Chương 17: Khác biệt chiều cao 2

Chương 17: Khác biệt chiều cao 2

Thẩm Đào nhớ tới chai nước khoáng ném vào trong thùng rác, cảm thấy mình đáng thương giống y như nó. Bây giờ ăn khoai tây trái lại hơi khát, sớm biết thế đã giữ lại chai nước, nó làm sai chuyện gì chứ?

“Chị Song, cho mình ngụm nước.”

Tạ Ương thấy cô có ý không muốn để ý tới mình, cất bước đi tới khán đài chỗ vị trí của mình. Chu Tinh và mấy người đang đánh bài, hỏi Tạ Ương có muốn chơi cùng không. Tạ Ương từ chối, lấy một chai nước trong túi ra.

Không nhắc tới nước thì thôi, anh lấy đâu ra tự tin cảm thấy cô nhất định sẽ đi đưa nước cho mình?

Cô nhóc không chịu để tâm như vậy.

Nhìn cũng không nhìn mình một cái, chỉ cúi đầu ăn khoai tây chiên. Giống y như lần trước khi nói đề.

Sau đó anh đột nhiên giống như nghĩ tới gì đó, thông thường Thẩm Đào buồn bực cúi đầu không nhìn người khác, đó là tư thế phòng bị duy nhất của cô.

Khả năng cao nhất… Là cô đang khổ sở.

Thẩm Đào kìm nén nước mắt đến mức khó chịu, vẫn luôn ăn mới thành công không khóc ra, một túi khoai tây chiên ăn xong, cô lại vùi đầu tìm đồ ăn vặt khác trong túi xách ôm trên đùi.

Tạ Ương ngồi xổm xuống trước mặt cô, đặt một chai nước, một chai nước dừa đến túi cô.

“Nóng, mình mới đến quầy đồ ăn vặt mua. Đừng cướp nước uống của Văn Hựu Song.”

Rất không dễ dàng mới kìm nén ấm ức lại bị giọng nói dịu dàng mang theo bất đắc dĩ của người đàn ông làm cho không kìm nén được, giống như còn thêm dày đặc hơn vừa rồi. Cô cúi đầu trợn tròn mắt, hai giọt lệ rơi lên chai nước dừa, thậm chí chảy lên làn da cô.

“Ngẩng đầu nhìn mình.”

“Không.”

“Vì sao?”

“Không muốn nhìn.”

Lại có mấy giọt lệ chảy ra, nước mắt rơi xuống trong vành mắt lại nhanh chóng chứa đầy nước mắt mới, Thẩm Đào chán ghét thể chất này.

“Khóc cái gì?”

Tạ Ương đều tức giận mà nở nụ cười, không nhìn mình nhảy cao, nhảy xuống ngay cả giọt nước cũng không được uống, cô đã đánh đòn phủ đầu khóc ra.

“Hạt cát bay vào mắt.”

Văn Hựu Song ở bên cạnh kết thúc ván chơi này, kéo áo khoác xuống: “Hai người các cậu có thể đừng lằng nhằng nữa được không! Mình nghe đều thấy mệt.”

“Tạ Ương, cậu ấy xem cậu nhảy cao, còn mang theo nước, trở về cứ như vậy. Tự cậu nhìn mà làm đi.” Sau đó che kín áo khoác bắt đầu vòng chơi mới.

Tạ Ương hiểu rõ có lẽ cô đã thấy Từ Mộ đưa nước cho anh.

Ngồi xổm hơi mệt, nhưng anh cảm thấy dùng tư thế thấp như vậy khiến cô có cảm giác an toàn hơn một chút.