn nhà này không chỉ có ba tầng.
"Tầng trên nữa là cái gì?"
"Lầu bốn là phòng tập thể thao, phòng chiếu phim, sảnh cùng thư phòng gì đấy. Tầng thượng là vườn hoa nhỏ, bố tôi còn xây cả đài phát bóng, ông ấy thích golf."1
Vân Đóa kêu một tiếng trong lòng.
Cái này là giai cấp tư sản hủ bại nha:)
"Anh bắt đầu sống ở đây từ khi nào?"
"Đã mấy năm rồi. Nhưng bây giờ tôi hiếm khi ở lại đây." Lệ Kiêu thản nhiên nói, "Tôi có chỗ ở riêng trong thành phố."
Bố mẹ của Lệ Kiêu đã mua tài sản cho con trai từ sớm. Sau khi Lệ Kiêu bắt đầu sự nghiệp quyền anh chuyên nghiệp cũng kiếm được rất nhiều tiền, hai năm trước, anh đã tự mua cho mình một căn hộ lớn, trang trí này nọ đều theo sở thích.
Vân Đóa gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Đúng vậy, con cái lớn lên thì không còn muốn sống cùng bố mẹ nữa."
Lệ Kiêu "ừm" một tiếng, khẽ nói: "Đàn ông phải thành gia lập thất." Đột nhiên anh nhướng mắt nhìn thẳng vào cô gái, "Em muốn có gia đình riêng chứ?"
Vân Đóa sững sờ trong giây lát, trước khi cô phát ra âm thanh "á" mà không rõ lý do.
Môi Lệ Kiêu cong lên thành một vòng cung đầy ẩn ý,
anh nhìn cô chằm chằm rồi hỏi thẳng thắn hơn: "Em có muốn kết hôn không?"
Hỏi xong anh lại bắt đầu tự hỏi tự đáp: "Tôi thấy kết hôn sớm chút cũng rất tốt."
Vân Đóa: "..."
Hàng mi dài đen nhánh của cô gái khẽ run lên, đôi mắt cũng từ từ cụp xuống. Cô không hiểu làm thế nào mà bọn họ lại nói đến chuyện này rồi.
Không, cô là một thiếu nữ xinh đẹp chỉ vừa mới đủ tuổi kết hôn theo luật định, nói gì là cuộc sống hôn nhân chứ:)
Cô còn chưa kịp lảng tránh cái đề tài này thì tiếng "Meow" nhẹ nhàng đã cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vân Đóa kinh ngạc " A" một tiếng.
Con mèo trắng to lớn này đến từ đâu đây!
Chú mèo trắng như đang đi trên sàn catwalk, bước xuống cầu thang một cách duyên dáng. Con mèo vô cùng xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh trong veo như ngọc bích. Thân thể hình giọt nước nhanh nhẹn, ưu nhã.
Đặc biệt nhất là con mèo này nhìn còn rất "người", nhìn bước đi và đôi mắt nhỏ kiêu kỳ của cô mèo, trông cô nàng chẳng khác gì một tiểu thư quyến rũ.
Con mèo trắng xinh đẹp dễ thương bước đến bên cạnh Lệ Kiêu, ngóc cổ nũng nịu kêu "meo meo".
Lệ Kiêu đưa tay vuốt vuốt gáy nó, mèo trắng lập tức cọ đến bên cạnh anh, cái đuôi màu trắng dựng thẳng mà bắt đầu... nhẹ nhàng cọ qua bả vai Lệ Kiêu giống như bàn chải.
Vân Đóa nghiêng đầu nhìn hồi lâu, sau đó mới nhớ ra, "Hình đại diện WeChat ban đầu của anh với con mèo này là một phải không?"
Avatar mèo trắng của Lệ Kiêu hiện tại đã đổi thành ảnh của Vân Đóa rồi.
"Đúng vậy." Lệ Kiêu tiếp tục gãi cằm mèo, con mèo trắng nheo đôi mắt xanh lại, thoải mái kêu lên.
"Nó tên là Tiểu Bạch, ban đầu được ông bà nuôi dưỡng. Nhưng bây giờ họ đã quá lớn tuổi để chăm sóc nó vì vậy đã gửi cho bố mẹ tôi."
Vân Đóa nhìn mèo trắng lười biếng xinh đẹp, cũng cúi người định vuốt ve vài cái. Nhưng ngay khi cô giơ tay lên, con mèo trắng đã mở to mắt cảnh giác và nhe răng với cô.
Đôi tay nhỏ nhắn của Vân Đóa lúng túng dừng lại trên không trung.
Lệ Kiêu nhìn cô cười cười, "Tiểu Bạch là được nhặt về, nó sợ người lạ, lòng cảnh giác cũng tương đối mạnh."
Anh kéo bàn tay đang đông cứng trên không trung của Vân Đóa xuống, cầm lấy giống như an ủi "Nó quen với em thì sẽ ổn thôi."
Vân Đóa:... Tôi thấy không thể.
Tiểu Bạch nheo đôi mắt xanh đầy ẩn ý sau khi thấy Lệ Kiêu kéo tay Vân Đóa. Sau đó, nó bò theo bả vai Lệ Kiêu, cả cơ thể quấn quanh cổ anh như một chiếc khăn. Cái đuôi to còn nhếch lên tựa như câu dẫn quét qua ngực người đàn ông.2
Vân Đóa đã đọc được ý tứ chiếm hữu và khıêυ khí©h từ chuỗi hành động này.
Sự khıêυ khí©h nhắm vào cô:)
Con mèo trắng nằm trên bờ vai rộng của Lệ Kiêu, cằm ngẩng cao, dùng đôi mắt xanh biếc bệ nghễ nhìn Vân Đóa.
Từ ánh mắt này Vân Đóa đọc được ý nghĩ "Địa vị của bổn cung không thể rung chuyển", "Đom đóm mà cũng dám cùng nhật nguyệt tranh huy*", còn có "Người đàn ông này là của ta ngươi đừng hòng tranh miếng nào!"
*Câu này xuất phát từ chương 93 của "Tam quốc diễn nghĩa". Khương Bá ước quy hàng Khổng Minh, Vũ Hương hầu chửi rủa vương triều. Lúc ấy hai quân Ngụy Thục giao đấu, Ngụy quân Vương Lãng đã khích lệ Gia Cát bằng câu nói trên. Có nghĩa "làm sao ánh sáng của đom đóm dám cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng về sự rực rỡ. Ánh sáng của những con đom đóm sẽ trở nên mờ ảo trước mặt trời và mặt trăng."Khóe miệng Vân Đóa giật giật, mắt màu hổ phách và mắt ngọc bích chạm nhau, hai mắt cô nheo lại.
Chuông cửa vang lên, Lệ Kiêu nói câu "Giao hàng đến" rồi đặt con mèo ở trên cổ xuống.
Mèo trắng vẫn không rời đi. Nó ngồi ở trên bậc thang, vẫn nhìn cô gái nhỏ trước mặt như cũ.
Vân Đóa cũng hăng hái so kè cùng nó. Cô bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, sau đó lè lưỡi trêu chọc Tiểu Bạch một phát. Tiểu Bạch hiểu sự khıêυ khí©h của con người. Có một tiếng kêu nguy hiểm trong cổ họng, nó ngồi xuống thấp hơn như thể đã sẵn sàng nhảy vồ đến.
Vân Đóa chả sợ mèo tình địch. Cô bĩu môi khinh bỉ nhìn vào đôi mắt xanh đang đầy vẻ đe dọa đó, rồi giơ tay và búng piu một cái vào ót Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch sửng sốt. Làm thế nào mà con mèo trắng hung dữ và kiêu ngạo như nó có thể chịu đựng được sự "sỉ nhục" như vậy, nó kêu lên một tiếng, giơ chân định ——
"Tiểu Bạch!" Không biết Lệ Kiêu quay lại từ lúc nào, anh hét lên ngăn cản con mèo đang muốn cào người, "Không được cào!"
Vân Đóa nắm lấy cánh tay của Lệ Kiêu, vội vàng than thở với anh: "Thật là hung dữ! Nó thực sự đã ra mèo quyền với tôi đấy!"
Lệ Kiêu lập tức nắm lấy cổ tay cô gái, tỏ vẻ quan tâm: "Có trúng em không?"
"Không có, nhưng nó rất hung..."
Vân Đóa đi theo người đàn ông đến ghế sô pha, cô lén lút quay đầu lại, nhăn mặt lè lưỡi nhìn con mèo trắng đang hóa đá.
Thấy chưa:) Ai! Mới là người phụ nữ mà anh ấy quan tâm!!
Hình đại diện WeChat của anh ấy giờ cũng là tôi nhé. Sơ sơ vậy thôi nha.
Quả thực Tiểu Bạch tức giận đến muốn phun máu: meo meo meo meo Meow!!
Lệ Kiêu nắm cánh tay trắng như hoa sen của cô gái nhìn hồi lâu, sau khi xác nhận không bị trầy xước mới buông ra.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi quay sang Vân Đóa, "Em ngủ ở tầng bốn được chứ? Có một phòng dành cho khách ở tầng bốn."
Vân Đóa liếc nhìn những bậc cầu thang bằng gỗ xếp chồng lên nhau, rồi nhìn vào chiếc vali khổng lồ của mình.
Lầu bốn à...
Lệ Kiêu nhìn ra cô gái nhỏ đang do dự, đoạn mi anh khẽ nhướng lên, "Vậy em muốn ở chỗ nào?"
Người đàn ông à một tiếng, ngữ điệu lưu manh, "Nếu không thì ngủ ở chỗ tôi nhé?"