Trong cơn mơ hồ, Mai Đức dường như nghe thấy có người gọi tên anh. Anh mở to mắt một cách khó khăn, phát hiện tay chân đang bị trói trên ghế ngồi tại phòng khách. Trước mặt anh có một người đang ngồi.
“Thì ra là cô! Tất cả đều do cô giở trò cả!” Mai Đức nhìn người trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Trịnh Tiệp mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:“Thực ra, tôi có chút hiếu kỳ, tại sao vừa nhìn thấy ảnh chụp, anh lại đoán ra là tôi?”
“Bởi vì trong nháy mắt tôi đã nghĩ tới! Mười năm trước Dư Huy từng nói với tôi – sau khi xảy ra chuyện đó, cậu ấy không dám nhìn mặt thầy Thiện, tấm ảnh kia, cậu ấy đã vứt đi trước mặt tôi!”
“Thì ra là như vậy, chẳng trách!” Trịnh Tiệp nói,“Anh vừa nhìn thấy tấm ảnh này đã biết không phải Dư Huy mà chính là tôi- mà tôi có được ảnh chụp, nghĩa là tôi cũng là bạn học của các anh. Phản ứng rất nhanh, Mai Đức.”
“Đến cùng cô là ai?”
Trịnh Tiệp tới gần Mai Đức, cúi xuống, mặt cách anh gần trong gang tất. Cô thấp giọng nói:“Tôi là Hứa Văn Đình, chắc anh đã sớm quên rồi nhỉ?”
Mai Đức nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:“Cô là Hứa Văn Đình? Nữ sinh lớn tuổi nhất ban của chúng ta?”
“Nghĩ ra rồi sao, bởi vì lý do gia đình, mười sáu tuổi tôi mới được học trung học.”
“Nhưng mà, không thể nào, cô......”
“Anh muốn nói, Hứa Văn Đình không thể xinh đẹp như thế này đúng không?”
Trịnh Tiệp cười lạnh nói,“Đây là kết quả của thời đại khoa học kỹ thuật, trước khi phẫu thuật, tôi cũng không nghĩ mình sẽ trở nên xinh đẹp như thế này.”
“Cô...... Cô thật sự là Hứa Văn Đình?”
Trịnh Tiệp nhún vai:“Tùy anh tin hay không. Tôi thấy việc đó cũng không quan trọng lắm, dù sao anh cũng phải chết.”
Nói xong, cô giống như ảo thuật, từ phía sau rút ra một thanh dao nhọn đâm vè phía ngực Mai Đức.
“Đợi đã...... Cô! Vì cái gì muốn làm như vậy! vì cái gì muốn gϊếŧ chúng tôi!” Mai Đức cảm thấy Tử Thần đang đến rất gần anh, anh hô lớn.
Trịnh Tiệp ngừng lại, nhìn chăm chú vào anh.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết.” Cô nói,“Dù sao đây cũng là lần cuối, tôi sẽ cho anh hiểu tất cả.”
Cô ngồi lên một cái ghế đối diện Mai Đức, nói:“Trước khi anh chết, tôi sẽ thỏa mãn những khuất mắt của anh, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi. Tôi cam đoan sẽ trả lời một cách chi tiết.” Nói xong, cô cười một trận thật to.
Mai Đức nhìn chằm chằm cô:“Vì sao cô muốn làm chuyện này? Vì sao muốn gϊếŧ chết chúng tôi?”
“Không phải đã rõ ràng sao? Tôi đang báo thù giúp thầy Thiện.”
“Báo thù? Cô là người nhà của ông ta sao?”
Trịnh Tiệp nghiêm túc đứng lên, cô nói:“Chúng ta là người yêu của nhau. Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, tôi thích thầy ấy nhiều hơn một ít. Nhưng trong lòng Thầy Thiện cũng có tôi, tôi biết. Anh ấy thích ở cùng tôi, anh ấy đã từng nói ‘Khi thầy ở cạnh em, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ’. Anh ấy còn nói ‘Thầy sẽ dẫn em đến những thành phố lớn, nơi mà con người ta có thể mở mang kiến thức, lúc đó chắc chắn em sẽ cảm thấy cuộc đời này chẳng hề uổng phí’. Đương nhiên, đôi lúc anh ấy cũng mang tâm trạng rất buồn mà nói ‘Chúng ta là thầy trò, có lẽ không nên thường xuyên gặp nhau như thế’. Nhưng anh ấy luôn để ý đến cảm xúc của tôi, không để tôi tổn thương. Cho nên, tôi tin là anh ấy yêu tôi, anh nói xem có phải không? Mai Đức.”
Mai Đức kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác như từng quen biết.
“Như vậy, tại sao cô lại biết chuyện này?”
“Chuyện gì?”
“Thầy Thiện...... Bởi vì bốn người chúng tôi, Thầy Thiện mới rơi xuống hồ.”
“Mai Đức, tôi vẫn nghĩ anh là người thông minh nhất trong 4 người, sao lại không nghĩ ra?” Trịnh Tiệp lộ ra biểu cảm thất vọng,“Ngẫm lại xem, lúc ấy các người xông vào kí túc xá để mở đầu cái trò chơi chết tiệt kia, chẳng nhẽ trong phòng chỉ có một mình thầy sao?”
“Cô nói......”
“Đúng vậy, lúc đó tôi cũng ở đó, trốn dưới gầm giường, nghe được tất cả câu chuyện của các người. Tôi nghe được câu đầu tiên nói là Lý Viễn, sau đó là Dư Huy, tiếp là Viên Tân cùng anh. Hiện tại anh đã biết rõ, tôi chính là căn cứ theo trình tự các anh nói chuyện mà thực hiện kế hoạch.”
Cô nói tiếp:“Lúc ấy, tôi cũng không biết các anh nói dối. Nhưng Thầy Thiện chạy đi cùng các anh vài giờ sau, tôi nghĩ đã xảy ra chuyện, anh ấy không thể đi lâu như thế. Vì thế, tôi rời khỏi ký túc xá, chạy đến nhà Chung Lâm. Sau đó tôi mới biết các anh lừa thầy, bởi vì chiều hôm đó Chung Lâm không hề ra khỏi nhà, làm sao có thể rơi xuống đầm nước!”
“Lúc ấy tôi đã rất sợ hãi. Tôi không dám tưởng tượng -- chẳng lẽ Thầy Thiện thật sự sẽ chết bởi trò đùa của đám nhóc kia? Tại sao anh ấy còn chưa về nhà? Để chứng thực điều đó, tôi mang theo lưới đánh cá và chó săn, nửa đêm chạy đến đầm nước để vớt xác anh ấy......”
Cô nói tới đây, tạm dừng một chút:“Anh có thể tưởng tượng không? Một cô gái hơn mười tuổi cùng một con chó săn, đêm khuya hì hụp trong đầm nước vớt thi thể. Tôi kéo một góc, chó cắn một góc, không bao lâu sau, thật sự có thể vớt dậy! Tôi nhìn thấy thi thể thầy Thiện, cảm giác như trời đã sập, thế giới chẳng còn tồn tại. Tôi quên đi cái gì là sợ hãi, tôi chỉ biết, tôi sống cũng chỉ còn lại một lý do --”
Trịnh Tiệp đứng lên, lại đi đến Mai Đức trước mặt:“Đó chính là tìm các anh báo thù.”
Mai Đức thở hổn hển:“ Thi thể Thầy Thiện đâu? Cô xử lý như thế nào?”
“Sau khi vớt anh ấy lên bờ, tôi kéo thi thể anh ấy đến cái giếng hoang bên cạnh, an táng ở nơi đó, tìm rất nhiều bùn đất, hòn đá ném vào...... Cho nên, nhìn từ ngoài, không một ai sẽ nghĩ rằng ở đó chôn cất một thi thể.”
“Cô...... Vì sao làm như vậy? Vì sao không nói cho cảnh sát chuyện này là do bốn người chúng tôi làm?”
“Đừng nói lời ngu xuẩn, Mai Đức!” Trịnh Tiệp nói,“So với anh, chẳng lẽ tôi lại không rõ chuyện này sao? Các anh lúc ấy mới mười ba, bốn tuổi, hơn nữa cũng không phải cố ý gϊếŧ người, để cảnh sát biết thì sao? Nhiều lắm các anh chỉ bị nhà trường xử phạt, người ngoài chỉ trích. Anh nghĩ điều đó sẽ khiến tôi vừa lòng?”
“Hơn nữa, nếu tôi nói cho cảnh sát, còn liên lụy ra mặt khác vấn đề -- cảnh sát sẽ hỏi tôi ‘Làm sao cô biết chuyện này?’ tôi chỉ có thể nói ‘Lúc ấy tôi đã trón dưới gầm giường’. Ngẫm lại xem, trong cái sơn thôn bé nhỏ đó, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng tôi và thầy Thiện đã làm những chuyện mờ ám. Nhưng trên thực tế, chúng tôi chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi! Thầy Thiện tại nghe tiếng đập cửa, sợ người khác hiểu lầm, cho nên bảo tôi tạm thời trốn ở dưới giường. Nhưng cuối cùng, Thầy Thiện chết, mọi người không thể tin lời của tôi hoàn toàn. Cho nên, tôi không thể để lại một vết nhơ nào sau khi thầy Thiện chết đi, không thể đem chuyện này nói ra.”
“Cho nên cô lựa chọn một con đường khác, đó là gϊếŧ chết bốn người chúng tôi!” Mai Đức hung hăng nói.
Trịnh Tiệp nhướn mi, lộ ra một thần thái không thể hoài nghi.
“Đương nhiên, tôi đã biết rõ, trên quyển sổ kia cũng là do cô viết. Nhưng tôi không rõ, cô làm như vậy lại là vì cái gì?” Mai Đức hỏi.
“Tôi đoán các anh sẽ đến phi tang giày sandal ở kí túc xá. Cho nên sau khi chôn cất thầy liền một mạch chạy đến, bắt chước nét chữ của anh ấy viết ra những lời nguyền rủa! Bởi vì tôi biết, với năng lực của tôi lúc ấy không thể gϊếŧ chết các anh mà chỉ có cách tra tấn tinh thần, tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi cơ hội báo thù các anh! Chính là ngay hôm nay.”
Cô đắc ý nhìn Mai Đức, giống như đang thưởng thức kiệt tác của chính mình.
___
Mai chương cuối của phần Mười ba tháng bảy nhé các bạn. Chuẩn bị đến phần mới hồi hộp hơn nữa =))