Chương 20: Tim đập nhanh 2

Chương 20: Tim đập nhanh 2

Thẩm Đào cũng không hiểu nổi mình, theo lý thuyết bây giờ nên khẩn trương mới đúng? Quá thả lỏng ra sân rất dễ không chạy nhanh được, nhưng cô không có lên xuống, nhịp tim vô cùng ổn định.

Tạ Ương dịch hai hàng sách trong ngăn kéo sang hai bên, sau đó đặt cây xương rồng nhỏ vào giữa khe hở.

Đi lên trên khán đài, khi đi qua Thẩm Đào phát hiện hình như cô đang ngẩn người. Trạng thái thả lỏng như vậy ra sân không phải là chuyện tốt.

Đối thoại QQ:

[XY: Không khẩn trương sao? Sắp tiếp sức rồi.]

[Thẩm: Bình thường, có lẽ vì mình chạy thứ ba.]

Trái lại Từ Mộ đã bắt đầu khẩn trương từ tối qua, cô ta nghe lớp khác đều để người chạy nhanh nhất chạy gậy thứ tư, sợ mình không đạt được ưu thế như mấy người cầm gậy trước, ảnh hưởng thành tích của lớp.

Thời gian càng ngày càng gần, cô ta vẫn lấy hết dũng khí đi tới bên cạnh Thẩm Đào: “Thẩm Đào, tôi chạy cuối sẽ khẩn trương, chúng ta có thể đổi không?”

Lúc đó Thẩm Đào hơi lờ mờ, nhưng mà thấy gương mặt Từ Mộ trắng bệch, nhìn có vẻ thực sự không dễ chịu.

Tin nhắn QQ:

[XY: Mình cũng chạy gậy thứ tư.]

Thẩm Đào ngẩng đầu, vỗ tay áo Từ Mộ: “Tôi đổi với cậu, đừng sợ.”

“Chúng ta nắm chắc thời gian đi luyện truyền gậy đi? Lúc trước cậu chạy gậy thứ tư chỉ luyện nhận gậy.”

“Ừm, được!”

Từ Mộ thực sự rất cảm ơn Thẩm Đào, vào lúc nào lại nguyện ý nhận lấy cục diện rối rắm của mình.

Tạ Ương đứng dậy: “Mình đi cùng hai cậu.”

Từ Mộ quay đầu, phát hiện ảnh mắt anh chỉ nhìn người bên cạnh cô ta, lại nghĩ tới anh mở bình nước xong trả lại, lập tức hiểu rõ.

Luyện tập truyền gậy xong Từ Mộ quay trở về khán đài trước, cởi tóc đuôi ngựa hai bên ra, càng thích hợp buộc một tóc đuôi ngựa hơn. Cô ta nhận ra được mình thích rất dễ hiểu, thực ra cô ta căn bản không hiểu anh.

Tạ Ương và Thẩm Đào chậm rãi đi về, đi tới chỗ bậc thang phía trái khán đài.

Xung quanh còn chưa có người, Tạ Ương dừng lại hỏi: “Bây giờ khẩn trương không? Cậu sắp chạy gậy thứ tư. Còn nửa tiếng nữa.”

Thẩm Đào để tay gần sát ngực, nghiêm túc cảm nhận nhịp tim của mình, lắc đầu.

“Tốt lắm, vươn tay ra.”

Thẩm Đào có chút nghi ngờ, vẫn vươn tay ra, mu bàn tay để trên.

“Lật lại.”

Tạ Ương nhanh chóng gãi vào lòng bàn tay cô, cô dừng thở, giống như lần trước lập tức nắm lấy ngón tay anh.

“Buông ra.”

Thẩm Đào ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng không né tránh quay lại nhìn.

Buông lòng bàn tay ra, lại nhìn một lát.

“Ngứa.”

Giọng nói của cô đều đã run lên, lần này cố gắng khống chế không nắm tay anh, nhưng hai ngón tay vẫn cuộn lại.