“A!” Địch Lỵ hét lên một tiếng, mở choàng mắt, đầu đầy mồ hôi.
Cô thở hổn hển, qua mười mấy giây, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại - vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Tiếng hét chói tai của Địch Lỵ đánh thức Hạ Khắc ở bên cạnh, Hạ Khắc nhanh chóng mở đèn ở đầu giường, hỏi: “Sao vậy, Địch Lỵ?”
Địch Lỵ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng kia, cô nhắm mắt lại, miệng thở hổn hển.
“Gặp ác mộng?” Hạ Khắc hỏi.
Địch Lỵ cau mày gật nhẹ đầu.
Hạ Khắc với tay, ôm lấy Địch Lỵ, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, không sao, không sao.”
Địch Lỵ sợ hãi không thôi tựa ở đầu giường năm phút đồng hồ, cuối cùng tâm trạng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
“Em gặp ác mộng gì mà sợ đến vậy?” Hạ Khắc hỏi.
Địch Lỵ lắc đầu, cô không muốn nhớ lại cảnh trong mơ đáng sợ lúc nãy nữa.
“Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.” Hạ Khắc nói.
Địch Lỵ thở ra một hơi thật sâu, nói: “Vâng.”
Lúc Hạ Khắc chuẩn bị lật người tắt đèn, đột nhiên bọn họ nghe được tiếng chó sủa rất rõ ràng.
Địch Lỵ cùng Hạ Khắc cảnh giác nhìn nhau một cái, sau đó hai người đồng thời quay sang nhìn đồng hồ treo tường...
Ba giờ mười lăm phút.
Tạp Tư lại bắt đầu sủa.
“Địch Lỵ... Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ, tối nay em cũng cho nó uống sữa bò có trộn chất kí©h thí©ɧ?” Hạ Khắc trừng mắt hỏi.
“Không thể nào! Mấy ngày trước em đã vứt hết loại sữa bò đó đi rồi!” Địch Lỵ hoảng sợ nói: “Buổi tối hôm nay em có cho nó uống sữa bò, nhưng là loại sữa bò đóng hộp thông thường!”
“Vậy tại sao nó lại sủa vào lúc này?”
“Em... không biết.”
Hạ Khắc do dự một chút, anh xoay người xuống giường, đi dép vào.
“Hạ Khắc, anh muốn làm gì?” Địch Lỵ hỏi.
“Anh đi xem một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Hạ Khắc đi ra cửa.
“Chờ một chút! Em đi với anh.” Địch Lỵ không dám ở phòng ngủ một mình.
Bọn họ mở cửa, đi về phía phòng vệ sinh lầu hai.
Hạ Khắc đi phía trước, Địch Lỵ nắm lấy cánh tay anh.
Đi đến cửa phòng vệ sinh, Hạ Khắc vặn chốt cửa, mở cửa ra.
Cảnh tượng trước mặt rất quen thuộc với Địch Lỵ - Tạp Tư đứng bên ngoài, đối diện với phòng tắm nhỏ sủa, giống như trước mặt có thứ gì đó.
Hạ Khắc nghi ngờ nhìn con chó, anh bước vào nhà vệ sinh, ánh mắt nhìn về phương hướng nó sủa...
Là một phòng dùng để tắm, cửa kính thủy tinh rất dày, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy không có chỗ nào không đúng.
Hạ Khắc nuốt nước bọt, anh lấy can đảm đi đến cạnh cửa thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra - đột nhiên, anh thấy một người đứng đối diện với anh!
Hạ Khắc giật mình, phía sau lập tức chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, nhưng anh lập tức giữ bình tĩnh, bởi vì đứng trước mặt anh chính là anh - đối diện với một cái gương lớn.
Hạ Khắc thở dài một hơi, anh lại nhìn vào trong tấm gương, phát hiện trong gương Tạp Tư đang sủa sau lưng anh - âm thanh chẳng những lớn hơn, mà so với vừa rồi có cảm giác không giống nhau lắm.
Ngay tại lúc Hạ Khắc đang mê muội, đột nhiên anh nhìn thấy trong gương, sau lưng anh, không biết lúc nào đã có thêm một người.
Lúc này, Địch Lỵ vẫn luôn đứng ở cửa không dám vào liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hạ Khắc truyền ra từ phòng vệ sinh, tiếp theo là tiếng người ngã xuống đất. Đầu tiên cô hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng xông vào phòng vệ sinh, phát hiện Hạ Khắc té ngã trên đất, toàn thân run rẩy mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, khuôn mặt của anh vặn vẹo như vừa gặp được thứ gì vô cùng đáng sợ, tay phải giơ lên, chỉ thẳng vào cái gương.
Địch Lỵ nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Hạ Khắc, hét lớn: “Hạ Khắc! Anh sao rồi?”
Hạ Khắc há miệng muốn nói chuyện, nhưng miệng của anh lúc đóng lúc mở, cũng không phát ra được âm thanh nào, anh chỉ có thể run run tay chỉ về phía trước, hai mắt vằn tia máu gắt gao nhìn chằm chằm tấm gương kia.
Địch Lỵ theo bản năng nhìn về phía Hạ Khắc chỉ, lại chỉ thấy trong gương phản chiếu lại hình ảnh của bọn họ. Đột nhiên, trong gương, Địch Lỵ thấy Tạp Tư bên cạnh bát đựng nước - trong bát là sữa bò chưa bị Tạp Tư uống, vẫn còn nguyên - trừ điều đó ra, cô cũng không thấy được cái gì khác.
Mặc dù thế, trong lòng Địch Lỵ vẫn dâng lên một nỗi sợ hãi trước đây chưa từng có.
“Hạ Khắc! Hạ Khắc!” Địch Lỵ liều mạng kêu tên chồng, cũng cố gắng muốn đỡ anh lên, nhưng hai chân Hạ Khắc nặng giống như chì, hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Rơi vào đường cùng, Địch Lỵ chỉ còn cách kéo hai tay Hạ Khắc, dùng hết sức lực kéo anh ra khỏi phòng vệ sinh, kéo qua hành lang, kéo vào phòng ngủ. Rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Làm xong hết tất cả, Địch Lỵ đã chảy đầy mồ hôi, cô ngồi ở mép giường, hỏi Hạ Khắc vẫn không đứng dậy nổi: “Rốt cuộc là anh nhìn thấy cái gì?”
Mấy chục giây sau, lúc sắp hết kiên nhẫn thì Hạ Khắc run rẩy nói ra một câu: “Vừa rồi, ở trong gương, anh nhìn thấy một... một người phụ nữ trên mặt có vết sẹo đỏ.”
Địch Lỵ cảm thấy phía sau lạnh toát, cô hỏi: “Một người phụ nữ trên mặt có vết sẹo đỏ? Nhưng... Sao em không thấy?”
“Cô ta... Đột nhiên cô ta xuất hiện sau lưng anh, giống như một hồn ma... Không! Cô ta chính là hồn ma! Cô ta hiện lên mấy giây rồi sau đó biến mất!” Hạ Khắc hét lớn, hoàn toàn mất đi lý trí.
Địch Lỵ nghẹn họng nhìn trân trối rồi lắc đầu, cô không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhớ tới một việc...
Đó là không thể mở phòng chứa đồ!