Thần kinh của Cát Lôi và Địch Lỵ căng cứng, bọn họ chạy nhanh xuống dưới lầu, lần lượt tìm Tạp Tư trong từng phòng.
Cuối cùng, khi Cát Lôi mở cửa nhà ăn ra, anh liền nhìn thấy con chó đang ở dưới bàn cơm, mà Tạp Tư cũng nhìn thấy anh, hưng phấn chạy về phía Cát Lôi, không ngừng ve vẩy cái đuôi.
Cát Lôi ngồi xổm người xuống, vừa vuốt ve lông Tạp Tư, vừa quay đầu gọi to: “Địch Lỵ! Anh tìm thấy Tạp Tư rồi, nó đang ở trong phòng ăn.”
Địch Lỵ nghe vậy chạy đến, sau khi nhìn thấy Tạp Tư, cô nhẹ nhàng thở ra.
Cát Lôi vẫn ngồi xổm, anh không hiểu nhìn Tạp Tư, nói: “Lạ thật, tại sao nó lại chạy đến phòng ăn nhỉ? Địch Lỵ, anh nhớ tối hôm qua...”
Nói đến đây, Cát Lôi nhìn về phía Địch Lỵ, anh ngây ngẩn cả người.
Địch Lỵ đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bàn ăn, miệng há to, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm.
Cát Lôi ngẩng đầu, theo ánh mắt Địch Lỵ nhìn về phía bàn ăn, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh....
Trên bàn cơm đặt một cốc sữa bò nóng hổi, một bàn thịt hun khói và một bát canh trứng gà.
Cát Lôi cảm thấy một trận rét lạnh sau lưng, anh chậm rãi đứng lên.
Cuối cùng anh cũng tận mắt nhìn thấy “bữa sáng” giống nhau như đúc mà Địch Lỵ đã bảo hai ngày trước.
Lúc này, cuối cùng Địch Lỵ cũng không chịu nổi nữa, cô lấy hai tay bịt lỗ tai hét lên “A!” một tiếng, sau đó điên cuồng chạy ra khỏi phòng ăn.
Cát Lôi nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, một tay anh ôm lấy vị hôn thê, nói: “Bình tĩnh một chút, Địch Lỵ!”
Nhưng Địch Lỵ giống như hoàn toàn mất đi khống chế, cô không để ý tới điều Cát Lôi nói, vẫn lấy tay bịt lỗ tai, hét lên chói tai như bị điên.
Cuối cùng Cát Lôi cái gì cũng không nói, ôm chặt Địch Lỵ vào lòng, mặc cho cô giãy dụa trong l*иg ngực mình.
Giày vò thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng Địch Lỵ cũng mất đi chút sức lực cuối cùng, toàn thân cô mềm nhũn, ngất đi.
Cát Lôi lập tức đỡ lấy cô, ôm đến ghế sofa - lúc này, Cát Lôi đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, anh lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.
Đại khái qua một giờ, Địch Lỵ tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cô chậm rãi mở to đôi mắt.
“Địch Lỵ, em đã tỉnh?” Cát Lôi tiến lên trước, lo lắng hỏi.
Địch Lỵ yếu ớt nhìn Cát Lôi, nói: “Rót cho em cốc nước, được không?”
“Đương nhiên, em chờ một chút.” Cát Lôi vội vàng đứng lên, đến bên cạnh máy đun nước tự động, rót một cốc nước sôi rồi đưa cho Địch Lỵ.
Địch Lỵ gắng gượng ngồi dậy, uống mấy ngụm nước, sắc mặt liền hòa hoãn lại.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Cát Lôi hỏi.
Địch Lỵ khẽ gật đầu.
Cát Lôi nuốt nước bọt, nói: “Địch Lỵ, vừa rồi anh tận mắt thấy - cái “bữa sáng” mà em nói, thật sự xuất hiện rồi!”
Nghe được câu này, Địch Lỵ lại bắt đầu hô hấp khó khăn, cô thở phì phò, hỏi: “Những vật kia... Vẫn còn ở đó sao?”
“Không, anh mang đổ hết rồi.” Cát Lôi nói: “Cũng không rõ những thức ăn đó từ đâu ra nữa, thịt hun khói ở trong đĩa cũng không biết là làm từ thịt gì, còn bát canh trứng gà còn kỳ quái hơn, lúc nãy anh đã đếm trứng gà trong tủ lạnh rồi, một quả cũng không thiếu...”
“Đủ rồi, Cát Lôi!” Địch Lỵ giơ tay bảo anh dừng lại: “Đừng nói nữa, em không muốn nghe phân tích của anh, em cũng không muốn nghĩ gì cả, rốt cuộc những thứ em ăn vào bụng hai ngày trước là cái gì.”
Trầm mặc mấy giây, Địch Lỵ hỏi: “Tại sao Tạp Tư lại ở trong phòng ăn?”
“Anh không biết.” Cát Lôi hoang mang nói: “Anh nhớ rõ là đêm qua đã đóng cửa phòng vệ sinh rồi mà.”
“Em cũng nhớ rõ là hôm qua sau khi ăn cơm tối xong, em đã đóng cửa phòng ăn lại rồi.”
“Tạp Tư... Rốt cuộc là đi ra như thế nào? Tại sao nó lại đến phòng ăn?” Cát Lôi lắc đầu tự nhủ.
“Còn có thể giải thích gì nữa, Cát Lôi - là Chu Đan.” Địch Lỵ nói: “Tất cả mọi việc đều do quỷ hồn Chu Đan làm ra.”
Cát Lôi cảm thấy không thể tưởng tượng: “Cứ cho là như vậy đi... Thế nhưng, vì sao cô ta phải làm thế?”
“Bởi vì nơi này là địa bàn của cô ta, cô ta vẫn còn ở đây, cô ta không đồng ý để một người phụ nữ khác nằm lên giường của mình, chiếm lấy chồng của mình. Cho nên, cô ta nhất định phải dùng hết mọi biện pháp để đuổi em đi.”
Cát Lôi im lặng một lúc, nhìn Địch Lỵ: “Nếu thật sự là như vậy thì chúng ta đi, rời khỏi nơi này, đến một chỗ khác.”
Địch Lỵ nhìn Cát Lôi, ánh mắt đầy cảm động. Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô lại ảm đạm xuống, nói: “Nhưng Cát Lôi, anh vừa mới nói, bây giờ anh không còn tiền thuê phòng còn gì.”
“Không, Địch Lỵ.” Cát Lôi nói: “Anh có cách để kiếm tiền rồi, trong lúc em ngất xỉu, anh đã nghĩ ra.”
Địch Lỵ mơ màng nhìn Cát Lôi: “Trong thời gian ngắn đó anh làm như thế nào để lấy được tiền?”
“Địch Lỵ, có nhớ không, chính em đã nói, căn nhà này đáng giá không ít.”
“Cát Lôi, anh định... Bán căn nhà này sao?”
Cát Lôi gật gật đầu.
“Nhưng, căn nhà này là tổ tông truyền lại cho anh mà.”
“Vậy thì sao chứ.” Cát Lôi nói: “Bây giờ anh là chủ căn nhà này, anh có toàn quyền quyết định với nó. Hơn nữa trong căn nhà này xảy ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, anh và đời sau của anh làm sao dám tiếp tục ở chỗ này?”
“Nhưng, muốn bán nó cũng không phải chuyện dễ dàng.” Địch Lỵ nói: “Căn nhà này toàn chuyện ma quái, nếu bị người khác phát hiện ra thì đừng hy vọng sẽ có người mua nó.”
Cát Lôi nháy nháy mắt, nhìn Địch Lỵ nói: “Chỉ cần hai chúng ta không nói ra, ai sẽ biết căn nhà toàn chuyện ma quái?”
Địch Lỵ hơi há miệng, sau đó gật nhẹ đầu, nhìn Cát Lôi tỏ vẻ đồng ý.
“Địch Lỵ, em đoán thử xem, dưới tình huống bình thường căn nhà này trị giá bao nhiêu tiền?”
Địch Lỵ nghĩ một lúc, nói: “Ít ra cũng phải khoảng hai trăm vạn.”
“Vậy thì tốt, hôm nay anh liền đến trung tâm bất động sản giao dịch, nói giá bán cho họ - một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Địch Lỵ nhíu mày, “Vậy thì sẽ bị lỗ.”
“Không có cách nào khác, chúng ta cần tiền gấp, chỉ có thể bán rẻ một chút.” Cát Lôi nói: “Không làm vậy thì làm sao chúng ta thoát khỏi chỗ quái quỷ này được. Nói thật, một ngày anh cũng không muốn ở cái chỗ quỷ quái này nữa rồi.”
“Em cũng vậy, Cát Lôi, em tình nguyện ngủ đầu đường cũng không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa!”
“Cũng không đến mức đó.” Cát Lôi nói: “Trước hết tối hôm nay chúng ta qua khách sạn bên cạnh ngủ đi, lát nữa anh sẽ đưa Tạp Tư đến nhà bà An, để bà ấy giúp chúng ta nuôi nó một thời gian, nhất định bà ấy sẽ rất sẵn lòng. Sau đó anh sẽ tới trung tâm bất động sản để giao dịch, nói muốn bán nhà.”
“Theo cái giá mà anh nói thì đại khái chưa được bao lâu sẽ có rất nhiều người đến mua nhà.”
“Hy vọng thế.”
“Bây giờ chúng ta đi thôi.” Tinh thần Địch Lỵ tỉnh táo: “Em sắp xếp lại quần áo một chút. Cát Lôi, anh đưa Tạp Tư đến nhà bà An đi. Nhanh lên, em không muốn tiếp tục sống ở đây nữa!”
Cát Lôi gật gật đầu, hai người vội vàng chuẩn bị đứng lên.