Chương 7: Ảo tưởng 1

Chương 7: Ảo tưởng 1

Thẩm Đào rất muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không làm được. Bị một nam sinh gãi vào lòng bàn tay nhưng cô không hề chán ghét, chuyện này mang tới đả kích rất lớn đối với cô. Tạ Ương thì sợ cô thẹn thùng đi tìm Phạm Phạm đổi vị trí, dọa người ta chạy mất.

Khi còn 3 phút là kết thúc tự học muộn Thẩm Đào thu dọn túi xách, ôm túi ngồi trên ghế sững sờ, tiếng chuông vừa tan lập tức chạy ra khỏi phòng học.

Cuối cùng Tạ Ương vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Cậu đang thẹn thùng ư?

Là vì mình à? Tiểu Đào Tử.



Nhà Tạ Ương cách trường học hơi xa, sớm muộn gì đi tới đi lui quá lãng phí thời gian, cho nên yêu cầu cha mẹ thuê nhà cho anh ở tiểu khu gần trường.

Đóng cửa lại bật đèn, xác định gió lạnh bên ngoài không thổi vào, Tạ Ương mới rút tay ra khỏi áo. Dọc đường đi anh đều sợ gió đêm thổi tan nhiệt độ lưu trên ngón tay, nhiệt độ lòng bàn tay cô bé kia.

Anh tắm rửa xong nắm lấy du͙© vọиɠ chưa bừng bừng phấn chấn, mở trang web người lớn ngày thường hay xem ra nhưng không có hứng thú, mãi đến khi mặt người phụ nữ đều biến thành Thẩm Đào.

Mặc tất lưới màu đen, môi đỏ mọng nuốt nhả côn ŧᏂịŧ, nữ trên lắc lư cái mông, tất cả đều biến thành Thẩm Đào.

“Mẹ kiếp! Tạ Ương, mẹ nó mày xấu xa quá đấy, người ta là cô bé chuyện gì cũng không biết!”

Tạ Ương lại mắng mình hai câu, tắt điện thoại để lên bàn, đặt báo thức xong xoay người đi ngủ. Ép buộc mình bắt đầu xây dựng mô hình vật lý, ra đề giải đề, không dám nghĩ tới cô. Trằn trọc đến khi não đã đau mới ngủ được.

Trong mơ, đôi tay mềm mại không xương của cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, gian nan bao lấy. Cô cẩn thận di chuyển trên dưới, không biết nên lấy biên độ như thế nào, không biết nên dùng sức lực như thế nào. Cô do dự nâng mắt nhìn anh, gương mặt mơ hồ, nhưng anh biết cô đang thẹn thùng.

Trong mơ mình nắm lấy tay cô, nắm chặt, nhanh chóng lên xuống, loại dây dưa lưu luyến này khiến anh tràn ngập thỏa mãn mà thở khẽ.

Anh thậm chí không phân rõ là phải trấn an du͙© vọиɠ bồng bột của mình, hay là muốn đυ.ng vào tay cô.

Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra anh ngồi bật dậy trên giường, tay sờ đũng quần, quả nhiên có dấu vết ẩm ướt.

Anh vừa giặt sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên qυầи ɭóŧ, vừa cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, chạm vào tay con gái mà thôi, sau này giữ khoảng cách là được.

Từ hôm nay trở đi, ánh mắt không được nhìn về phía Tiểu Đào Tử, không được tìm cô nói chuyện, không được bắt nạt người ta, kìm nén những ý nghĩ xấu xa trong lòng xuống.

Tạ Ương tự nói với mình.

Dưới ánh mặt trời có lẽ anh có thể ngăn cản du͙© vọиɠ kí©h thí©ɧ, nhưng trong vô số ban đêm, đều là bản năng của ban thân ở sâu trong linh hồn anh.